Kiếp nạn lớn đang ở trước mặt, kinh doanh mang lại lợi nhuận lớn nhất chắc
chắn vẫn là nguyên liệu Trọc Ma.
Mặc dù cũng có thể kinh doanh những thứ khác, nhưng từ lâu thị trường gần
như cũng đã bị chia cắt bởi những thương hội lớn và môn phái uy tín lâu năm
rồi.
Nàng vào trường quá muộn, vốn liếng lại không đủ, muốn vùng lên nói thì dễ
làm mới khó làm sao?
“Ôi, suýt chút nữa thì quên.”
Khương Thành chợt nhớ chuyện nghiêm chỉnh lần này.
“Lần này ta tới là nói chuyện làm ăn với ngươi.”
Mâu Vũ lập tức trở nên hứng thú, đến mức hai mắt cũng sáng lên vô cùng thần
thái.
“Hả? Ngươi vừa có chuyện tốt gì sao?”
Năm đó mấy lần giao dịch cùng với Khương Thành nàng đều kiếm được lợi ích
lớn.
Thành ca khẽ mỉm cười.
“Cũng không có gì, vẫn là kinh doanh Trọc Ma, ta cũng có một ít thi thể Trọc
Ma phải ra tay.”
Mâu Vũ còn chưa kịp trả lời, mười mấy nhà thương hội cấp cao đang cẩn thận
quan sát động tĩnh ở bên này đột nhiên bật cười.
“Ha ha? Thi thể Trọc Ma sao?”
“Hắn cũng có thi thể Trọc Ma? Ta không nghe lầm chứ?”
“Ngươi không thấy hắn quen biết Hoang nhân sao, không chừng đã đi theo
lượm nhặt được một hai đầu rồi!”
Thậm chí bọn họ còn chủ động tiến sát vào.
“Con Trọc Ma đó của ngươi là cấp mấy thế, thả ra để cho ta mở mang tầm mất
đi.”
Khương Thành lắc đầu.
“Chỗ này không tiện lắm.”
“Có gì mà không tiện?”
Kết Trần Đạo Tôn xem ra đã nắm bắt được cơ hội phát ra.
“Chẳng lẽ là ngươi sợ bọn ta và Mâu Vũ cướp mất sao?”
“Yên tâm đi, Trọc Ma đó của ngươi cho dù có là tam giai thì bọn ta cũng không
xem ra gì đâu.”
“Đúng đấy, chẳng lẽ là ngươi cố ý khoác lác?”
Trong đôi mắt Mâu Vũ hiện lên một chút không vui.
Nàng giơ tay lên ngăn cản ở phía trước Khương Thành phía trước, thản nhiên
nói: “Các vị, đây là giao dịch giữa ta và hắn, các ngươi vốn không có quyền
xem hàng.”
“Ôi!”
Khương Thành khoát tay áo.
“Nếu như bọn họ thực sự muốn mở mang tầm mắt, vậy thì để cho bọn họ mở
mắt cho tốt đi.”
“Chỉ là Trọc Ma này của ta hơi nhiều, phiền các ngươi tránh ra trước đi!”
Nói xong, hắn lại bay lên bầu trời.
Chuyện này không chỉ riêng mười mấy nhà thương hội kia mà ngay cả những
Tiên nhân khác cũng không nhịn được chế nhạo.
“Lại còn phải tránh ra?”
“Có cần đao to búa lớn như vậy hay không?”
“Chẳng lẽ ngươi còn có mười mấy con Trọc Ma sao?”
“Cái đó làm sao có thể chứ, ngươi coi Trọc Ma là cỏ dại à, tùy ý mà cắt sao?”
Cuộc bàn tán của bọn họ vừa mới bắt đầu, Thành ca lập tức mở trữ vật không
gian ra.
Một thi thể Trọc Ma được bảo quản toàn vẹn nhẹ nhàng bay ở giữa không trung.
Nhìn thấy chỉ là nhất giai, mọi người đang muốn nói không còn gì hơn cái này
à.
Ngay sau đó, bọn họ lập tức nhìn thấy con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư…
Khi nhìn thấy con thứ mười, miệng của rất nhiều người đã dần mở rộng ra.
“Thật sự là có mười mấy con à?”
“Đúng vậy đó, hắn lại có thể lấy ra được mười con à không, mười một con,
mười hai con…”
Thi thể của Trọc Ma vẫn liên tục bay ra bên ngoài không ngừng, rất nhanh đã
đột phá hai mươi, ba mươi, bốn mươi.
Không bao lâu đã lên hàng trăm con.
Đến mức này thì ánh mắt của rất nhiều người cũng đã thẳng đứng.
“Này này này, cũng đã hơn một trăm con rồi, làm sao tới chứ?”
“Thật không thể tưởng tượng nổi mà?”
Trong kết giới trên bầu trời càng lúc càng có nhiều thi thể Trọc Ma, quả thực
giống như mây đen bành trướng vậy.
Đám người Giáng Hàn và Lung Lâm của Thiên Khu các cũng đã trở nên mừng
rỡ như điên từ sớm.
“Số lượng này cũng quá nhiều rồi.”
“Ha ha, ta biết ngay Khương chưởng môn lại sắp làm lớn mà, quả nhiên ha, bất
ngờ này quá lớn rồi!”
“Thiên Khu các chúng ta không cần phải buồn rồi, phong tỏa gì chứ, đi gặp quỷ
đi!”
“Có Khương chưởng môn ở đây, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là trò cười mà
thôi.”
Mười năm nhà thương hội ở bên cạnh nghe xong rất hụt hẫng, nhưng đối mặt
với với những thi thể Trọc Ma liên tục xuất hiện, chính bản thân bọn hắn cũng
đều không thể bình tình được nữa rồi.
Khi thi thể Trọc Ma đạt tới hơn hai trăm con thì cuối cùng Khương Thành cũng
ngừng lại.
Cuối cùng cũng hết rồi sao?
Rất nhiều người cũng không biết nên nói gì cho đúng nữa, số lượng này so sánh
với những gì toàn bộ Hoang tộc gặt hái được trong một trăm năm cũng đã vượt
qua luôn rồi.
“Hừ, ta coi như có bao nhiêu đây thôi.”
Kết Trần Đạo Tôn cố gắng đè nén sự chấn động ở trong lòng, hắn cố ý chua
ngoa nói: “Thì ra cũng chỉ là 237 con Trọc Ma nhất giai, trông cậy vào những
thứ này sẽ làm cho Thiên Khu các hoàn toàn trở mình sao, quả thực ngây
thơ…”
Lời của hắn vẫn còn chưa dứt thì bỗng nhiên hơn một trăm con Trọc Ma nhất
giai lại bay ra bầu trời một lần nữa.
Màu đen bao phủ một vùng, trong nháy mắt đã che đi một mảng lớn bầu trời.
Ngay sau đó lại có trên một trăm con nữa bay ra.
“Mỗi lần một con quá chậm.”
Thành ca vừa phóng ra ngoài vừa giải thích một chút.
“Tránh cho cổ các ngươi bị đau.”
Nhìn thấy thi thể Trọc Ma liên tục tuôn ra với tốc độ hàng trăm con một lúc, rất
nhiều người ở phía dưới suýt chút nữa đã hóa đá ngay tại chỗ.
Mâu Vũ đã quên mất vui mừng rồi, nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
“Cái này… Thi thể Trọc Ma lại có thể dùng hàng trăm để đếm sao?”
Nhưng nhìn bầu trời ở phía trên chợ đã sớm bị Trọc Ma tạo thành mây đen lấp
đầy, từng con một tầng tầng lớp lớp quả thực nhiều không đếm xuể.
Rất nhanh đã vượt qua ba ngàn rồi, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
Sắc mặt của các nhà thương hội đã hoàn toàn thay đổi.
Bọn họ mơ hồ ý thức được, bản thân mình có thể vừa mới chọc ghẹo một người
không nên động vào rồi.
Đến mức này rồi thì ngay cả Hoang nhân ở bên trong cũng không nhịn được
bước ra.
Nhìn thấy hàng ngàn con Trọc Ma nhất giai ở trên bầu trời đằng xa, bọn họ đã
rơi vào trạng thái hoài nghi đời người.
Trong hàng ngàn năm qua, số lượng Trọc Ma nhất giai mà toàn bộ tộc của bọn
họ đã chém giết cũng không tới con số này.
Mà Khương Thành lại vẫn còn chưa kết thúc.
“Hắn lấy ở đâu nhiều Trọc Ma như vậy chứ?”
“Cái này không phải, tại sao có thể có người chém giết được nhiều Trọc Ma hơn
chúng ta chứ?”
Đám người Tỉ Trường và Tỉ Hình đều phá lên cười.
“Đây chính là Khương chưởng môn, hắn làm được bất cứ cái gì cũng không kỳ
quái.”
Hoang nhân cao ngạo cảm thấy lòng tự trọng của mình phải nhận lấy đả kích,
chém giết Trọc Ma vốn dĩ là nghề nghiệp và là điều đáng tự hào của bọn họ.
Bây giờ toàn tộc so với một người còn thấp hơn, có phần khó mà chấp nhận
được, bọn họ chỉ có thể nghĩ cách khôi phục tôn nghiêm.
“Tất cả đều là nhất giai thôi sao?”
“Đúng đấy, ngay cả một con nhị giao cũng không có…”
“Các ngươi nói con này sao?”
Trên bầu trời Khương Thành cười híp mắt ngừng lại sau khi đã thả hơn bốn
ngàn con Trọc Ma nhất giai ra.
Sau đó hắn tiện tay đẩy ra hơn mười thi thể Trọc Ma nhị giai.
Nhiều nhất giai quá đến chính bản thân hắn cũng có chút ngại phiền.
“Cái… cái gì?”
Con mắt của những thủ lĩnh các thương hội như Trường Hoành Bảo Điện và
Duyệt Dung cũng đã lồi cả ra ngoài.
“Nhị giai, hắn lại còn có nhị giai?”
“Cái này không phải rất bình thường sao, Trọc Ma hoạt động theo nhóm, có
nhất giai thì chắc chắn sẽ có nhị giai chứ!”
Khi bọn hắn nói chuyện được một hồi như vậy thì bầu số lượng Trọc Ma nhị
giai trên bầu trời cũng đã đạt tới một trăm con.
Không bao lâu đã vượt qua hai trăm, ba trăm con…
Cũng không còn ai có thể nói một lời nào nữa rồi.
Đừng nói là những Tiên nhân ở phía ngoài, ngay cả một số Đạo Thánh của
Hoang tộc cho tới Anh Mang đang lặng lẽ nhìn sang bên này từ phía xa cũng có
vẻ mặt ngây dại.
Khi số lượng Trọc Ma nhị giai đã đạt tới một ngàn con thì Khương Thành
ngừng lại.
Sau đó hắn thả Trọc Ma tam giai với tốc độ mười con một.
“Tam giai!”
“Lại còn có tam giai!”
Mọi người vừa mới bị chấn động choáng váng hoang đường chỉ lên bầu trời,
cũng không thể nào che giấu được cảm giác vô lý mãnh liệt ở trong lòng nữa.
Mà những Tiên nhân ở bên ngoài cũng nổ tung theo.
Trọc Ma tam giai quá quý giá, đối với bọn họ mà nói nó chính là bảo vật hiếm
thấy có thể gặp nhưng không thể cầu.
Mà lúc này trong chớp mắt đã có hơn một trăm con xuất hiện ở trên bầu trời