vui mừng không ngớt.
Tông môn đỉnh cao của Thường Lục châu có cao thủ cấp bậc Thánh chủ toạ
trấn, nhiệm vụ mà bọn họ phân chia, Không Vân điện không dám không hoàn
thành.
Ba đệ tử lúc trước chọn bị giết có nghĩa là phải chọn lại từ đầu ba người từ đám
Đạo Thánh còn lại.
Khương Thành chiếm một vị trí, vậy cơ hội bọn họ bị chọn trúng tốt xấu gì
cũng ít đi một chút.
“Khương đạo hữu đúng là chân thực nhiệt tình mà.”
“Còn gọi gì mà đạo hữu nữa, bây giờ nên thay đổi xưng hô thành Khương
trưởng lão rồi.”
“Không sai không sai, Khương trưởng lão trượng nghĩa quá rồi.”
“Vừa rồi bọn ta mạo phạm rồi, vẫn mong Khương trưởng lão bỏ qua.”
Bọn họ vốn không oán hận Khương Thành đã giết ba đệ tử trước đó.
Nếu như không có hắn, ba người kia nấp đi thì cũng như không tồn tại vậy.
Bọn họ vẫn phải chọn ba Đạo Thánh khác thay thế.
Thành ca lại cười tít mắt xua tay.
“Lời của ta còn chưa nói xong, muốn ta xuất chiến thì phải đồng ý hai điều
kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Đầu tiên, tuy chỉ là một trưởng lão khách khanh với mối quan hệ hợp tác,
nhưng thân phận của ta ở Không Vân điện không được thấp hơn chưởng môn
của các ngươi.”
Ca này cần thể diện đến vậy tất nhiên sẽ không chịu uất ức dưới người khác rồi.
Vân Tương không cần nghĩ liền gật đầu.
“Không thành vấn đề.”
Dù sao thì thứ hắn cần cũng chỉ là một tuyển thủ tham gian, tất cả mọi thứ khác
chỉ là phù du.
Những người khác ở hiện trường cũng không có ý kiến khác.
Theo như bọn họ thấy thì sau khi đấu pháp, Thành ca rất có khả năng sẽ không
còn trở về được nữa.
Xác suất chết của tổ Đạo Thánh rất cao.
Thân phận với cả không thân phận có ý nghĩa gì chứ?
“Điều kiện thứ hai này, ta cũng đâu thể ra sức phí công nhỉ? Sau khi giúp các
ngươi chiến thắng thì ta có thể có được gì?”
Ơ chuyện này?
Vân Tương Đạo Thần khẽ ngơ người ra, mười mấy môn đồ của Không Vân
điện ở hiện trường cũng ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt cạn lời.
Tên này lại còn thắng nữa à?
Có phải ngủ chưa tỉnh không vậy?
Đấu pháp chia ba tổ, lần lượt là Thánh chủ, Đạo Thần và Đạo Thánh của tu tiên
quyết đấu với Giới Thần, Hư Thần và Địa Thần bên tu thần kia.
Giới Thần, Hư Thần và Địa Thần tuy có cái phong hiệu là Thần, nhưng thực tế
là cùng giai cấp với Thánh chủ, Đạo Thần và Đạo Thánh.
Đặc biệt là Giới Thần, tu đạo của người khác mà còn không bằng Thánh chủ
thoát khỏi Thiên Đạo.
Từ tình huống ở những lần quyết đấu khác ở các châu có thể thấy chiến tích của
Thánh Chủ với Giới Thần đều là toàn thắng.
Vòng mấu chốt chính là của Đạo Thần và Hư Thần.
Hai bên có đạo tự thân của mình, cũng chưa thoát khỏi Thiên Đạo, thắng thua
khó đoán, biến số cực lớn.
Còn về Đạo Thánh với Địa Thần, do Đạo Thánh cơ bản không có đạo nên tình
cảnh hoàn toàn bị áp chế, vậy nên trước nay đấu pháp đều toàn thua, không có
ngoại lệ.
Coi như là qua lượt, từ bỏ vòng này.
Bởi vì nguyên nhân này mà người được chọn ở tổ Đạo Thánh với tùy tiện như
vậy.
Những Đạo Thánh tinh anh của các đại môn phái không bằng lòng đi tấu hề.
Vậy nên bên trên trực tiếp để hạng ngạch này cho các tông môn vừa và nhỏ,
cũng không bận tâm chọn được thế lực ra sao.
Chỉ cần ở cảnh giới Đạo Thánh cho có hình thức là được.
Dù sao thì… cũng lên đó cho họ ăn hiếp mà.
Dưới tình huống này, Khương Thành lại còn muốn thắng, theo như bọn họ thấy
là thuộc dạng suy nghĩ xa rời thực tế rồi.
Nếu không phải cần hắn lên cho đủ số lượng thì mọi người cũng nhịn không
được mà phốt ngay tại chỗ rồi.
Nhưng mà nghĩ đến việc hắn vừa mới xuất quan, tin tức chẳng có, hoàn toàn
không rõ được tình huống nên thấy hình như cũng có lí.
“Được, có can đảm, có chí khí!”
Vân Tương chỉ muốn lôi kéo người để hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không có
ý định phổ cấp kiến thức tình hình thực tế cho Thành ca, thậm chí còn tiêm máu
gà cho hắn nữa.
“Khương trưởng lão tự tin như vậy nhất định có thể giết người giản đơn, lão
phu quả nhiên không nhìn nhầm người.”
“Vậy ta chúc Khương trưởng lão phất cờ thắng lợi, mang lại vinh quang cho
Không Vân điện bọn ta.”
Lão già này còn cười vỗ vai Khương Thành, ánh mắt tươi vui.
“Khương trưởng lão muốn phần thưởng chiến thắng gì cứ nói ra là được.”
Ngươi cơ bản thắng không nỗi, cứ việc nói đê.
Có thể thành thật thì coi như ta thua.
Thành ca cũng cười.
Cứ nói à?
Chưa có ai từng nói với ca ba chữ này cả.
“Có hào khí, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Nói xong, ca này điều khiển tiên bút vẽ soạt soạt một danh sách phần thưởng.
Sau khi Vân Tương cầm lấy, mới nhìn có một phát thôi mà nụ cười chợt tắt.
Còn những người ở phía sau cũng đều xanh mét.
“Đây, đầy có phần khoa trương quá rồi ha?”
“Năm trăm ngàn bình đế đan bát phẩm, lại còn nhiều tài liệu cửu giai đến
vậy…”
Xùy.”
“Thế này dù có bán luôn cả Không Vân điện chúng ta cũng chả có đủ.”
Bọn họ nghi ngờ đầu óc Khương Thành có phải bị bệnh nặng rồi không.
Ngươi chỉ là một tuyển thủ tham gia cấp Đaọ Thánh, hơn nữa còn là một trong
mười lăm Đạo Thánh đi tham gia trong đó nữa.
Trước khi ra cái giá này có thể lượng xem sức mình không?
Ngươi tưởng mình là Thánh Chủ chắc?
Lại có thể mặt mày không gấp không đỏ vậy nữa, ai cho ngươi dũng khí vậy
hả?
Sự mắng chửi điên cuồng này bọn họ không thể nói thẳng ra, để tránh Khương
Thành tức giận.
“Khụ, Khương trưởng lão, cái giá của ngươi có phải có nhiều chút cao rồi
không?”
“Cao sao?”
Thành ca gỉ vờ không hiểu.
“Là do ngươi vừa nói đó, cứ nói đấy thôi, Ta thấy ngươi nói sảng khoái như vậy
cứ tưởng có thể làm được, hóa ra các ngươi chẳng được rồi?”
Nhìn ánh mắt thất vọng vô tội kia của hắn, Vân Tương suýt chút bị tức đến lệch
mũi.
Ôi mẹ nó, lại có thể vô sỉ thế luôn?
Cái giá này cao nhường nào trong lòng ngươi không rõ à?
Không phải đã nói là vừa xuất quan, là một kẻ quê mùa hiểu biết nông cạn sao?
Lẽ nào Nguyên Tiên giới trước khi ngươi xuất quan đâu đâu cũng có tài liệu
cửu giai?
Hắn nghiến chặt răng, cảm thấy mặt mũi của mình không thể để mất được.
Nam nhân thật sự sao có thể bị nói không được được?
“Được chứ! Đương nhiên là được.”
Dù sao thì ngươi cũng chẳng thắng nỗi, cho dù có đẩy giá lên trên trời thì cũng
chỉ là hư vô thôi.
Cũng đâu phải thật sự cho đâu.
“Chỉ cần ngươi có thể đấu pháp thắng tổ Đạo Thánh sau thì những phần thưởng
này sẽ được cống lên.”
“Sảng khoái đấy!”
Thành ca không tiết cho một like.
“Không hổ là tông môn mà ta xem trọng, tầm nhìn lớn đấy.”
Khóe miệng mọi người đều nhếch lên, hận không thể cho hắn tỉ thí đấu pháp
ngay giây sau, tống tên vô tri này đi để hắn sáng mắt ra.
Sau khi đạt thành ước định, hai bên đều hí ha hí hửng.
Chi ít thì bên ngoài là thế.
Dưới sự vây quanh của đám môn đồ của Không Vân, Thành ca có cười có nói
bay về phía tông môn đang đóng.
Còn về ba tên đệ tử bị giết rồi…
Ủa có liên quan?
Đi cùng Vân Tương Đạo Thần, Thành ca đến Không Vân điện trong sự ủng hộ
rầm rộ.
Tông môn có ba Đạo Thần tọa trấn này lại chỉ có hơn bảy trăm người.
Ngoại trừ mười mấy Đạo Thánh lần này ra trận ra thì trong tông môn còn có
hơn hai mươi Đạo Thánh nữa, còn lại những môn đồ khác đều khỏi điểm ở Chí
Tôn.
Thế này mà đặt ở Nguyên Tiên giới trước kia thì sẽ là một tông môn to lớn cấp
bậc vô địch.
Gì mà Tịnh Trúc Tiên phủ, Vân Bái Tiên phủ, cộng lại cũng chẳng đủ để Không
Vân điện đánh nữa.
Nhưng ở thời đại này thì chỉ là một tông môn trung đẳng vô cùng bình thường ở
Thường Lục châu mà thôi, thậm chí còn phiền não vì hằng năm không chiêu mộ
được đệ tử thiên tài nữa.
Dưới chỉ thị của Thành ca, Vân Tương Đạo Thần rất danh giá này triệu tập hết
toàn bộ bảy trăm lẻ hai môn đồ lại, tổ chức một nghi thức gia nhập long trong
cho Khương trưởng lão.