Linh ý khẽ động, lực thiên địa trong chu vi hai mươi triệu dặm cũng lập tức
động đậy theo.
So với lúc trước cũng nhiều hơn khoảng một lần.
Đây xem như là sự cộng thêm do linh kỹ cao cấp mang lại, nhưng hiệu quả này
cũng chỉ là một nét điểm xuyết mà thôi.
Linh ý dưới sự khống chế của Khương Thành khiến cho lực thiên địa vốn hỗn
loạn đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó, có khoảng hơn ba ngàn sợi căn nguyên xếp ngay ngắn chỉnh tề ở
trong không trung.
Mặc dù mỗi một sợi đều không quá mạnh, chỉ tương đương với cấp bậc căn
nguyên hư ảnh do Đạo Tôn nắm giữ mà thôi, nhưng nếu tất cả ba ngàn sợi gộp
lại với nhau thì ý nghĩa sẽ không còn giống như vậy nữa.
Quan trọng nhất là, trong chu vi hai mươi triệu dặm của trời đất này, gần như tất
cả căn nguyên đều bị rút rỗng hết rồi.
Mặc dù Thiên tộc không tu luyện căn nguyên, nhưng quy tắc căn nguyên vốn là
nơi nào cũng đều có, dồi dào bên trong mỗi một tấc của trời đất.
Thiên tộc cảm ngộ trời đất tự nhiên rồi đến cuối cùng thao túng lực thiên địa,
thật ra cũng lôi kéo theo cả căn nguyên.
Nếu như không có căn nguyên thì thiên địa trống rỗng kia cũng sẽ không có uy
lực.
Cái linh kỹ này của Khương Thành nếu mà đối phó với Thiên tộc, vậy thì cũng
đồng nghĩa với việc khiến cho đối phương mất hơn phân nửa sức chiến đấu rồi.
“Không hổ danh là linh kỹ cao cấp mà, mắc cũng có cái lý của mắc, linh kỹ này
rõ ràng là không nói lý luôn mà!”
Thành ca vừa tán thưởng vừa động đậy ý thức.
Ba ngàn sợi căn nguyên xếp thành một hàng đôi lúc lại phân bố thành nhiều
hình thù đa dạng.
Lúc thì ẩn mất vài trăm sợi, lúc thì quay về trong thiên địa.
Quả thực là rất dễ điều khiển, huyền diệu vô cùng.
Cuối cùng, sau khi hắn tập hợp hết tất cả ba ngàn sợi căn nguyên lại với nhau,
dựa theo cách làm của linh kỹ mà nắn chúng lại thành một đốm sáng và đồng
thời đánh về khoảng không ở phía trước…
Sơn môn khổng lồ ở dưới chân nơi mà hắn đang ở cũng theo đó bị đánh nát,
trong phút chốc mọi cung điện lầu các đều sụp đổ.
Thế nhưng mục tiêu công kích của Khương Thành lại hoàn toàn không phải là
mặt biển, mà là trên trời.
Trận pháp cấm chế lúc trước mọi người xây dựng bao vây bên ngoài Phi Tiên
minh cũng bị nổ cho mẻ một lổ vô cùng lớn.
Tất cả mọi người đều chạy như bay ra ngoài, kinh hãi ngước nhìn lên bầu trời.
Bọn họ chỉ nhìn thấy một “mặt trời đỏ như lửa” khổng lồ đang không ngừng
phát nổ, điên cuồng tàn phá bừa bãi, dường như muốn triệt để xóa bỏ mảnh trời
kia khỏi bản đồ của thiên giới vậy.
Khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, vô số người vẫn không hiểu có chuyện gì đang
xảy ra.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thiên tộc đến tấn công chúng ta rồi sao?”
“Không phải đó chứ, đến nhanh như vậy sao?”
“Ta cảm nhận được khí tức của căn nguyên, có lẽ không phải là Thiên tộc đâu?”
Vào lúc mọi người xung quanh đang loạn cào cào lên thì Khương Thành ngồi
xuống xếp bằng.
Đầu óc của hắn vang lên ong ong, ý thức gần như biến thành một mảng trống
rỗng.
Một cú vừa rồi là tuyệt chiêu số một của môn linh kỹ “Thái Thượng Hóa Đạo”
này, được gọi là Phần Linh.
Một chiêu hội tụ tất cả sức mạnh của ba ngàn căn nguyên, hiển nhiên sẽ có uy
lực mạnh đến khó tin, có thể nói là một tuyệt chiêu chí mạng buộc phải có cho
những ai khiêu chiến vượt cấp.
Nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng lớn.
Trong khoảng ba mươi giây sau đó, Khương Thành đều ở trong trạng thái mơ
mơ hồ hồ.
Bởi vì ý thức đã phải chịu ảnh hưởng quá lớn, nếu như muốn hoàn toàn hồi
phục thì thậm chí còn cần phải tiếp tục điều dưỡng thêm.
Nhưng hắn không hề thất vọng, mà ngược lại còn vui mừng không thôi.
“Hiện giờ tuy ta chỉ có thể thao túng được căn nguyên trong phạm vi hai mươi
triệu dặm, nhưng uy lực của một cú này e là cũng đã có thể uy hiếp được cả
Thánh Chủ luôn rồi.”
“Nếu như có thể thao túng càng nhiều hơn nữa, vậy thì uy lực cũng sẽ trở nên
lớn theo.”
“Dù cho trong tương lai Kiếm đạo hoàn mỹ không thể tiêu diệt được kẻ địch,
tiên lực và thần hồn đều bị rút cạn thì ta cũng sẽ không đến nổi không còn sức
mà đánh trả.”
“Ai mà ngờ được ta vẫn còn một tuyệt chiêu lớn ở sau cơ chứ?”
Chiêu vừa nãy mà hắn thử là phần dưới của “Thái Thượng Hóa Đạo”, chủ yếu
là về cách thao túng lực thiên địa ở xung quanh và căn nguyên sao cho tuyệt
diệu.
Còn phần trên là về những kỹ xảo dùng khi giao chiến trực tiếp bằng Linh ý.
Bao gồm cả cách làm thế nào biến đổi Linh ý thành các hình dáng khác nhau,
làm thế nào xâm nhập vào ý thức của đối phương, cũng xem như đã bổ khuyết
được khuyết điểm cuối cùng của hắn ở trong thể chế Thiên tộc.
Nói tóm lại, lần này tiêu một trăm năm mươi ngàn huyền tinh là vô cùng xứng
đáng.
Mặc dù cảnh giới Linh ý của hắn không hề tăng lên nhưng ít nhất sức chiến đấu
cũng tăng mạnh hơn gấp hai lần.
“Khương chưởng môn!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Kẻ địch đột nhiên tập kích căn cứ của tông môn chúng ta, thế nhưng lại không
có ai bị thương, thật là kỳ lạ mà.”
“Hành động này của đối phương chắc chắn là có ý đồ khác, phải mau chóng tìm
ra kẻ địch mới được!”
“Tìm không thấy, một tên cũng không tìm thấy, Khương chưởng môn có phát
hiện gì không?”
Đám người Quy Tàng, Tịch Vân và Mạch Phong đều chạy đến.
Nhìn thấy biểu cảm nghi thần nghi quỷ của bọn họ, Thành ca thầm cười trong
lòng, vừa định nói ra sự thật nhưng lời đến bên miệng thì lại nuốt ngược trở
vào.
Mặc dù chiêu thức vừa nãy rất mạnh, nhưng là một minh chủ lại không cẩn thận
hủy mất địa bàn của chính mình, chuyện này mà truyền ra ngoài có vẻ như đang
đập bảng hiệu của bản thân vậy.
Những người xung quanh sẽ nhìn hắn như thế nào chứ.
y dà, hóa ra Khương chưởng môn đến cả chiêu thức cũng không khống chế
được?
Chỉ một Thiên Tiên nho nhỏ thôi cũng có thể khống chế chính xác sức mạnh
của bản thân đấy nhé?
Ngươi là một minh chủ mà chỉ có tí cảnh giới như thế thôi à?
“Khụ, không cần tìm nữa đâu.”
“Kẻ địch đến tập kích đã bị ta âm thầm đuổi đi rồi.”
Mặc dù sửa lại lời nhưng ca này vẫn không quên cố gắng ra vẻ.
“Kẻ địch vốn định đả thương người khác, nhưng ca đây không cho phép thì hắn
chắc chắn sẽ làm không được!”
“Mọi người yên tâm, nơi này đã an toàn rồi.”
Nhìn thấy biểu cảm thâm sâu khó lường của hắn, đám người Quy Tàng và Mạch
Phong cũng tin lời bịa đặt của hắn.
Phút chốc, một loại lời nịnh hót đã lao nhao kéo đến.
“Không hổ là Khương chưởng môn, đánh lui kẻ địch nhẹ nhàng đến vậy.”
“Đúng đó, bọn ta còn chưa phát giác được kẻ địch ở nơi nào thì hắn đã dễ dàng
hóa giải nguy cơ rồi.”
“Thoải mái nhẹ nhàng như thế, đây là cái cảnh giới gì đây hả?”
“Quả nhiên chỉ cần có Khương chưởng môn ở đây thì bọn ta cái gì cũng không
phải lo, lão nhân gia hắn sẽ sắp xếp đâu vào đó cả thôi.”
Thành ca nhịn không được mà khâm phục sự cơ trí của bản thân.
Vốn là một chuyện vô cùng xấu hổ, không ngờ lại trở thành đại hội tâng bốc
chính mình, bảo hắn phải làm sao đây?
Nhưng dù đám người Quy Tàng và Tịch Vân tin hắn thì nhóm Tịnh Uy Đạo
Thần và Hạo Diệm Đạo Thần ở gần đấy vẫn nghi ngờ không thôi.
“Rõ ràng là không hề xảy ra chiến đấu gì cả.”
“Vừa nãy hắn ngập ngừng thất thần một lúc, rõ ràng là đã gặp phải ám toán
mà.”
“Theo như ta thấy, đây chính là lời cảnh cáo mà đại năng Thiên tộc gửi tới
chúng ta!”
“Nếu như còn không đầu hàng thì lần sau sẽ không chỉ đơn giản là hủy đi sơn
môn của căn cứ chúng ta nữa đâu…”
Vài ngày sau, Phi Tiên minh lại được mọi người xây dựng thêm lần nữa.
Và bọn họ cũng rất nhanh đã được tiếp đón hai vị “khách” không thể ngờ đến.
Đó là Thu Vũ Tuyền và Quân Vương Thiên cung hóa thân thành Ngọc Hoàn
Vương.
Nhìn thấy hai người này, mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Đặc biệt là sự xuất hiện của Thu Vũ Tuyền, càng dẫn đến một trận xôn xao.
Vẻ mặt của những “người xuyên hồn” đều rất đa dạng, có người vui mừng, có
người thân thiết, cũng có người bài xích.
Mà những tiên nhân bản địa cũng vô cùng tò mò quan sát vị thần nữ nổi bật
nhất này.
Không phải nàng ta đã cùng Vương triều Tinh U vây công Tái Nguyên thánh
địa hay sao?
Sao nàng ta lại đến đây chứ?
Thu Vũ Tuyền không hề để ý đến những người khác, thậm chí còn chẳng thèm
nhìn bọn họ một cái.
Ánh mắt của nàng từ lúc bắt đầu đã khóa định trên người của Khương Thành
rồi.
“Ta có chuyện rất quan trọng muốn bàn với ngươi!”
Nói xong, nàng cũng không thèm quan tâm đến những ánh mắt vi diệu của
những người khác, trực tiếp kéo lấy tay của Khương Thành bay đến chỗ sâu ở
bên trong sơn môn.