đồn đại ở bên ngoài.
Hắn chỉ phát hiện, dạo gần đây người đến nương nhờ Phi Tiên môn có vẻ hơi
nhiều.
Liên tiếp mấy ngày liền, mỗi ngày đều đến khoảng hơn một triệu.
Nhìn thấy những người này chạy đến đầu quân, Đoan Phong và Thiên Hợp vui
đến mức mặt mày rạng rỡ.
Hai người họ bây giờ đã thật sự xem bản thân như là quản gia của Phi Tiên môn
nên tất nhiên sẽ mong muốn tông môn càng mạnh càng tốt.
Nhưng hai người bọn họ không giống như Khương Thành, ai đến cũng không từ
chối.
Là một chưởng môn tiền nhiệm của Kim Hàn tông và Bạch Tiên tông, chuyên
môn nghiệp vụ của hai người rất thành thục, lập tức tổ chức người, bắt đầu một
màn sát hạch chiêu mộ người mới cho tông môn theo quy mô lớn.
Chỉ tuyển chọn những nhân tài đáng bồi dưỡng có thiên phú hơn người, hoặc là
chiến lực có cảnh giới trên Đạo Thần.
Nhưng mà, hành động này lại bị Khương Thành phản đối.
Hắn cần giá trị thống trị lắm đấy, người càng đông càng tốt.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ca này, phân đường thứ nhất không cần tông
môn chi trả bất cứ bổng lộc gì lại được mở ra lần nữa.
Những người bị đào thải trong buổi sát hạch nhập môn đều có thể gia nhập.
Tin tức vừa được thả ra, cũng xem như lại làm mới sự hiểu biết cho những tiên
nhân này của Tiên Cực đại lục.
“Vậy tính là gì hả?”
“Tiên bổng cũng không có, cũng không phải là đệ tử chính thức của Phi Tiên
Môn, ai lại bằng lòng gia nhập chứ?”
“Đúng đó, còn không bằng đến gia nhập các tông môn khác, cái gọi là phân
đường thứ nhất kia chẳng có tí tiền đồ nào cả.”
Nói thì nói vậy, nhưng người gia nhập phân đường thứ nhất vẫn có không ít.
“Sao lại không có tiền đồ?”
“Cứ nghĩ đến việc có thể ở lại Từ Tinh đảo thì phân đường thứ nhất này cũng
rất đáng gia nhập!”
“Đúng đó, huống hồ gì từ nay chúng ta có thái tử gia che chở, dù cao thấp gì
cũng được xem như là một nửa thái tử đảng rồi.”
“Còn không phải nữa à, sau này lấy cái danh này ra, cả cái Tiên Võ châu này
còn ai dám trêu chọc chứ?”
Mấy ngày này, huyền tinh của Khương Thành tăng lên đều đặn.
Những môn đồ mới gia nhập gần đây cũng giúp hắn tăng hơn một triệu huyền
tinh.
Nhưng cuộc nói chuyện của những môn đồ ở bên ngoài kia vẫn khiến hắn nghe
không hiểu gì.
Cái gì mà thái tử gia?
Lại còn đảng thái tử?
Ở tông môn của chính mình, trên địa bàn của chính mình mà còn có một nhân
vật nổi bật thu hút sự chú ý đến thế á?
Bản thân hắn sao lại không biết gì hết?
Thế là, hắn trực tiếp bay đến một đám người trong góc nào đó của phân đường
thứ nhất.
“Người anh em, thái tử gia mà các ngươi nói là ai thế?”
Tiên nhân mới gia nhập phân đường thứ nhất, cảnh giới đều ở dưới Đạo Thần,
những người này cũng chưa từng trực tiếp gặp qua hắn.
Mấy người đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái, không hề nhận ra đây là
Khương chưởng môn.
“Ngay cả thái tử gia mà ngươi cũng chưa nghe qua sao?”
“Lão huynh này, không đến mức hiểu biết nông cạn như thế chứ?”
Thành ca nhíu hai mày lại: “Chưa từng nghe nói tới hắn thì là hiểu biết nông
cạn á? Hắn lợi hại như thế à?”
Ca này không được vui rồi đây.
Ở trên địa bàn của mình, người xứng đáng được thảo luận bàn tán nhất không
phải nên là mình à?
Ở đâu ra cái gì mà thái tử gia, lại dám có tiếng tăm lấn át cả nhân vật chính?
Những tiên nhân ở xung quanh kia cũng rất nhanh đã lộ ra ánh mắt nhìn kẻ vô
tri.
“Hắn đương nhiên lợi hại rồi!”
“Thái tử gia của bọn ta, đến Hám Thiên cung cũng phải nhường ba phần đấy
biết chưa?”
Khương Thành càng nghe càng càng cảm thấy sai sai.
Phi Tiên môn từ lúc nào xuất hiện một nhân vật ghê gớm dữ vậy chứ?
Lẽ nào đây là âm mưu do Đoan Phong và Thiên Hợp làm ra?
Hắn hít sâu một hơi, cười nhạt nói: “Vậy cái tên thái tử gia kia là ai đây?”
“Khương Thành, Khương chưởng môn đó!”
“Hả? Khương Thành?”
Biểu cảm của Thành ca nghệch ra.
“Khương chưởng môn mà ngươi cũng không biết? Vậy ngươi gia nhập Phi Tiên
môn làm cái gì?”
“Ta biết hắn chứ, nhưng từ lúc nào mà hắn trở thành thái tử rồi?”
Ai lại to gan như thế hả, dám chiếm hời của hắn nữa?
“Hám Thiên Cổ Thánh đó!”
“Lẽ nào ngươi không biết Khương Thành là con trai riêng của Cổ Thánh à?”
“Vậy nên gọi hắn một tiếng thái tử gia của Tiên Võ châu cũng không nói quá
đâu.”
Phụt!
Thành ca suýt nữa ói máu ngay tại chỗ.
Sao lại là cái tên Hám Thiên Cổ Thánh đáng chết kia nữa chứ?
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ không thể hiểu nổi: “Ta… Khương Thành hắn sao lại
trở thành con riêng của Hám Thiên Cổ Thánh rồi vậy?”
Mọi người làm gì biết đây là chính chủ, nghe vậy liền nói như lẽ đương nhiên:
“Đây không phải là chuyện rõ rành rành ra đó sao?”
“Giết chết Thần Quân của Hám Thiên cung mà vẫn không sao, ngoài con của
Cổ Thánh ra thì còn ai có thể làm được nữa chứ?”
“Nghe nói trước đây hắn từng giả dạng Hám Thiên Cổ Thánh, cũng không sao
giống y như vậy.”
“Vậy mà ngươi còn không nhìn ra à?”
Thành ca trực tiếp nổi đóa lên: “Nhìn ra cái đéo gì! Ta chính là Khương Thành,
sao ta lại không biết thế hả?”
“Cái gì…”
“Ngươi mà là Khương Thành á?”
Mọi người xung quanh vốn còn không tin, nhưng rất nhanh họ đã nhìn thấy
thánh giới và bảy mươi lăm căn nguyên đạo hạch.
“Ngươi, ngươi thật sự là Khương chưởng môn…”
Mọi người suýt nữa thì đái ra quần, nhưng Khương Thành cũng lười làm khó
bọn họ.
“Lão tử không có quan hệ gì với Hám Thiên Cổ Thánh hết, hắn muốn làm con
trai ta, ta còn chướng mắt nữa đấy, các ngươi nhớ kỹ vào cho ta!”
“Cút!”
Bực bội quay trở về chính điện ở tổng bộ sơn môn, ca này cảm thấy phải nên
mở một cuộc họp báo, đính chính thật rõ ràng những lời đồn hoang đường kia.
Ngẩng mặt đã nhìn thấy Lăng cười híp mắt đi tới.
Muội tử này vừa nhìn thấy hắn đã cố ý nhắc đến cái chuyện không nên nhắc.
“Hóa ra ngươi là con trai của Hám Thiên Cổ Thánh đó hả, thất kính, thất kính
rồi, ngươi thật là, giấu diếm làm bọn ta khổ ghê!”
Thành ca suýt nữa thì tức muốn bùng nổ, nhưng suy nghĩ đến việc nàng cũng bị
những lời đồn đại kia lừa gạt nên chỉ đành nhẫn nhịn sửa lại.
“Ta không phải, cũng không biết là cái thứ ngu si nào đồn như thế nữa.”
“Ta biết ngươi trước giờ khiêm tốn, muốn dùng thân phận người bình thường để
kết bạn bình thường với mọi người, hơn nữa việc là con trai riêng quả thực cũng
không phải chuyện vẻ vang gì.”
“Nhưng bây giờ mọi người đều đã biết rõ chân tướng rồi, ngươi không cần thiết
phải phủ nhận.” Trong mắt Lăng tràn ngập ý cười xấu xa, khó khăn lắm mới
chiếm được hời của tên tiểu tử này một lần.
“Ta khiêm tốn cái gì chứ?”
Thành ca sắp phát cuồng luôn rồi.
“Hám Thiên Cổ Thánh cái cục cớt chó, người bây giờ ông đây muốn đập nhất
đó là hắn!”
Lăng mặt mày hớn hở vỗ lên vai hắn: “Đừng có phản nghịch như vậy, đánh mẹ
ruột của mình là tội đại nghịch bất đạo đó!”
Mặc dù nhờ câu nói của nàng, Khương Thành cuối cùng đã biết Hám Thiên Cổ
Thánh là một nữ nhân, nhưng tâm trạng hắn vẫn tồi tệ hết sức.
“Ngươi cút được rồi đó!”
Mấy ngày sau đó, hắn nhiều lần triệu tập môn đồ đến để thanh minh việc này,
nhưng có rất nhiều người vẫn cố chấp cho rằng giải thích đó là che giấu, nên
ngược lại càng tin tưởng lời đồn kia hơn.
Mặc dù đã có bug hệ thống, nhưng hắn cũng không có cách nào thay đổi được
suy nghĩ của biết bao nhiêu người như thế.
“Cái Tiên Võ châu này hết ở tiếp được nữa rồi.”
“Hai tên kia chiêu mộ nhiều người như thế, sao vẫn còn chưa phát động âm
mưu gì nữa?”
Hắn đến tận bây giờ vẫn đang đợi Đoan Phong và Thiên Hợp làm phản đây.
Mặc dù đôi lúc cũng cảm thấy, Phi Tiên môn hiện giờ quả thực ra dáng hơn hồi
trước rất nhiều.
Không tính phân đường thứ nhất, thì cũng là một tông môn dữ dằn có ba trăm
nghìn môn đồ, bốn mươi nghìn Đạo Thần và hơn tám mươi Thánh Chủ.
Trong số đó thậm chí còn có hai Thánh Chủ đỉnh phong chủ động đến đầu quân
nữa.
Và cũng trong những ngày này, trên bầu trời của Phù Du hải nghênh đón hai vị
khách đặc biệt.
Nữ nhân mặc váy dài sa mịn màu trắng đứng ở bên góc trái nhìn xuống lục địa
ở phía xa kia: “Phía trước là Từ Tinh đảo nơi cư ngụ của Hám Thiên cung à?”
Thanh niên áo xám đứng kế bên nàng gật đầu.
“Không sai, nhiều năm trước ta từng đến đây, lần đó là đến cùng với sư tôn
Mệnh Nguyên Chính Thần.”
Nói đến đây, hắn lại không khỏi than nhẹ một tiếng.
“Đáng tiếc, lần đó bọn ta xảy ra mâu thuẫn, từ đó về sau không còn qua lại
nữa.”
Nữ tử kia lại không cho là thế: “Có gì phải tiếc chứ, mạnh nhất Hám Thiên cung
cũng chỉ có Cổ Thánh thôi, vốn đã không thể so sánh được với Chính Thần
rồi…”
Nam tử vội vàng cắt ngang lời nàng: “Đừng có mà xem thường, Hám Thiên Cổ
Thánh và Hư Minh Thánh Tôn, năm đó đều là Thiên Đế đứng chung hàng với
chư vị Chính Thần đấy.”