ứng đối với hắn.
Nếu hắn biết hạ sách là gì, hẳn sẽ cười thành tiếng.
Ước được vậy luôn ấy, hiểu không?
Lúc này, hắn đã mang Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ đi tìm nơi để xây động phủ.
Ba người họ đã bay suốt một quãng đường khá xa.
Dọc đường cũng đi ngang qua rất nhiều linh sơn bảo địa, nhưng Khương Thành
và Tam Nhãn Hổ không thèm nhìn lấy một cái, cứ bay ngang qua như vậy.
Bay theo hai người này một lúc lâu, Yên Dĩ đã có chút không chịu nổi.
“Rốt cuộc là hai người các ngươi muốn đi đâu?”
“Nhiều nơi tốt như vậy, sao không dừng lại chọn lấy một cái?”
“Khi nãy có một nơi có nồng độ khí tức căn nguyên và tiên lực cực cao, một nơi
mà ta ít gặp được trong đời, rất thích hợp để xây động phủ và tu luyện lâu dài!”
Thành Ca và Tam Nhãn Hổ vừa tiếp tục phi hành, vừa hai mặt nhìn nhau.
“Tu luyện?”
Từ này đối với hai người họ… lại xa lạ như vậy.
“Khụ.”
Thành Ca sờ mũi, hàm hồ nói: “Những chỗ này vẫn chưa đủ hoàn mỹ.”
Tam Nhãn Hổ cũng gật đầu phụ họa liên tục.
“Không sai, những chỗ kia tuy là địa linh, nhưng đều chưa đủ kiệt xuất…”
Đúng là Yên Dĩ nghe không hiểu ý của hai người họ.
Không lâu sau, Thành Ca và Tam Nhãn Hổ đồng thời hạ đụn mây xuống, hạ
xuống bên cạnh một hồ nước có những dãy núi thấp thoáng phía xa xa.
“Nơi đây cũng không tệ lắm.”
Thành Ca nhìn bốn phía, nơi đây đúng là phong cảnh tuyệt đẹp chim hót hoa nở
mà.
Tam Nhãn Hổ cũng vô cùng đồng ý.
“Đúng vậy, phong cảnh đẹp thế này sẽ giúp chúng ta có tinh thần sảng khoái
đấy.”
Yên Dĩ có hơi khó hiểu.
Nàng mặt không biểu cảm đưa ra ý kiến phản đối.
“Tiên lực và khí tức căn nguyên kém xa những nơi trước, cũng không thích hợp
để mở động phủ.”
Nàng chỉ là một tiên nhân bình thường, tu luyện luôn luôn là việc nàng ưu tiên
hàng đầu.
Thành Ca cười khoát tay.
“Cũng không thể nói như vậy được.”
“Bảo địa có tiên lực và khí tức căn nguyên nồng nặc như thế, chúng ta phải để
lại cho Tiên quan càng cần nó hơn chứ!”
Tam Nhãn Hổ gật đầu liên tục.
“Không sai, bọn ta vẫn luôn là một con người khiêm nhường tốt bụng như vậy.
Nơi tốt để lại cho người khác, tự chọn cái kém.”
Yên Dĩ sẽ tin tưởng mấy lời nói dối trá này của họ chắc?
Nhất là dọc theo con đường này, Khương Thành đã chiếm được không ít lợi lộc,
nào phải người khiêm nhường gì đâu chứ.
Nàng thoáng cảm giác tình huống xung quanh.
Sau đó, nàng không chút che giấu nào mà cống hiến ánh mắt khinh bỉ của mình.
Trong phạm vi chục triệu dặm xung quanh đây có ước chừng trên trăm tòa động
phủ của Tiên quan.
Thực lực của những Tiên quan này không mạnh, hơn phân nửa chỉ bằng Thiên
Tôn và Tôn Giả, đoán chừng cũng chỉ có Tiên quan cửu phẩm.
Chẳng qua những Tiên quan đó có một đặc điểm chung rất vi diệu - tất cả đều là
nữ.
Ven đường có nhiều nơi như vậy, đúng là vẫn không đặc thù bằng nơi này.
Mặc dù Tam Nhãn Hổ và Khương Thành chưa từng nói rõ, nhưng chút tâm tư
này sao nàng không nhìn ra được chứ.
“Ca, ngươi làm động phủ ở đây đi, ta đi chào hỏi các hàng xóm xung quanh
cái!”
Tam Nhãn Hổ xung phong nhận việc, muốn đi làm quen với các muội tử lân
cận.
Thành Ca nhìn Yên Dĩ một cái, sau đó mới nói một câu đầy ẩn ý.
“Không phải ngươi nhắm trúng nàng ấy à?”
“Ca ngươi biết rõ rồi mà còn hỏi nữa, nào có việc vì một đóa hoa mà buông tha
cho cả vườn hoa chứ…”
Nói xong, Tam Nhãn Hổ biến mất trong tầm mắt của hai người.
Khương Thành nhún vai.
Sau đó hắn bắt đầu kiến tạo động phủ.
Đầu tiên là thay đổi địa hình xung quanh.
Một ít cỏ dại bụi cây ven hồ và những ngọn núi nhỏ gây ảnh hưởng đến phong
cảnh, tất cả đều bị hắn nhổ đi hoặc là đổi vị trí.
Ầm ầm, ầm ầm!
Nhất thời, bên hồ không ngừng vang lên từng tiếng nổ lớn, hoàn toàn giống như
một bức họa tráng lệ về việc gây dựng lại non sông.
Yên Dĩ khoanh tay, thờ ơ đứng im ở một bên, không hề có ý định giúp một tay.
Đối với nơi này, nàng rất không hài lòng.
Nhưng cũng không còn cách nào, Khương Thành mới là người quyết định cuối
cùng.
Thật ra nàng rất tò mò, người này tính làm gì để “độ hóa” mình đây nhỉ?
Mà mình thì “đấu tranh” với hắn như thế nào ta.
Trong lúc đứng đấy âm thầm suy nghĩ, mặt hồ bình tĩnh bên cạnh bỗng rung
rung kịch liệt.
Ngay sau đó, hồ lớn rộng mênh mông cũng chấn động theo.
Vèo!
Một bóng hình khổng lồ vụt bay lên trời từ đáy hồ!
Bầu trời bị che đậy, không gian lập tức tối sầm lại.
Tõm!
Từng cột nước lớn bắn vào không trung, đồ sộ tráng lệ, sau đó lại lần nữa rớt
xuống trong hồ và bốn phía.
Những giọt nước rơi trên bờ quả giống như vô số sao băng rơi xuống.
Trên mặt đất Thành Ca vừa mới san bằng lập tức xuất hiện nhiều hố sâu, số
lượng đếm không hết.
Thấy vậy, mắt hắn không khỏi giật giật.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một con yêu thú che khuất cả bầu trời.
Con thú này có hình thể vô cùng hùng vĩ, giống như một đám mây đen cuồn
cuộn to lớn không gì sánh bằng.
Đôi mắt sắc bén hiện lên màu vàng, hai bên má có râu, miệng mếu không tai, rõ
là yêu thú trong nước nhưng lại có lưng mọc bốn cánh.
Dù sao Khương Thành cũng từng là người đứng đầu vạn yêu.
Vẫn có chút kiến thức về yêu tộc, hơi phân biệt một hai, nhận ra đây là Vân
Lãng Lưu Vũ Thú!
Con Vân Lãng Lưu Vũ Thú này có cảnh giới Tôn Giả.
Chẳng qua lúc này nó ở giữa không trung giương nanh múa vuốt, khí thế kinh
người.
Giọng ồm ồm vang lên làm chấn động núi rừng xa xa, khiến nó không ngừng
rung lắc.
“Tiên quan vô tri từ đâu tới đây?”
“Dám quấy nhiễu bổn tọa, tội đáng muôn chết!”
Đối với sự xuất hiện của hắn, thật ra Thành Ca không kinh ngạc lắm.
Lúc đi tới nơi này, hắn, Yên Dĩ và Tam Nhãn Hổ cũng đã phát hiện trong hồ này
có một con yêu thú từ trước rồi.
Chẳng qua ba người đều không coi trọng nó.
Giờ con yêu thú này chủ động nhảy ra ngoài, hắn cũng chả bận tâm.
Chỉ có thể xòe tay nhún vai: “Xây động phủ, sao nào?”
Vân Lãng Lưu Vũ Thú giương cả bốn cánh, cuồng phong gào thét.
Khương Thành chỉ là Đế Cảnh bát trọng trung kỳ, còn thấp hơn cả nó.
Sau khi thấy nó rồi, hắn còn không chịu nhận sai ngay lập tức nữa, quả thực là
không thể tha thứ.
“Lạc Yên Hồ này là địa bàn của ta…”
“Ồ.”
Thành Ca dứt khoát cắt lời hắn.
“Ngươi yên tâm đi, không có sao đâu.”
Hắn khoát tay: “Ta rất dễ nói chuyện, không ngại việc ngươi xấu, cho phép
ngươi làm hàng xóm của ta.”
Yên Dĩ đang thu liễm khí tức, lặng lẽ đứng hóng chuyện ở phía xa, cũng suýt thì
bị nghẹn chết vì những lời này.
Người này nghe không hiểu ý của đối phương thật, hay giả bộ làm như thế?
Vân Lãng Lưu Vũ Thú đối diện giận tím mặt!
“Đồ đáng chết, xung quanh Lạc Yên hồ đều là địa bàn của ta hết. Mau cút ngay
cho ta, đắc tội bổn tọa…”
Tiếng hắn ngừng lại.
Bởi vì có một ánh kiếm rơi từ trên xuống như một dải lụa.
Keng!
Khương chưởng môn tiêu sái đút kiếm vào vỏ.
Rào rào!
Từng mảng máu đen như mực bắn xuống tung tóe.
Xen lẫn trong đó là các phần chân cụt tay cụt tứ tán và nội tạng tanh hôi bị cắt
ra của Vân Lãng Lưu Vũ Thú.
Khương Thành phất tay.
Trong hư không dường như có một bàn tay khổng lồ vô hình nâng tất cả những
thứ dơ bẩn này trên không.
Sau đó dùng không gian truyền tống, đưa tất cả chúng nó vào trong dị không
gian.
Hắn cũng không muốn làm cho nhà mới của mình vừa dơ vừa thối.
Chỉ để lại tại chỗ một viên yêu đan.
Khương chưởng môn ra tay, đương nhiên sẽ không tay không mà về rồi.
Mặc dù yêu đan này chỉ có cấp Tôn Giả, nhưng cũng có thể dùng làm tài liệu
cho Đế đan ngũ phẩm nha.
Làm xong mọi chuyện, hắn mới phủi tay một cái.
Rồi lại tiếp tục hào hứng kiến tạo động phủ của hắn.