Nhìn thấy hắn quay lại, Ngộ Sơn Thánh Chủ cười rạng rỡ.
“Vừa rồi ở trận thi đấu đấu pháp có lẽ ngươi đã đích thân thể nghiệm qua rồi
nhỉ?”
“Căn nguyên dựa theo sự tổ hợp sắp xếp của những bí pháp khác nhau thì sẽ
hình thành nên uy năng gấp mấy lần, bí pháp đó chính là nguyên thuật.”
“Một khi đã học được nguyên thuật, thực lực của ngươi sẽ tăng lên gấp bội.”
“Thế nào, động tâm chưa?”
Khương Thành đương nhiên động tâm rồi.
Nếu không thì ở vòng ba hắn cũng không cố ý chạy đi trải nghiệm rồi.
“Hoá ra thứ này còn có bí pháp?”
Ngộ Sơn cười như hoa cúc gật đầu: “Đúng thế!”
“Chỉ cần có được bí pháp thì có thể thi triển ra được nguyên thuật như bọn họ?”
“Không sai!”
“Đơn giản như vậy sao?”
“Đơn giản như vậy đấy!”
Ngộ Sơn Thánh Chủ cũng không quên mục đích vốn có của mình.
“Chỉ cần ngươi cho ta thần thuật kia, vậy ta có thể cho ngươi bí pháp nguyên
thuật, chúng ta trao đổi cho nhau, thế nào?”
Thật ra Khương Thành đã lung lay ý chí rồi, hắn vốn không bài xích việc trao
đổi.
Dù sao thì “thái thượng hoá đạo” hắn đã sớm học được rồi, cất đi cũng chẳng có
được nhiều giá trị hơn.
Nhưng có vài lời vẫn phải nói trước mặt.
“Thần thông của ta, ngươi thật sự tu luyện không được đâu, đừng đến lúc đó rồi
lại hối hận đấy.”
Ngộ Sơn tự tin tràn đầy vuốt lấy chòm râu trắng, kiêu ngạo đáp: “Dựa vào thiên
phú của ta, chuyện đó không thể tồn tại được.”
Hắn thậm chí còn dùng cách khích tướng.
“Ngươi sợ ta luyện tốt hơn ngươi nên mới không dám để ta thử chứ gì?”
Trong lòng Thành ca nói đây là do ngươi cứ cố đòi giao dịch đấy nhá!
Nhưng trước khi giao dịch, hắn cảm thấy bản thân phải kiếm chác nhiều hơn
chút.
Thế là hắn cố ý liếc Ngộ Sơn một cái, lạnh lùng nói: “Nguyên thuật cũng đâu
phải chỉ có ngươi mới có.”
“Nếu chỉ có một bí pháp gia truyền, hơn nữa đã phổ biến ở Nguyên Tiên giới rồi
thì ta đi đến nơi khác cũng có thể có trong tay được.”
“Nói vậy thì tệ quá.”
Ngộ Sơn sao có thể để hắn đi tìm người khác được.
“Bên ngoài có những nguyên thuật công khai, nhưng đều chỉ là mấy loại
nguyên thuật tổ hợp căn nguyên cấp thấp thôi.”
“Ngươi nắm giữ được nhiều căn nguyên như vậy, nguyên thuật cấp thấp nào có
thể phát huy được toàn bộ thực lực của ngươi chứ?”
Khương Thành nghĩ lại thấy cũng phải, xem ra thật sự rơi vào tay hắn rồi.
“Ngươi có nguyên thuật cao cấp?”
Thật ra Ngộ Sơn vốn không có.
Theo như sự phân hoá cấp bậc ở Nguyên Tiên giới hiện tại thì nguyên thuật
dưới mười căn nguyên là nguyên thuật cấp thấp.
Dưới năm mươi căn nguyên là nguyên thuật trung cấp.
Trên năm mươi căn nguyên mới có thể được xem là nguyên thuật cao cấp.
Tuy uy năng của nguyên thuật cao cấp mạnh, nhưng lại phức tạp vô cùng, cả
Nguyên Tiên giới chẳng có mấy cái.
Hơn nữa tuyệt đại bộ phận căn bản đều không biết nhiều nguyên thuật như thế,
có cho nguyên thuật cao cấp cũng không thi triển được.
Vậy nên cũng chỉ lẻ tẻ có mấy Chính Thần có, xem như thật sự là bí mật không
thể truyền.
Ngộ Sơn chỉ có hai nguyên thuật trung cấp.
“Đúng, ta có nguyên thuật cao cấp!”
Hắn mang vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Trường Dương Đạo Thần ở một bên lại lần nữa lấy tay che mặt.
Ngộ Sơn vẫn tiếp tục khoát lác: “Ngươi nên biết rằng, nguyên thuật ở cấp bậc
này quý giá biết mấy, cả Nguyên Tiên giới cũng chả có bao người…”
“Hắn căn bản không có nguyên thuật cao cấp, đừng bị hắn lừa nữa!”
Trường Linh Đạo Thần nhịn không được phá đám hắn, tiện thể còn dạy dỗ sư
tôn của mình không chút nhân từ.
“Ngươi có thể để bọn ta bớt lo chút được không?”
“Lời nói dối đầy mồm như vậy, mặt mũi của Thê Vũ quán đều bị ngươi làm mất
hết cả rồi!”
Ngộ Sơn vốn chả cảm thấy mất mặt, ngược lại còn bĩu môi.
“Dù sao thì chúng ta cũng chỉ có năm người, một cái miếu nhỏ, cũng chẳng có
gì để mất mà!”
Đối với hạng cực phẩm này, Khương Thành cũng tỏ ra mở mang tầm mắt.
Tốt xấu gì cũng là một Thánh Chủ, là sự tồn tại chí cao có thể sánh ngang hàng
với Tinh Diệu Hoàng, Nguyệt Ảnh Hoàng ở kỷ nguyên đầu tiên, sao có thể có
phong cách như vậy được?
“Hoá ra ngươi chỉ có nguyên thuật trung cấp, thứ hàng bình thường này mà ta
đổi với ngươi chẳng phải là lỗ to hay sao?”
Ngộ Sơn lập tức trở nên giận dữ.
“Gì mà thứ hàng bình thường chứ, ngươi tưởng nguyên thuật trung cấp dễ có
được lắm sao?”
“Ngoại trừ thánh địa ra, thứ những người khác có thể tiếp cận được chỉ có
nguyên thuật cấp thấp dưới mười căn nguyên thôi!”
“Hai nguyên thuật trung cấp của ta, một cái liên quan đến được hai mươi lăm
căn nguyên, một cái lên đến ba mươi sáu căn nguyên, cả Thường Lục châu
chẳng có cái nào tốt hơn được nữa đâu.”
Thành ca vốn không biết giá cả trong này có cao không.
Hắn chỉ quen thói ép giá, muốn kiếm được nhiều hơn chút mà thôi.
“Vật đắt ở cái hiếm, thần thông của ta là độc nhất vô nhị.”
“Ngươi muốn thế nào mới đồng ý?”
“Hay là ta phong ngươi làm phó quán chủ của Thê Vũ quán bọn ta? Bọn ta cũng
rất có tiếng ở Thường Lục châu đấy, cái chức phó quán chủ của ngươi truyền ra
ngoài sẽ được tôn kính lắm.”
“Hơn nữa biết ngươi được bọn ta che chở thì mọi người cũng sẽ nể mặt.”
Bốn đệ tử đằng sau Ngộ Sơn cũng không thể nhìn thêm được nữa.
Nếu Khương Thành làm phó quán chủ há chẳng phải còn cao hơn Đạo Thần cao
giai là mình một bối à?
Vậy bản thân phải gọi sao đây?
Sư thúc á?
“Ngươi điên rồi à?
Trường Linh Đạo Thần tức xì khói xông lên, lại lần nữa véo tai Ngộ Sơn, to
tiếng hét.
“Trước đây ngươi phát điên thì cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng có giới hạn, lần này
muốn làm gì?”
“Hắn chỉ là một Đạo Thánh hậu bối, đừng nói là làm sư thúc của bọn ta, dù làm
đồ đệ bọn ta còn chê bối phận thấp nữa kìa, ngươi có thể chừa lại chút thể diện
cho bọn ta được không?”
Lời như thế Thành ca chẳng thích nghe.
“Ý gì đây? Cái gì mà bối phận ta thấp chứ?”
“Ca đã là Đạo Thánh hơn trăm tỷ năm nay rồi, lúc đó đừng nói các ngươi là
Đạo Thần, tả lót còn chưa mặc nữa kìa.”
Ngộ Sơn gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Đúng thế, Khương Tuấn Soái là lão bối bế quan đã lâu năm, không chừng còn
sớm hơn cả bọn ta nữa.”
Nói đến chuyện này, hắn lại trở nên nghi hoặc.
“Đúng rồi, Khương đạo hữu, ngươi ở thời đại nào vậy?”
“Ta đây trăm tỷ năm trước cũng đã ở Nguyên Tiên giới rồi, sao lại chưa từng
nghe đến tên ngươi nhỉ?”
Nguyên Tiên giới trăm tỷ năm trước đang ở dịp vòng tranh đoạt Thần vị thứ
nhất không lâu.
Nguyên Tiên giới lúc đó vẫn là Đạo Thần vi tôn, Đạo Thánh tung hoành.
Nếu như Khương Thành vào lúc đó là Đạo Thánh, vậy có lẽ phải rất có tiếng
mới đúng.
Thành ca ngơ ra, lúc này mới nhớ ra bản thân gần đây vẫn luôn dùng cái tên
biệt hiệu là “Khương Tuấn Soái”.
“Trước đây ta tên Khương Thành, của Phi Tiên môn, ngươi có nghe qua chưa?”
Đối với cái tên này, đám người Trường Dương và Trường Linh lại không có
phản ứng gì.
Khi bọn họ được sinh ra thì Nguyên Tiên giới đã có Thần vị rồi.
Nhưng Ngộ Sơn lại biến sắc.
Hắn mang vẻ mặt chấn động nhìn Thành ca, lời nói cũng trở nên lộn xộn.
“Khương, Khương Thành?”
“Lão tổ Khương Thành của Phi Tiên môn năm đó?”
“Ngươi vậy mà vẫn còn sống? Năm đó chẳng phải các ngươi đi tham gia tranh
đoạt Thần vị rồi sao?”
Nghe thấy hắn nhắc đến tranh đoạt Thần vị, Thành ca tin hắn thật sự đã trải qua
thời đại đó rồi.
Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Không sai, ta chín là Khương Thành đó.”
Ngộ Sơn cảm thấy buốt lạnh, liên tục lùi về sau mấy bước.
“Ôi trời ơi là trời, vậy mà lại là ngươi…”
Hắn ngây ra giống như bản thân vừa nghe thấy giọng nói của thần vậy.
Chỉ có người từ thời đại đó đến mới hiểu được sức nặng của cái tên Khương
Thành này.
Lúc đó Ngộ Sơn chỉ là một trưởng lão ngoại môn của Thê Vũ tông ở Các
Tương vực.
Sau này Các Tương vực bị Huyết Đế công đánh, Thê Vũ tông bị diệt, hắn bị ép
phải chạy thoát chết.
Tuy chưa đến được Khiếu Mang vực, nhưng cái tên năm ấy nghe được nhiều
nhất chính là Khương Thành.