Bây giờ giết chết đám Thánh Chủ bình thường dễ như xử lý một đứa trẻ con ấy.
Cơ mà mấy người đang đứng ở đây đều đang tỏ ra vô cùng khiếp đảm.
Ngay cả người hào sảng nhất là Ngộ Sơn cũng lắp ba lắp bắp.
“Vừa nãy, vừa nãy là…”
“Ba trăm tòa căn nguyên thần đài, nguyên thuật tam bách trọng!” Trường Linh
không khỏi kêu lên kinh hãi.
“Trời ạ!”
Vẻ mặt của đám người Trường Dương trông như vừa gặp ma vậy.
“Chẳng phải lúc trước vẫn còn là bách nhị thập trọng à? Sao đột nhiên biến
thành tam bách trọng thế này?”
Đối với họ mà nói, Khương Thành là người không gì không làm được.
Điểm then chốt là cả quá trình được tiến hành theo tuần tự nhất định.
Cho dù trước đó ngươi chỉ có bách nhị thập trọng, tiếp theo là bách tứ thập
trọng, tăng lên từng bước là một chuyện có thể chấp nhận mà!
“Làm thế nào để một người có thể có được nhiều quy tắc vậy nhỉ?”
“Đây chính là kỳ tích, hoàn toàn phá vỡ giới hạn nhận thức!”
“Không hổ là Khương chưởng môn…”
Trong điện toàn là những tiếng bật thốt đầy kinh ngạc. Lăng không xuất hiện
cũng đã tê liệt từ lâu rồi.
Đoan Phong và Thiên Hợp hoàn toàn bị sốc.
Hai người trà trộn vào Phi Tiên môn, đương nhiên không có toan tính tốt lành
gì.
Nhưng lúc này họ không thể không lường trước hậu quả nếu trở thành kẻ địch
của Khương Thành.
Nguyên thuật tam bách trọng đã vượt xa những gì họ mường tượng về “Vị diện
chi tử”.
Liệu có thức thời hay không nếu đối đầu với một kẻ như vậy?
“Được rồi được rồi, Vẫn giới tiên tàng xuất hiện rồi.”
Khương Thành lấy nhẫn trữ vật và đồ trang bị mà năm người kia mang theo.
Vì là Thánh tử nên những thứ bên trong nhẫn trữ vật của Khánh Việt còn phong
phú hơn cả bốn tên kia cộng lại.
Nhưng điều khiến Khương Thành ngạc nhiên là một Thánh tử mà vẫn chưa sử
dụng đạo khí cửu giai.
“Theo lý thuyết thì đế đan cửu phẩm đã phổ biến lắm rồi, sao đạo khí cửu giai
lại hiếm thế nhỉ?”
Trong lúc hắn mải ngờ vực thì đám Đạo Thần đã lao nhao trở về động phủ, tìm
nơi phóng ý niệm.
Hai vị Thánh Chủ Đoan Phong và Thiên Hợp cũng định tìm một ít đạo vận để
hấp thu giống như lần trước.
Dù sao cũng phải ké một chút cơ duyên.
Ngặt nỗi hai người vừa mới bay lên thì đã bị Ngộ Sơn và Trường Linh gọi
xuống.
“Đồ nhi đừng đi!”
“Lần này cơ duyên này chúng ta có thể hưởng cùng nhau.”
“Đi theo Khương sư tổ, khỏi cần lo lắng về đám Thiên Ma ngoại vực, hai người
các ngươi chỉ cần nhặt nhạnh thôi.”
Đoan Phong và Thiên Hợp cùng tỏ vẻ kinh ngạc.
Để Khương Thành dẫn bọn ta đi?
Liệu có nhầm lẫn không?
Sở dĩ bọn ta không thể hấp thụ đạo hạch cũng là vì bị hắn giáng hai đòn khủng
bố đấy ạ?
Với lại Thiên ma ngoại vực là gì? Sao ta chưa từng nghe qua?
Cũng giống lần trước, Khương Thành vào khu đạo hạch trước.
Chờ mười mấy phút vẫn không thấy ai vào sân, hắn đã hiểu ra rồi.
“Có vẻ những Thánh Chủ khác bị đánh đến mức không dám vào sân đây mà.”
Trở về Phi Tiên môn, hắn lại đưa Lăng ra ngoài như lần trước.
“Ca có lòng đưa ngươi đi, cũng không đòi ngươi trả công, sao ngươi lại tỏ vẻ
bất đắc dĩ thế này?”
“Đúng là không biết điều.”
Đối với điều này, Lăng chỉ có thể làm bộ cười ha hả.
Lần nào ta cũng làm công miễn phí cho ngươi, ngươi lại còn làm ra vẻ như đang
giúp muội tử ấy, có phải ta nên cảm ơn ngươi không?
Nhưng nàng cũng bắt đầu nghĩ thông rồi.
Mình nghiên cứu “Thái Thượng Hoá Đạo” của hắn, cứ coi việc giúp hắn hấp
thụ đạo hạch là một ân huệ đi.
Ngộ Sơn, Trường Dương và năm người khác vẫn làm theo lệ cũ, chia ra một
luồng ý niệm bao quanh Khương Thành.
Đoan Phong và Thiên Hợp lại một lần nữa được thấy phương pháp của Khương
Thành.
Hoá ra có thể làm như thế ư?
Hai người phân vân một chút rồi cũng tách ra một luồng ý niệm.
Nhưng luồng ý niệm này đã bị hai người cố ý thay đổi hình thái đôi chút, sơ bị
Khương Thành phát hiện ra diện mạo thực sự.
Song hai người không biết rằng ngay khi ý niệm của họ xuất hiện, Thành ca đã
nằm lòng rồi.
Linh ý của hắn mạnh biết mấy, lại thêm ca trình độ của Thái Thượng Hoá Đạo,
nhìn thấu lớp ngụy trang cũng như đi thẳng vào bản chất ý niệm của hai người
là một việc quá đỗi đơn giản.
“Hai tên này, chẳng phải là hai gã Thánh Chủ bị ta đuổi đánh ra ngoài sao?”
Nếu là Thánh Chủ khác, có lẽ hắn đã không có chút ấn tượng nào.
Nhưng đạo hạch mà Đoan Phong và Thiên Hợp hai lần hấp thụ đạo hạch ấy
cũng chỉ có bốn người là chạm trực tiếp vào thôi.
“Sao họ lại vào Phi Thiên Môn rồi?”
“Vả lại còn trở thành đệ tử của Trường Linh và Ngộ Sơn nữa, chẳng lẽ đang ủ
mưu gì đó?”
Phản ứng đầu tiên của Thành ca là vạch trần thân phận của hai tên này.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ, hắn lại gạt bỏ ý định ấy.
Ủ mưu cũng tốt mà!
Chẳng phải ngày nào trẫm cũng chờ mong có kẻ bày mưu hại mình sao?
Tốt nhất là hai người này vạch ra được âm mưu to tát một chút, một kế hoạch
thật hoành tráng ấy.
Vì vậy, hắn bình tĩnh bọc ý niệm của hai người vào với nhau, sau đó đưa họ bay
vào Vẫn giới tiên tàng.
Quá trình sau đó vẫn giống y như cũ.
Vẫn là vài người hấp thụ cùng nhau, Lăng âm thầm đẩy về phía Khương Thành,
khiến hắn được hưởng ít nhất chín mươi phần trăm sức mạnh đạo hạch.
Cảm xúc của Đoan Phong và Thiên Hợp ngổn ngang trăm mối.
Hai người có nằm mơ cũng muốn có thể hấp thụ đạo hạch bằng phương pháp
này như ý nguyện.
Thân phận đồ tử đồ tôn này cũng có cái hay đấy chứ!
Lúc này, lại có hàng trăm bóng dáng xông vào kết giới không gian đạo hạch, đó
chẳng phải đám người Hư Dương Thánh Chủ của Dương Ly tông thì là ai?
Từ sau lần bị càn quét tống cổ ra ngoài, bọn họ vẫn âm thầm để ý động tĩnh ở
Thương Lan đại lục.
Tinh vân của năm tên Thánh Chủ bị giết lần này không lớn như trước, song
cũng khá rõ nét.
Vận nên họ mới chạy qua đây hưởng sái chút cơ duyên.
“Rốt cuộc Thương Lan đại lục đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?”
“Sao lại có Thánh Chủ chết nữa rồi?”
“Nghe nói bên ấy có một kẻ vô cùng mạnh tên là Khương Thành …”
“Mặc kệ hắn mạnh đến đâu, cứ thấy Vẫn giới tiên tàng là có phần!”
“Lần trước chỉ là tai nạn thôi, lần này chắc chắn phải độc chiếm đạo hạch!”
Bọn họ xông vào với sự tự tin căng tràn, sau đó bị đá ra ngoài ngay lập tức.
Lần này còn nhanh hơn cả lần trước.
Sau khi xuyên thủng kết giới, họ chưa kịp nói câu nào thì đã bị linh ý của
Khương Thành quét ngang.
Đám Ngộ Sơn nhìn thấy nhưng chẳng ngạc nhiên lắm.
“Sư tôn vừa dễ dàng đánh thắng một đám Thiên ma ngoại vực, thực sự quá
mạnh!”
“Có sư tổ ở đây rồi, đám Thiên Ma ngoại vực là cái thá gì?”
“Đúng đấy, chẳng đáng để chúng ta để ý.”
Hai người Đoan Phong, Thiên Hợp cũng đã chết lặng.
Kia là Thiên ma ngoại vực mà các ngươi vừa nhắc tới hả?
Mặc dù chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng bọn ta vẫn nhận
ra đó là những Thánh Chủ nổi danh của Thanh Di đại lục đấy?
Lúc này hai người bỗng phát hiện thì ra Khương Thành chỉ cần tốn một tích tắc
là có thể tiêu diệt ý niệm của Thánh Chủ.
Cú đấm khi trước chỉ là một cú đánh chơi thôi.
Điều này khiến hai người không khỏi tuyệt vọng.
Khoảng cách chênh lệch giữa đôi bên còn lớn hơn một người đàn ông vạm vỡ
với trẻ sơ sinh chẳng đáng để so sánh.
Nếu đối đầu với một kẻ như vậy, quả thực không thấy tí tiền đồ nào!
Lúc này hai người đang hấp thụ đạo hạch không ai bảo ai mà cùng rơi vào trầm
tư.
Đám Thánh Chủ Dương Ly tông vừa bị quét ra ngoài cũng đang nghi ngờ sự
đời.
“Rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì?”
“Rốt cuộc ai là kẻ ra tay lúc nãy?”
“Liệu có phải là cái tên Khương Thành trong lời đồn không, nghe nói hắn rất
mạnh, một mình giết chết mười sáu Thánh Chủ thuộc liên minh Bách Tộc.”
“Rất có thể là hắn!”
“Người này cản trở chúng ta hấp thụ đạo hạch quá nhiều lần, không thể tha
thứ!” Bọn họ hồn nhiên quên rằng nếu không có Khương Thành thì đã chẳng có
chuyện Vẫn giới tiên tàng xuất hiện.