muốn thấy.
Đoạn Thiên Minh ra trận, hơn nữa Bách Chiến lệnh cũng đem ra rồi, ai dám
không khinh hoàng, ai dám không hoảng hốt?
Tên tiểu tử này đối diện với sáu Đạo Tôn mà lấy đâu ra dũng khí vậy chứ?
“Hừ, Khương Thành, ta thừa nhận ý cảnh kiếm đạo của ngươi rất mạnh.”
Hạo Vân Đạo Tôn cảm thấy Khương Thành nhất định đã đặt hi vọng lên một
kiếm ấy.
“Có lẽ cho dù sáu người bọn ta liên thủ lại, cũng vẫn có thể bị ngươi giết chết
một hai người.”
“Nhưng mà ngươi nghĩ bọn ta sẽ cho ngươi cơ hội đó sao?”
“Ồ, các ngươi còn có chiêu gì à?”
Khiêu chiến lệnh màu máu tươi của Thanh Lư Đạo Tôn lại lần nữa sáng lên.
“Bách Chiến lệnh ngoài việc có thể nhiều đấu một ra thì còn có một tác dụng
khác.”
“Đó chính là… lựa chọn cách thức khiêu chiến.”
Hắn dương dương đắc ý nói: “Bọn ta có thể hạn chế phần khiêu chiến tiếp theo
đây để ngươi không thể dùng ý cảnh kiếm đạo được.”
Chuyện này…
Môn đồ của hai phía tỏ ra ngơ ngác.
Bách Chiến lệnh có thể để một đám người khiêu chiến với một người được thì
cũng thôi đi, đằng này còn hạng định hạng mục chiến đấu nữa?
Thế này thì còn để người khác sống nữa không chứ?
Đạo cụ này còn có thể Bug hơn chút nữa không?
Sự cân bằng của Đoạn Dương Đạo đã bị đánh nát bấy rồi đó biết chưa hả?
Chẳng trách ngay cả Nguyên Kha Đạo Thánh cũng phải kiêng kị, chuyện này đã
không còn là vấn đề nhượng bộ lui binh nữa rồi, mà là làm không tốt một chút
là sẽ bị tấm lệnh này của bọn họ hại chết.
Lần này đừng nói gì đến những người khác, đến cả Lâm Tịnh Đạo Tôn luôn có
lòng tin gấp trăm lần vào Khương Thành cũng bất giác trở nên lo lắng.
“Khương chưởng môn, nếu như không được hay là bỏ trận này đi, sau này từ từ
tính tiếp.”
Nếu tất cả những tuyệt chiếu đều bị hạn chế thì cho dù có mạnh hơn đi chăng
nữa cũng chưa chắc sẽ thắng nhỉ?
“Từ bỏ?”
Hạo Vân Đạo Tôn vẻ mặt âm trầm cười lên.
“Ngươi nghĩ còn có cơ hội để từ bỏ sao?”
“Có trách thì trách số mệnh hắn không tốt, đứng trước mặt Đoạn Thiên Minh
bọn ta thì có muốn không chết cũng không được.”
Thành ca cũng khua tay về phía Lâm Tịnh Đạo Tôn.
“Nam nhân sao có thể nói không được được chứ.”
Nhìn thấy Khương chưởng môn vẫn ổn định như vậy, Lâm Tịnh Đạo Tôn cũng
trở nên yên lòng.
Hắn ngồi xuống, cũng không khuyên thêm gì nữa.
Thành ca trong trường đấu cũng coi như có chút hứng thú với Bách Chiến lệnh
đó rồi.
“Vậy các ngươi dự định đánh với ta như thế nào?”
Hắn mãi đến giờ cũng chẳng có chút sợ hãi nào, Hạo Vân Đạo Tôn và Thanh
Lư Đạo Tôn cũng cạn lời.
Đừng nói tên này không biết sợ hãi là thứ gì đấy chứ?
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”
Hai người kiềm nén sự khó chịu trong lòng xuống, nhắm Bách Chiến lệnh về
phía Khương Thành.
“Ngươi nhanh thôi sẽ không cười nỗi nữa rồi…”
Khi nhìn thấy ánh sáng màu đỏ của máu đột nhiên sáng lên kéo dài ra, sáu Đạo
Tôn cùng Khương Thành đều bị bao lấy bên trong.
Màn ánh sáng trông có vẻ không lớn, nhưng trước khi cuộc khiêu chiến phân
thắng bại thì cũng chẳng có ai có thể bay ra được.
Khi không gian khiêu chiến này thành lập, Khương Thành phát hiện thần hồn
của mình đã bị phong tỏa trong hồn hải, không có cách nào giải phóng ra bên
ngoài được.
Xem ra mấy trận khiêu chiến trước kia, đối phương đã phát hiện ra thần hồn
mạnh mẽ lạ thường của hắn rồi.
Ngoại rừ việc thần hồn bị hạn chế ra, sự thay đổi khác lớn nhất chính là sự liên
hệ với căn nguyên đã bị cắt đứt.
Kể cả căn nguyên kiếm, tất cả các căn nguyên tạm thời không có cách nào cảm
nhận được.
Trạng thái thế này gần giống với lần ở Đế Kiếm Tinh đó.
Mà mất đi sự gia trì của căn nguyên, pháp tắc không gian cũng trở thành một
lầu các trống không, cũng chẳng còn uy lực gì nữa.
Cuối cùng, bí thuật huyết mạch trên người hắn, hiệu quả anh linh cũng đều bị
phong tỏa hết, không còn có thể đưa vào cuộc chiến được.
Đối phương cũng có thể nói là suy nghĩ rất chu toàn, hạn chế tất cả những Buff
có thể trở mình ở bên ngoài.
“Ha ha ha ha, bây giờ thật muốn xem thử ngươi làm sao có thể dùng ý cảnh
kiếm đạo được nữa.”
Sáu Đạo Tôn Hạo Vân, Thanh Lư phân làm sáu hướng, bao vây Khương Thành
lại.
Không còn căn nguyên kiếm, ý cảnh kiếm đạo cứ như hao trong gương, trăng
dưới nước, chẳng có cách nào phát huy ra được.
“Lần này, chúng ta không so những cái khác với ngươi, chúng ta so tiên lực.”
Hạn chế này có qua có lại, bọn họ ở bên trong không gian khiêu chiến bây giờ
cũng không thể liên kết với căn nguyên được, không có cách nào giải phóng
thần hồn ra tấn công.
Nhưng với họ mà nói thì đây là một sát cục hoàn mỹ.
“Ha ha ha ha, không phải thần hồn của ngươi mạnh lắm sao, chẳng phải kiếm
thuật thần thông lắm hả?”
“Bây giờ thật muốn xem thử một Thiên Tôn nhải nhép như ngươi còn có thể
khiêu chiến vượt cấp nữa hay không?”
Nghe nói bên trong không gian khiêu chiến chỉ có thể đấu tiên lực, tất cả những
người bên ngoài, kể cả những môn đồ của Vô Định cung cũng rất muốn chửi
bới.
Thế này thì cũng thật là vô liêm sỉ rồi.
Sáu Đạo Tôn các ngươi đánh một Thiên Tôn người ta thì cũng thôi đi.
Lại còn hạn chế điều kiện thành chỉ có thể dùng tiên lực.
Khương Thành khi nảy chiến thắng liên tục một cách siêu cấp là dựa vào thần
hồn và kiếm đạo.
Bàn về Tiên lực, quả thực hắn cũng rất yêu nghiệt, nhưng chung quy lại thì cũng
chỉ ở cấp độ Chí Tôn.
Nếu đổi thành bất cứ một Đạo Tôn bình thường nào cũng có thể có tiên lực cao
hơn hắn rất nhiều.
Thế này đánh còn hồi hộp gì nữa à?
Chỉ so tiên lực, cho dù Đạo Tôn nào thì cũng có thể đánh bại hắn.
Còn sáu đánh một như thế này thì đúng là chơi tồi mà.
“Thế này thì đúng là không cần sĩ diện nữa mà…”
Đến cả Chí Diên Đạo Tôn của Vô Định cung cũng phát ra tiếng lòng như vậy.
Nhưng ở một mặt khác, hắn cũng không thể không thừa nhận, Đoạn Thiên
Minh chọn cái có lợi nhất, cũng là phương thức chiến đấu ổn thỏa nhất.
Đối phó với loại “khí vận chi tử” có thể vượt đại cảnh giới mà chiến đấu thế
này, dùng phương thức chiến đấu càng nguyên thủy càng tốt.
Bỏ đi mấy thứ phụ gia đặc biệt như căn nguyên, pháp tắc, ý cảnh, thần hồn,
huyết mạch, anh linh, mấy vị diện chi tử, khí vận chi tử đó cũng chẳng còn thần
kì bao nhiêu nữa rồi.
“Vô liêm sỉ!”
“Thật quá đê tiện hèn hạ mà.”
Rất nhiều môn đồ của Ma Ngộ tông bên này đã không nhịn nổi nữa mà buộc
miệng mắng tới tấp.
Khương Thành vì bọn họ xuất chiến, chiến thắng liên tù tì, đã chinh phục được
trái tim bọn họ.
Huống hồ gì Đoạn Thiên Minh vốn lại là kẻ địch.
Bọn họ cũng chẳng có gì phải kiêng kị cả.
“Mấy tên Đạo Tôn các ngươi đánh một Thiên Tôn người ta, đánh hội đồng thì
thôi đi, lại còn chỉ so tiên lực à, lớn già đầu rồi mà sống còn không bằng con
chó!”
“Ta khinh, chỉ dựa vào các ngươi mà cũng không biết xấu hổ làm chúa tể của
Đoạn Dương Đạo.”
“Chỉ là một đám vô lại mà thôi.”
“Cho dù Khương chưởng môn có thật sự phải thua đi chăng nữa, trong mắt và
trong lòng bọn ta thì vẫn là người chiến thắng!”
“Không sai, ánh sáng không ai sánh kịp mà hôm nay Khương chưởng môn tỏa
ra đã đủ để tất cả những Đạo Tôn ở Đạo Tuyệt Chi Địa này phải thất sắc rồi.”
“Không phải hắn bị đánh bại mà là bị những thủ đoạn xấu xa đê tiện hèn mọn bỉ
ổi hại mà thôi…”
Một vài đệ tử thậm chí còn rơi cả nước mắt, giống như đau khổ trước cái chết
của Khương Thành trước vậy.
Chuyện này khiến cho Thành ca cười dở khóc dở.
Ngày tốt ca đây làm màu, các ngươi có thể nói chút gì đó dễ nghe hơn không,
làm cho vui mừng tốt lành lên chút?
Tuy không thể liên hệ được với căn nguyên kiếm, nhưng hắn vẫn lấy kiếm ra.
Lắc lư trước mặt Hạo Vân Đạo Tôn ở ngay trước mặt.
“Hạn chế không gian khiêu chiến này của các ngươi xong rồi chứ? Không có
thêm vào hạng mục gì nữa à?”
Hạo Vân Đạo Tôn đến giờ đã nắm chắc phần thắng trong tay, hoàn toàn chả
thèm coi Khương Thành ra gì nữa.
“Ngươi thật kì lạ, cũng đã đến bước này rồi sao ngươi vẫn còn giữ được bình
tĩnh hay vậy nhỉ.”
“Đó đương nhiên là khí chất trời sinh sẵn có rồi.”
Thành ca thở dài cảm thán một hơi.
“Các ngươi chắc chắn muốn so như vậy ư?”
“Thật ra ta cũng không muốn cứ vậy mà chiếm hời của các ngươi, hay là các
ngươi đổi xem xem.”