lớn so với việc quay lại hiện trường.
Nếu thật sự muốn so sánh thì thực ra vế trước sẽ càng dễ dàng hơn.
Đặc biệt là đối với hai vị Chính Thần, nó chẳng có gì khó khăn cả.
Nhưng bởi vì địa điểm có sự thay đổi nên khi quay lại sẽ chỉ có góc nhìn của
mỗi đương sự là cái xác kia mà thôi.
Còn nếu muốn có được góc nhìn của người thứ ba thì phải dính tới một vài thần
thông cao siêu mà lại thần bí.
Lẫm Đế và Cẩn Võ Chính Thần tất nhiên không biết.
Hai vị Chính Thần, mỗi người thực hiện pháp môn quay lại với một cái xác,
một chốc sau, hình ảnh của hai góc nhìn khác nhau hiện ra trước mắt mọi người.
Mới bắt đầu, mọi người vẫn chưa nhìn ra điều gì từ cảnh tượng trong căn phòng
đó.
Chỉ thấy hai người này thúc giục thần hồn và tiên lực, nhưng xung quanh lại tựa
như chẳng có gì xảy ra.
Khi thương hội Nhược Bàn ở phía xa bị hủy thì cả hai người cũng đồng loạt
đứng dậy và thôi vận công, lại còn cố ý nhìn về phía thương hội Nhược Bàn ở
đằng xa vài lần.
Bởi vì cả quá trình hai người này đều không mở miệng nói chuyện, nên mãi đến
lúc này, mọi người vẫn không thấy được có vấn đề gì.
Chuyện thương hội bị hủy lớn như vậy, những người khác ở xung quanh cũng
nhìn về phía bên đó thôi, nó vô cùng bình thường.
Ngự Thiên thuật thực sự rất thần bí và quỷ dị, dù có đứng ở kế bên quan sát
cũng không thể phát hiện được động tĩnh gì, chứ đừng nói gì tới chỉ nhìn mỗi
hình ảnh được chiếu lại.
Kế đó, hai người này bắt đầu rút về hướng cách đó một triệu dặm.
Màn ảnh của hai tầm nhìn liên tục thay đổi, cuối cùng tiến vào căn nhà đá kia.
Mông Thuần và bóng dáng của hai tộc nhân U tộc còn lại cũng xuất hiện trong
tầm mắt của hai người và phản chiếu vào khung ảnh.
Tiếng nói chuyện truyền đến tai của mọi người.
“Cuối cùng các ngươi cũng về rồi.”
“Thế nào hả, có thành công hay không?”
Góc nhìn chính bên phía Lẫm Đế cuối cùng cũng truyền ra âm thanh nữ tử:
“Chuyện đơn giản như vậy sao có thể thất bại cho được chứ?”
Ồ!
Đám đông lập tức nhấc lên một cuộc thảo luận xôn xao.
Và tiếng trò chuyện ở trong màn ảnh thì vẫn tiếp tục.
“Một vò này cũng đủ bọn chúng uống rồi.”
“Không có gì bất ngờ thì còn có thể khơi nên một trận đại chiến ngất trời
nữa…”
Chúng tiên vây xem triệt để bùng nổ.
“Là bọn chúng!”
“Là bọn chúng làm chắc luôn.”
“Không thể sai được!”
Mấy tên thần quan và thần sứ của Thương Môn cung tức đến nghiến răng
nghiến lợi, buộc miệng mắng chửi.
“Đáng chết, bọn chúng lại muốn khiêu khích khơi lên đại chiến của chúng ta,
xứng đáng bị diệt trừ!”
“m hiểm thật đấy!”
“Dám chơi xỏ chúng ta, bắt buộc phải tiêu diệt bọn chúng!”
“Bọn họ làm kiểu gì thế, nhìn hai người này cũng đâu giống Chính Thần đâu.”
Có người chỉ vào Mông Thuần kêu lên.
“Còn nữa, cái tên khiêng hai cái xác kia tới, chẳng phải cũng là cái người ở
trong căn nhà đá kia sao?”
“Vậy hẳn là hắn cũng là đồng đảng mà hả?”
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã loại bỏ nghi ngờ đối với Mông Thuần.
Bởi vì tiếp theo, Mông Thuần đã xảy ra tranh chấp với những người kia, và một
chốc sau, Khương Thành cũng tiến vào.
Chẳng bao lâu sau, chiến đấu lại bùng nổ.
Nhìn thấy Khương Thành lấy một chọi bốn, rất nhiều tiên nhân đứng vây xem
cũng phải đổ mồ hôi hột vì hắn.
Dù cho biết rõ rằng hắn sẽ sống đến cuối cùng, còn hai người kia thì đã biến
thành hai cái xác, nhưng vẫn lo lắng một cách khó hiểu.
Dẫu sao, mấy tên tộc nhân U tộc kia đã khiến mọi người phải nổi giận.
Tất cả mọi người vẫn không thể hiểu được quá trình chiến đấu, nhiều nhất chỉ
có thể nhìn thấy Khương Thành ở trong tầm mắt mà thôi.
Mãi đến lúc sau, bốn tộc nhân U tộc đều bị Khương Thành diệt sạch, đám đông
cũng nổ ra tiếng hân hoan nhiệt liệt.
“Được!”
“Làm hay lắm!”
“Phải nên tiêu diệt bọn chúng!”
“Khương chưởng môn lợi hại quá!”
Nhất thời, Thành ca lại trở thành đại anh hùng trong mắt của tất cả mọi người.
Mặc dù từ trong cuộc nói chuyện trước đó, bọn họ không hề nghe được lai lịch
của U tộc, cũng không biết sự lợi hại Ngự Tiên thuật, nhưng dẫu sao thì
Khương Thành cũng đã giúp thương hội Nhược Bàn báo được thù.
Hơn nữa tìm ra hung thủ thật sự cũng hóa giải được hiểu lầm giữa hai thần
cung, loại bỏ một trận đại chiến.
Cái này quả thực rất xứng với cái danh xưng anh hùng.
“May mà có Khương chưởng môn ra tay đấy.”
“Đúng rồi, vẫn là Khương chưởng môn cơ trí.”
“Nếu không phải hắn lần theo dấu vết, tìm được hung thủ thật sự, sợ rằng chúng
ta cả đời cũng chẳng biết cái gì, bị người ta đùa giỡn xoay mòng mòng mất.”
“Thực lực của hắn cũng thuộc hàng thượng thừa đấy chứ, xem ra không phải
hạng người hữu danh vô thực!”
Khắp nơi tràn đầy lời khen ngợi cũng nằm ngoài dự đoán của Thành ca.
Hắn mang thi thể về đây để quay lại, ban đầu chỉ là vì rửa sạch hiềm nghi của
bản thân, vứt cái nồi đang bị đội xuống mà thôi.
Nhưng cái cảm giác tự nhiên trở thành anh hùng này cũng không tệ đâu.
Thế là hắn liên tục chắp tay với mọi người, gương mặt tươi cười.
“Quá khen quá khen rồi.”
“Thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ! Đây là chuyện mà một tiên nhân có
sự theo đuổi như ta nên làm.”
“Mọi người thực sự quá xem trọng ta rồi, đối với Khương mỗ ta thì chuyện giúp
người như niềm vui chỉ là chuyện thường ngày thôi, không đáng nhắc đâu…”
Ca này rất thành thục kéo hình tượng của bản thân lên cao thêm một tầng.
Thế là những lời tán thưởng ở hiện trường lại càng thêm long trọng.
“Ngươi khiêm tốn quá rồi!”
“Đây mới là hình mẫu của tu luyện giới này, lương tâm của Nguyên Tiên giới
đấy!”
“Nếu như có thêm những tiên nhân giống như Khương chưởng môn, vậy thì…”
“Đủ rồi!”
Cẩn Võ Chính Thần thực sự nghe không lọt lỗ tai nữa rồi.
Bà mẹ nó, các ngươi có biết ta và tên tiểu tử này có ân oán không vậy?
Có biết rằng một khi hắn trở thành anh hùng thì ta sẽ thua mất cá cược, phải bồi
thường một khoản lớn đấy?
Hắn kết thúc quay lại, cắn răng, mới lại nhìn trực diện Khương Thành.
“Bọn ta chưa từng nghe nói về U tộc, ai biết có phải là ngươi cố tình sắp xếp từ
trước hay không?”
“Ta biết rồi, đây chắc chắn là một cái bẫy.”
“Ngươi cố ý muốn hố mấy phần nguyên liệu kia của ta, vậy nên mới sắp xếp
bốn Thánh Chủ diễn kịch với ngươi chứ gì?”
Nghe xong những lời này, những tiên nhân đang đứng vây xem cũng không biết
nói gì hơn.
Ban nãy hình ảnh quay lại đã rất rõ ràng rồi mà.
Ngươi cứ lì lợm không chịu nhận thua, thực sự rất thiếu lễ độ đấy.
Khương Thành chưa kịp mở miệng thì Mông Thuần đã không nhịn được nhảy
ra.
“Bốn tên tộc nhân U tộc kia thật sự bị giết chết rồi, ai lại chịu trả cái giá đắt như
thế để phối hợp diễn kịch với ngươi chứ?”
“Hừ! Bốn tên Thánh Chủ kia cũng bị lừa, bị Khương Thành lợi dụng chứ gì.”
Cẩn Võ Chính Thần hừ lạnh một tiếng: “Vì ba phần nguyên liệu của đế khí lăng
tiên, vì để Thương Môn cung ta trở thành đồng minh của Tiên Võ châu nên bỏ
mạng của mấy Thánh Chủ, chuyện này có vài người nào đó cũng làm ra được
đấy.”
Đến cả một vài thần quan của Thương Môn cung cũng ngại phụ họa theo hắn.
Đây là mở mắt nói bừa, ăn nói hàm hồ.
“Cẩn Võ, biết xấu hổ giùm một chút đi?”
Ban nãy quay lại, nhìn thấy Khương Thành lật ván, vốn dĩ Lẫm Đế cũng rất vui
mừng.
Nhưng nhìn thấy cái bản mặt này của Cẩn Võ Chính Thần thì lập tức bị chọc
điên.
“Ngươi cũng xứng là Chính Thần hả, ta thật sự nhục nhã khi phải đứng ngang
hàng với cái loại người như ngươi đấy!”
Cẩn Võ Chính Thần bĩu môi, ăn nói mập mờ: “Ta cũng chả thèm đứng ngang
hàng với cái thứ đặt bẫy chơi chiêu xấu như ngươi.”
“Mặc kệ các ngươi nói như thế nào, dẫu sao chứng cứ của hắn không đủ để
chứng minh các ngươi là vô tội.”
Hắn quét một vòng mọi người ở xung quanh, trực tiếp tuyên bố kết luận.
“Trên thế gian này vốn không tồn tại U tộc gì cả, đều là do bọn chúng diễn cả
thôi.”
“Thương hội Nhược Bàn vẫn là do bọn chúng hủy diệt, các ngươi đừng có để bị
lừa.”
“Huống hồ các ngươi đến vùng gần trung tâm của Thương Môn cung bọn ta
vốn đã rất đáng nghi rồi.”
“Trên đời không tồn tại U tộc à?”
Khương Thành móc ra một cái hộp nhỏ đặc chế.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tinh nghịch.
“Ngươi chắc chứ?”