Ngoài ra còn có một vị chưởng môn đến từ Thương Lan đại lục cũng ở cách
bọn họ không xa là – Tử Tà Thánh chủ.
Gần thiên điện là động phủ của một trong năm vị Hộ pháp - Vô Kha Thánh chủ.
Đoan Phong cũng không ngu, sao có thể không nhìn ra cái danh ở lại làm khách
thực tế chỉ là vì muốn giam lỏng họ.
Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Bà mẹ nó, bọn ta chạy đi báo tin cho các ngươi không thèm đòi thù lao gì, còn
các ngươi đến một tiếng cảm ơn cũng không có.
Vậy thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn nhốt ta ở đây nữa.
Có ý gì hả?
Lẽ nào sau khi giết được Khương Thành còn muốn xuống tay với ta à?
Thật ra lập trường ban đầu của hắn vốn không kiên định gì mấy.
Rốt cuộc là thật sự phản bội Khương Thành hay sẽ giả vờ đầu quân cho Ngự La
thánh địa, hắn cũng chưa suy nghĩ kỹ.
Dẫu sao hắn cũng chẳng có thâm thù đại hận gì với bên nào cả, vốn còn tính
bên nào thắng thì sẽ đứng về phía bên đó.
Nhưng bây giờ hành động này của Ngự La thánh địa khiến Đoan Phong cảm
thấy Thành ca đích thực là một tư bản có lương tâm, ít nhất hắn sẽ mang theo
bản thân đi hấp thu ké đạo hạch.
Và ở một bên khác, quả nhiên tin tức “Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy” xuất thế đã lan
truyền khắp Thương Lan đại lục.
Trong thoáng chốc, tất cả tông môn vừa nghe tin đã lập tức hành động.
Vô số tiên nhân vì tin tức này mà điên cuồng, lập tức khởi hành đến Tiên Cực
đại lục.
Mặc dù nói có được Kim Ngọc Tủy không có nghĩa sẽ có được Đế khí, nhưng
chỉ cần là người theo đuổi Đế khí thì chắc chắn sẽ không thể bỏ qua cơ hội lần
này.
Loại thần vật đặc biệt như Kim Ngọc Tủy không phải chỉ cần ngươi mạnh là
chắc chắn sẽ đoạt được.
Thần vật sẽ tự chọn chủ nên ai cũng đều có hi vọng.
Khi tin tức này truyền đến Phi Tiên môn, khắp trên dưới môn phái đều dậy
sóng.
“Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy, món đồ này cực kỳ quý hiếm lắm đấy.”
“Không thể bỏ qua cơ hội này được!”
“Mau, mau, mau lên, nhanh chạy đến Tiên Cực đại lục thử vận may.”
So sánh với bọn họ thì Khương Thành lại phản ứng vô cùng khác thường.
Sau khi động não một xíu, ca này đã nhạy cảm phát hiện được có điều bất
thường.
“Tin tức của thần vật sao lại truyền đến đây chứ?”
“Không phải nói Tiên Cực đại lục cách nơi này rất xa xôi, gần như không thể
truyền được tin tức hay sao?”
“Đặc biệt là Kim Ngọc Tủy quý giá đến vậy, người nào nhận được tin này cũng
đều sẽ giấu diếm ém nhẹm, chỉ sợ có thêm càng nhiều người biết không phải
sao?”
Xung Vi Đạo Thần phân tích: “Có lẽ là thần vật đã xuất hiện lâu rồi, chỉ là vẫn
luôn không có người có được nên tin tức mới chậm rãi lan truyền đến các đại
lục khác ở bên ngoài.”
Khương Thành lại không cho là đúng: “Nếu đã xuất hiện lâu rồi mà thần vật lại
trân quý như thế thì chắc chắn các thế lực ở Tiên Cực đại lục đều đang bận rộn
tranh giành nó.”
“Thế tại sao tháng trước Ngự La thánh địa còn rảnh rỗi chạy đến chỗ này mời ta
đến làm hộ pháp chứ?”
Hả, cái này…
Mọi người giật mình sợ hãi, ngay sau đó tất cả đều hiểu ra.
“Đây là cái bẫy do Ngự La thánh địa bày ra!”
“Đúng, đây nhất định là cái bẫy của bọn chúng để dụ dỗ lừa chúng ta qua đó,
vậy nên mới cố ý dùng tin tức thần vật làm mồi nhử.”
“May là có sư tổ giúp chúng ta tỉnh ngộ, suýt nữa thì mắc lừa rồi.”
“Khương chưởng môn anh minh!”
“Đó là tất nhiên, trước giờ sư tôn của ta luôn tính toán tỉ mỉ, chưa bao giờ mắc
sai lầm, ai có thể lừa được lão nhân gia hắn chứ?”
Tất cả mọi người trong điện đều tâm phục khẩu phục, có vài người thậm chí còn
nghiêm khắc kiểm điểm.
Lúc trước lại còn cảm thấy Khương Thành làm việc hết sức hoang đường, là
một tên điên không có giới hạn.
Bây giờ xem ra người ta là thuộc loại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết con
voi.
Sau khi được tâng bốc một trận, Thành ca vô cùng thỏa mãn.
Ca này bay đến cửa điện, phất tay với mọi người.
“Được rồi, Phi Tiên môn chúng ta nên khởi hành đến Tiên Cực đại lục rồi.”
Hả?
Nụ cười trên mặt mọi người đều cứng lại.
Vừa nãy bọn họ còn thấy may mắn vì đã nhìn thấu âm mưu của kẻ địch, tránh
được một cái bẫy.
Vậy mà quay đi một cái Khương Thành lại muốn chủ động nhảy vào cái bẫy đó.
Cái lối suy nghĩ này khiến bọn họ thật sự không thể theo kịp.
Trường Dương khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Sư tổ, không phải ban nãy
ngươi mới nói đó là cái bẫy do Ngự La thánh địa dùng để lừa chúng ta đến à?”
“Đúng rồi.”
Thành ca gật đầu: “Người ta vất vả cực khổ thiết kế ra cái bẫy này, nếu như
chúng ta ngó lơ thì chẳng phải sẽ phí công bọn họ rồi sao?”
Mặc dù biết Kim Ngọc Tủy đó là giả nhưng hắn vẫn rất có hứng thú với Ngự La
thánh địa.
Từ lúc bắt đầu cái tông môn này đã dốc hết sức muốn đối phó với hắn, tất nhiên
Thành ca phải qua đó chơi đùa một lần với bọn họ rồi.
Nhìn thấy biểu cảm như điều hiển nhiên của hắn, nhất thời mọi người đều nghi
ngờ có phải là do bản thân suy nghĩ không thấu đáo, đã bỏ sót mất chi tiết nào
không, để đến nỗi không thể nào hiểu được cái tư duy logic này của Khương
Thành.
Ngay sau đó, một tràn phản đối vang lên.
“Xin Khương chưởng môn hãy suy nghĩ lại!”
“Làm như vậy thật sự không ổn đâu…”
Bọn họ có phản đối cũng chẳng có tác dụng gì.
Phi Tiên môn chỉ có Khương Thành nói mới tính.
Càng huống hồ còn có Lăng ở phía sau châm dầu vô lửa.
“Khương chưởng môn nói đúng lắm, sau Phi Tiên môn của chúng ta có thể sợ
một Ngự La thánh địa nhỏ nhoi được chứ?”
Nhìn thấy Hám Thiên Cổ Thánh cũng tán thành, Ngộ Sơn tất nhiên lập tức tiến
lên theo.
“Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn cứ lên núi, khí phách như thế không hổ là sư
tôn! Chưởng môn và phó chưởng môn tự có tính toán, sau này các ngươi sẽ hiểu
được thôi…”
Cuối cùng, Phi Tiên môn vẫn bắt đầu cuộc di cư toàn phái.
Sở dĩ Khương Thành mang theo nhiều người như thế cũng không phải là vì
muốn có thêm một vài đồng đội.
Mà là hắn lo những người khác sẽ bị người của Ngự La thánh địa tìm đến báo
thù, vậy nên mang theo bên cạnh cũng xem như đang bảo vệ cho bọn họ.
“Người nào bằng lòng đến Tiên Cực đại lục thì đi theo ta.”
“Ai không dám đi thì bây giờ có thể rời khỏi tông môn, ta không cưỡng cầu.”
Cuối cùng, gần như tất cả thành viên của phân đường thứ nhất và thứ hai đều rút
lui.
Đệ tử ngoại môn cũng bỏ đi hết một phần.
Biết rõ ở bên đó có Thánh Tôn và Thánh Chủ đỉnh phong chờ đợi bản thân, ai
lại bằng lòng chủ động đến đó tìm chết chứ.
Số người tình nguyện đi theo Thành ca đến cùng chỉ có vỏn vẹn hai mươi nghìn
người.
Hắn dẫn theo hai mươi nghìn người này, bước chân lên con đường tiến đến Tiên
Cực đại lục.
Chỉ trong một đêm, Phi Tiên môn đã vườn không nhà trống.
Khiến cho Kim Hàn tông, Bạch Tiên tông và Tử Tà tông không hiểu ra sao.
Cái uy hiếp to bự này cứ thế được giải quyết rồi à?
Dù cho phía bên kia có xuất hiện “Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy” thì các ngươi cũng
đâu cần vứt bỏ luôn tông môn như thế chứ?
Vài ngày sau, mọi người cuối cùng đã đến được lối vào Tiên Cực đại lục.
Là trung tâm của Tiên Võ châu, cũng là thành lũy cuối cùng để đối kháng với
chư thần ở bên ngoài, về chỉnh thể toàn bộ Tiên Cực đại lục đều được bao phủ
bởi vô số tầng kết giới, chỉ có lắt nhắt vài lối vào.
Lúc này, lối vào mà nhóm người Khương Thành đang đứng vô cùng ồn ào tấp
nập, tiếng người huyên náo xôn xao.
Tuy hắn nhìn thấu được lời nói dối của Ngự La thánh địa nhưng những người
khác thì không như thế.
Tin tức về thần vật nhanh chóng phát tán từ Thương Lan đại lục ra các lục địa
khác ở xung quanh, dẫn đến từng hồi dậy sóng.
Thế là trong khoảng thời gian gần đây, số cao thủ đến Tiên Cực đại lục nhiều
không đếm xuể.
Chỉ là người kéo theo cả phái di cư như Phi Tiên môn thì chẳng có một ai.
Rất nhiều tiên nhân ở xung quanh đều lao nhao chăm chú nhìn về phía đội ngũ
khổng lồ này.
“Lão huynh, các ngươi cũng liều quá nhỉ?”
“Vì để tranh đoạt Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy mà lại dắt theo cả tông môn đến
luôn?”
“Chỉ có năm Thánh chủ tọa trấn, thực lực của cái tông môn này cũng chẳng ra
làm sao.”
“Ngươi xem bọn hắn còn có rất nhiều Đạo Tôn và Đạo Thánh nữa, đến đây để
làm pháo hôi đó à?”
“Ta là Đạo Thần trung giai cũng chẳng ôm hi vọng gì, các ngươi đúng là tự tin
thật đấy.”
“Ha ha ha, bọn họ chắc vẫn chưa được trải sự đời nhỉ?”
Xung quanh đều vang lên tiếng cười vui vẻ.
Chỉ là đám tiên nhân đến từ Thương Lan đại lục và Thanh Di đại lục thì lại cười
không nổi.
Bây giờ cả đám bọn họ đều hoảng loạn vô cùng, thậm chí còn có suy nghĩ muốn
trốn khỏi đây nữa.
Đừng có chọc cái tên điên kia nữa, nếu không chỉ trong tích tắc thôi nơi đây sẽ
xuất hiện Vẫn giới tiên tàng ngay đó.