Đề thi kỳ lạ này vừa ra, không chỉ những Tiên nhân cấp thấp, ngay cả các cao
thủ Kim Hổ và Bá Vân đội ở bên cạnh cũng thấy khó hiểu.
“Tiểu tử này muốn làm gì vậy?”
“Trong hồ lô của hắn bán thuốc gì vậy?”
“Chẳng hiểu gì cả.”
“Chẳng lẽ là muốn tiếp thu ý kiến của quần chúng, rồi nghe được thông tin
chính xác gì đó từ trong miệng những người này?”
“Đội ngũ của hắn còn chưa có tổ chức, có mà kiến nghị cái rắm!”
“Đúng thế, đội ngũ của hắn còn chưa có một nhiệm vụ nào.”
“Ta đoán đây là kiểm tra tư duy, thực lực của những Tiên nhân cấp thấp mặc dù
yếu, nhưng tài trí cũng không hề kém người khác, nhỡ đâu trong đó có hạng
người thông minh tuyệt đỉnh.”
Nghe thấy suy đoán này, ngay cả Tịnh Đỉnh tôn giả đội trưởng của Bá Vân đội
cũng khẽ gật đầu.
“Đúng, điều này có khả năng…”
“Xem ra kẻ này vẫn có chút ý tưởng, cũng không hoàn toàn là người hồ đồ.”
Qua thời gian chuẩn bị mấy phút đồng hồ, trận khảo hạch đơn giản nhưng kỳ lạ
này, đã bắt đầu ngay trước mắt bao người.
Người đầu tiên lên là một thanh niên Đế Cảnh tam trọng.
Đầu tiên hắn cúi người về phía Thành ca, sau đó cất cao giọng nói: “Thượng
Tiên, ta cho rằng ba người kế tiếp mà đội ngũ của chúng ta tuyển nhất định phải
có tài năng đặc biệt, ví dụ như ta đây có sở trường là phát hiện dấu vết…”
Thành ca không tỏ rõ ý kiến với người này, chỉ xua tay trước.
“Được rồi, kết thúc một câu, người tiếp theo.”
Không ai biết biểu hiện của Tiên nhân này là tốt hay xấu.
Có điều dưới cách nhìn của đám cao thủ Tịnh Đỉnh, xác suất được chọn của
Tiên nhân này cuối cùng vẫn là rất lớn.
Hắn là người đầu tiên lên, thuyết minh có tự tin có can đảm, người như thế khi
đối mặt chiến đấu sẽ không quá hoảng loạn.
Mà tài năng của hắn là có sở trưởng phát hiện dấu vết, khi đối mặt với Tà tiên,
quả thật cũng có chút hữu dụng.
Sau khi người này đứng sang bên cạnh, người tiếp theo cũng lập tức nhảy lên.
“Thượng Tiên, ta cảm thấy đội ngũ của chúng ta đã rất hoàn mỹ, không có kiến
nghị gì để đưa ra cả.”
Thành ca vẫn không tỏ rõ ý kiến như cũ, chỉ phất phất tay.
Và những người còn lại ở bên cạnh thì vẻ mặt đầy xem thường.
“Bảo hắn đưa ra kiến nghị, hắn cũng không có nổi một kiến nghị, đây là một trò
khôn vặt điển hình.”
“Đầu cơ trục lợi nhất định là không được.”
“Cái gọi là chọn lựa, đương nhiên phải có tài năng thực sự.”
Sau khi người này đi xuống, người thứ ba ra sân.
“Thượng Tiên, ta cảm thấy tên đội chúng ta cần phải sửa một chút, Đệ Nhất
Soái Đội có hơi khoác lác, có cảm giác làm cho người ta không tin cậy lắm…”
Má nhà ngươi, Thành ca còn chưa nghe xong đã thấy tức giận trong lòng.
Ngươi là đang nghi ngờ phẩm vị của ca sao?
Phẩm vị của ngươi thấp thư vậy, rõ ràng không ăn ý với ca, sau này còn có thể
hoà nhập với ca được không?
Có điều biểu hiện ngoài mặt, hắn vẫn không tỏ rõ ý kiến như cũ.
Cứ như vậy, Tiên nhân từng người nối tiếp nhau lần lượt ra sân.
Hơn nghìn người, một người một câu nói thật ra cũng rất nhanh.
Cũng không lâu lắm, tất cả đã xong.
Trong một nghìn người này, thật sự có mười mấy người đưa ra kiến nghị không
tồi.
Khiến cho Tịnh Đỉnh tôn giả trước mặt sáng lên, thể hiện sự thừa nhận cao thủ.
Không ít cao thủ vốn xem đó như trò cười, nhưng sau khi nghe xong đủ loại
kiến nghị, cũng lộ ra vẻ suy tư.
Mà ngoài mười mấy người kiến nghị thực sự có đạo lý ra, hầu hết mọi người
đều nói đến mấy điều vô nghĩa không có giá trị.
Hơn hai trăm người còn lại, hơn nửa đều dùng thủ đoạn nói đội ngũ rất hoàn
mỹ, không cần phải có kiến nghị.
Còn mấy chục người cuối cùng thì lại càng làm lố.
Bọn họ tâng bốc bản thân Khương Thành, phóng đại hắn lên trời xuống đất, lúc
ấy một số người bên cạnh nghe được thì khinh thường vô cùng, toàn tiếng xì.
Và bây giờ, Khương chưởng môn cuối cùng cũng đứng dậy, bắt đầu chọn lựa
đội viên.
Hắn cũng chẳng làm khó gì.
Đi đến trong đám người để chọn ba người.
“Ba người các ngươi, có thể vào đội.”
Sau đó hắn còn chắp tay về phía những người khác.
“Còn các vị còn lại, thật sự xin lỗi, số lượng người có hạn.”
“Làm phiền mọi người rồi, Tiên Tinh này coi như là chút tâm ý của ta!”
Từ trước đến nay Thành ca luôn chú trọng làm việc.
Soạt soạt soạt, trong tay mỗi một người đều xuất hiện mười Nguyên Tiên Tinh,
xem như là phí ra sân của bọn họ.
Nhưng vào lúc này, toàn trường đã không có ai để ý đến chi tiết đấy.
Tất cả mọi người đều mông lung trước ba người được hắn chọn ra.
Ba người này, có hai người mới là Đế Cảnh nhất trọng, người kia là Đế Cảnh
tam trọng.
Mà trước khi ba người này được chọn, đều không thể đưa ra một chút kiến nghị,
hoàn toàn tâng bốc Khương chưởng môn đến nỗi không biết xấu hổ.
Còn những người trước đó đề cập qua kiến nghị, ngược lại không một ai được
hắn chọn.
“Không hợp lý!”
“Điều này cũng quá vô lý rồi chứ?”
“Làm gì vậy?”
“Tìm ba người nịnh hót, là muốn náo loạn cái gì?”
“Đánh giá cao hắn rồi, còn tưởng rằng hắn có chút ý tưởng, làm cả buổi vẫn là
đang càn quấy.”
Đám người Tịnh Đỉnh tôn giả đã đoán sai ý đồ của Thành ca, tỏ ra hơi mất mặt.
Thậm chí có chút bất bình thay những người không được tuyển.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Người có tài năng thì không nhận, lại đi nhận mấy tên phế vật vô dụng?”
“Có tổ đội nào như của ngươi sao?”
Với lời chỉ trích của bọn họ, Thành ca trở tay không kịp.
Lão huynh, chúng ta cũng không phải là một đội, các ngươi muốn cãi nhau sao?
“Khụ, nếu là tài năng lớn, vậy thì các ngươi tự đi mà thu nhận đi.”
“Con người ta từ trước đến nay luôn khiêm nhường, không tranh đoạt với các
ngươi, đi đi đi đi, ta hy vọng bọn họ có thể tìm được đội ngũ tốt.”
Hắn nói ra câu này, toàn thể đám người Tịnh Đỉnh tôn giả câm nín.
Cho dù trong những Tiên nhân cấp thấp nhất, có một số người khá tài trí, nhưng
trong tiềm thức bọn họ vẫn khinh thường.
Dù sao tu luyện giới là nơi dùng thực lực để nói chuyện.
Trừ khi có thể chia rẽ, gian xảo như Cung Tình, mới có cơ hội phá tan hàng rào
sức mạnh nghiêm ngặt.
Và cho dù có thông minh như Cung quân sư, nhưng có thể phất lên cũng bởi
quen biết kết giao với Khương Thành, có hắn nâng đỡ dìu dắt.
Mặc dù trong lòng rất không cam chịu, nhưng những Tiên nhân không được
chọn cũng không còn lời nào để nói.
Dù sao Khương Thành là đội trưởng, hơn nữa hắn ra tay còn rất hào phóng.
Tiên Nguyên Tinh là đồng tiền tệ của Nguyên Tiên giới, bọn họ muốn kiếm
mười cái, dưới tình huống bình thường, không bôn ba mấy trăm năm thì cũng
không thể kiếm được.
Đuổi được những người khác đi, Thành ca mới bắt đầu làm quen ba đội viên
mới của mình.
Trong ba người này, vị Đế Cảnh tam trọng tên là Biện Tu.
Hai Đế Cảnh nhất trọng còn lại, người tên Mạnh Thi là nam, Chung Man là nữ.
Sau khi thêm tất cả Ngọc Phù thân phận của ba người vào đội ngũ, Thành ca
tươi cười vỗ tay.
“Chào mừng các ngươi gia nhập vào đội ngũ của ta.”
“Từ nay về sau, chúng ta chính là đội hữu!”
Về điều này ba người vừa mừng vừa lo.
Đế Cảnh bát trọng cao hơn bọn họ mấy đại cảnh giới.
Bình thường dưới tình huống như vậy, bọn họ đều không đủ tư cách để nói
chuyện với cao thủ ở cấp bậc này.
Càng khỏi bàn đến việc được hoan nghênh.
“Gặp qua đội trưởng!”
“Đội trưởng đúng là bình dị gần gũi, cực kỳ có phong độ của cao nhân…”
“Một câu nói của đội trưởng, mưa đến gió đi!”
Không hổ là ba kẻ nịnh hót mà Thành ca đích thân tuyển chọn, bắt đầu chính là
nghiệp vụ tâng bốc thành thạo.
Nghe thấy thế Thành ca mặt mày rạng rỡ, vô cùng thoả mãn.
Sau đó hắn chỉ sang Lại Bình ở bên cạnh.
“Sau này nếu ta không có ở đây, các ngươi nghe theo sai khiến của hắn là
được.”