Không còn có ai dám khiêu chiến thành Định Thiên nữa.
Khương Thành cũng chẳng đi khiêu chiến với ai nữa, không phải là vì hắn
không muốn mà là do hắn không muốn rớt hạng.
Việc thắng được thành Xích Nguyệt này đơn thuần chỉ là một chiến thắng ngoài
ý muốn mà thôi.
Lúc đó bản thân hắn còn tính là mình thua rồi cơ, không ngờ phía đối diện lại
phái một tu sĩ Thanh Giai lên.
Nếu như vòng đầu tiên bọn họ phái một Kim Tiên thì kết quả lại hoàn toàn khác
rồi.
Nếu lúc đó hắn không cần xuất chiến, thì không ai trướng có thể thắng được cả.
Hắn mà xuất chiến thì vòng thứ hai phải làm như nào đây?
Hai đứa nhóc vẫn còn đang ngủ li bì, hắn xử lý vòng thứ ba kiểu gì được đây.
Nhưng cũng mừng là chỉ bị tụt xuống hạng 8.
Nếu như bị đánh tụt xuống hạng 11 và buộc phải dừng lại, vậy mới thật sự là
khiến người ta tức hộc máu đấy.
Mấy năm sau, tòa thành trì toàn quân bị diệt – thành Xích Nguyệt liên tục bị
những thành lớn ở phía trên khiêu chiến mấy lần, số trận thắng không ngừng
giảm xuống.
Cuối cùng thành Định Thiên tăng lên vị trí thứ bảy ngoài ý muốn.
Cho đến năm thứ mười đám người Khương Thành lên tiên giới, trận chiến giữa
các tiên thành với nhau cũng được đẩy lên đến đỉnh điểm.
Rất nhiều tiên thành đã chuẩn bị biết bao năm, cố che giấu và giữ thực lực của
bản thân, có ý lẩn trốn.
Mà bây giờ, một năm cuối cùng này cũng là cơ hội để rất nhiều tiên thành đánh
cược lần cuối cùng.
Đặc biệt là những thành trì gần vị trí thứ mười lại càng cạnh tranh kịch liệt hơn
cả.
Dường như cứ cách mỗi ngày lại xảy ra thay đổi.
Với những tiên thành mà nói, trận chiến phi thăng là một việc vô cùng phức tạp.
Trước trận chiến phải có tình báo, cần phải có đủ các loại kế hoạch, chiến thuật,
… chứ không hề đánh một trận đơn giản như vậy đâu.
Chẳng qua là mấy thứ này chẳng liên quan gì đến Khương chưởng môn hết.
Trong thời gian mấy năm đó, tất cả đệ tử đời thứ tư đều đã được hắn nâng cấp
tư chất lên tam đẳng, mà bốn người lấy được kịch bản của nhân vật chính kia thì
đều được nâng cấp tư chất đến nhị đẳng.
Tất cả đệ tử đời thứ hai và thứ ba cũng đều được hắn tăng cấp tư chất lên nhị
đẳng hệt như vậy.
Cho dù điểm tích phân cần đến một đến hai trăm triệu mỗi lần, bây giờ với hắn
mà nói cũng chẳng là gì cả.
Rút mười lần liên tiếp còn cần phải tốn đến hàng chục tỷ, hắn còn có thể chi ra
được.
Các đệ tử cũng chẳng chịu thua kém gì, trong thời hạn mười năm, ai nấy đều đã
thăng cấp lên Thiên Tiên.
Mà thậm chí không ít đệ tử đời thứ hai, thứ ba đã đạt đến cảnh giới Huyền Tiên.
Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh và Lam Đề lần lượt đạt đến Huyền Tiên thất phẩm và
Huyền Tiên bát phẩm.
Việc đám đệ tử thăng cấp cũng liên tục đem đến cho Thành ca năm sáu nghìn tỷ
điểm tích phân trong mấy năm qua.
Nhiều điểm tích phân như vậy cũng giúp toàn bộ quy tắc chủ của hắn lên đến
cấp Tinh Thông, thậm chí còn có mười điều quy tắc chủ đã lên đến cấp Đại
Thành.
Mà cảnh giới của cả chín dòng Võ Đạo đều vì có Thái Khu Tiên Vận mà đạt
được đến cấp Tiên Vương.
Tu vi của hắn cũng đã bước tới Kim Tiên nhất phẩm.
Mỗi một đệ tử đều cảm kích biết ơn với sự bồi dưỡng tài năng của hắn, cảm
thấy tất cả đều do một tay Khương chưởng môn đem tới cho họ.
Điều này khiến Thành ca có hơi ngại.
Thật ra việc hắn có thể thăng cấp nhanh như vậy đều là nhờ hàng ngàn đệ tử
cùng nhau giúp sức.
Không có bọn họ, hắn cũng chẳng kiếm ở đâu được nhiều điểm tích phân để rút
thưởng đến thế.
Với điểm tích phân lên đến con số hàng nghìn tỷ, cuối cùng hắn cũng phải cắn
răng “nhỏ nhiều máu” một lần.
Hắn tiêu tốn một trăm tỷ điểm tích phân để nâng cao tư chất của Kỷ Linh Hàm,
Lam Đề, Lâm Ninh và bốn người lấy được kịch bản nhân vật chính kia lên nhất
đẳng.
Mấy ngày sau, ngay cả trời đất cũng lại giáng dị tưởng xuống…
Điều này khiến Tam Nhãn Hổ ghen tị đỏ cả mắt.
“Ca, có phải ngươi quên mất còn một người rất quan trọng rồi không?”
“Ta theo ngươi biết bao năm rồi, công lao khổ lao có đủ cả mà…”
Bị nó quấn lấy, hết cách, Khương chưởng môn chỉ đành thêm BUFF cho nó,
thăng cấp tư chất của nó lên nhất đẳng.
Tam Nhãn Hổ vừa mở miệng, đám người La Viễn, Ấn Tuyết Nhi và Đan Thái
cũng học theo vậy, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Đám đệ từ đời thứ hai này đã theo mình lâu như vậy, huống chi thăng cấp cho
bọn họ cũng có lợi cho mình.
Cuối cùng Thành ca dùng nốt số điểm tích phân còn thừa tăng cấp tư chất của
21 đệ tử thứ hai còn lại lên nhất đẳng.
Tất cả mọi người đều đạt đến Tử Kim Ma Thể giống hệt nhau.
Hắn không hề biết rằng hành động ngày hôm nay của mình sẽ sinh ra ảnh
hưởng lớn thế nào với cục diện của tiên giới trong tương lai.
Cách ngày phi thăng ngày một gần, cộng thêm sau khi đạt đến Huyền Tiên, tốc
độ thăng cấp cũng không còn nhanh như vậy nữa, cho nên mọi người đều lần
lượt xuất quan.
“Khương chưởng môn, may mà mấy năm này có sự che chở của ngươi!”
Quy Tàng Lão Kiếm Tiên đã là Huyền Tiên bát phẩm rồi.
Nếu như trước đó có người nói hắn rằng, vỏn vẹn mười năm sau khi phi thăng
có thể đạt tới cảnh giới này thì chắc chắn hắn sẽ cho đối phương một cái bạt tát,
ngươi nói mớ cái gì thế hả?
Mà bây giờ, dưới sự trợ giúp của sức mạnh quy tắc tăng gấp 55 lần và lượng lớn
tiên nguyên chi khí trong phi thăng đài, tất cả đều trở thành lẽ đương nhiên.
“Đúng vậy!”
Hư Huyền cũng cảm kích nói: “Nếu như không có ân nhân tạo điều kiện thì bây
giờ chúng ta còn đang chật vật ở dưới đáy của tiên giới, thậm chí có lẽ còn ngã
xuống từ lâu rồi ấy chứ.”
“Đúng vậy, không biết chúng ta nợ Khương chưởng môn bao nhiêu ân tình
đây!”
“n tình này, e rằng cả đời này cũng không trả hết được!”
Thành ca thầm nghĩ, thôi khỏi đi, anh đây không cần các ngươi trả đâu.
Vẫn chỉ mình bản thân hắn hưởng thụ khá tốt cơ hội làm màu này thôi.
Lúc mọi người đang nói chuyện, hậu điện đột nhiên vang lên một tràng cười
dài.
“Ha ha ha ha, cuối cùng lão hủ cũng xuất quan rồi!”
Ngay sau đó, Mạc Trần – người đã lâu không gặp, bay ra ngoài.
Thần thể của hắn vẫn là cấp bậc của Thải Lộc Yêu Vương ban đầu, cơ mà khí
tức tiên hồn lại đạt đến tầm cao trước nay chưa từng có.
Khương Thành hơi cảm nhận rồi phát hiện ra, tiên hồn của hắn đã khôi phục
đến Kim Tiên đỉnh phong rồi.
Còn mạnh hơn tất cả những Kim Tiên mà hắn từng giết.
Xem ra trước đây lão già không nói dối, trước đây hắn là Ma Tôn, còn cao hơn
cả Kim Tiên một bậc.
Đám người Quy Tàng, Hư Huyền và Kim Long Vương đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đã chú ý đến Mạc Trần từ lúc ở trong tiên giới giả rồi.
Dù sao đó cũng là một người quan trọng bên cạnh Khương chưởng môn, là một
người bạn tâm giao quan trọng.
Nhưng mà trước đây bọn họ chưa từng thấy hắn ra tay.
Còn về cảnh giới, cũng chỉ là Thánh Giai giống hệt họ.
Đặc biết là sau khi phi thăng lên tiên giới, những người khác đều đột phá lên
Chân Tiên, duy chỉ có người này vẫn là Thánh Giai, không hề có chút tiến bộ
nào.
“Đa ta chưởng môn, bây giờ lão hủ lại có thể tung hoành hạ tiên giới được rồi!”
“Chưởng môn có muốn khiêu chiến các tiên thành khác không, lão hủ nguyện ý
làm tiên phong!”
Lão già này chỉ dùng mười năm mà thực lực có bước nhảy vọt, bây giờ tự tin
hơn gấp trăm lần.
Hắn vỗ ngực khoe khoang ngay trước mặt mọi người: “Chỉ cần bên đối diện kia
chưa đạt đến Kim Tiên thì cho dù là ba vạn người thì cũng có thể tiêu diệt hết!”
“Có sự trợ giúp của lão hủ, thành Định Thiên chắc chắn có thể bước vào top
một nghìn.”
Hắn vừa dứt lời, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Lão huynh, tin tức của ngươi cũng chậm chạp quá rồi đấy?
Số lượng Kim Tiên mà Khương chưởng môn tiêu diệt có thể xếp thành một đội
trăm người rồi, thứ hạng cũng vào top 10 rồi.
Lời nói hùng hồn tiến vào top một nghìn kia không hề gây chấn động tí nào.
Sau một lúc ngơ ngác, Tam Nhãn Hổ ôm bụng cười lớn.
“Ha ha ha ha, có phải lão già ngươi muốn khiến mọi người kinh ngạc vì đại
công cáo thành rồi xuất quan không?”
“Ngươi mau xem thực lực bây giờ của mọi người đi, xem cả tình hình hiện tại
của thành Định Thiên nữa.”
“Làm gì còn đất cho ngươi làm màu nữa?”
Lời nói này của nó khiến Mạc Trần ngơ ngác.
Sau khi cảm nhận cảnh giới của mọi người và khí tức quy tắc ở đây càng khiến
hắn hoài nghi nhân sinh hơn.