Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngộ Sơn biến sắc.

“Toi rồi, sư tôn trốn không được rồi.”

“Nhiều người xông đến tìm đạo ấn như vậy làm sao giờ?”

Đám người Trường Dương và Đoan Phong cũng mang theo vẻ mặt tuyệt vọng.

Dựa vào thực lực Thánh Chủ bình thường của bọn họ, cho dù có muốn chống

lại cũng không có năng lực đó.

“Chỉ có thể hi vọng Khương chưởng môn đã trốn đi trước rồi thôi.”

“Hi vọng hắn cát nhân tự có thiên tướng đi.”

Những lời cầu nguyên của bọn họ đường nhiên sẽ không có chút tác dụng nào

rồi.

Thành ca căn bản không hề có thói quen là sẽ trốn đi, càng huống hồ gì bây giờ

hắn đang bận rộn hấp thu đạo hạch đó vào cơ thể nữa.

Sau khi chính thức hấp thu, hắn mới phát hiện mức độ quá đỗi mạnh mẽ của

viên đạo hạch này.

Bên ngoài thì nó còn không bằng một phần mười ngàn mấy đạo hạch của mấy

Vẫn giới tiên tàng trước.

Nhưng đạo ẩn chứa trong đó lại ngược lại.

“Nhiều đạo như vậy, không mất mấy trăm năm sẽ không hấp thu hết được.”

Mà lúc này, hắn đã không còn thời gian để tiếp tục hấp thu được nữa rồi.

Nhưng đã nhìn thấy từng bóng dáng như tên bắn lao lại gần, thoáng chốc đã vây

quanh hắn chật như nêm.

“Là hắn sao?”

“Là hắn!”

“Cả Thương Lan đại lục chỉ có mỗi mình hắn, không sai được đâu.”

Có một vài cao thủ đến từ Tiên Cực đại lục lại nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu

tiên.

“Đây chẳng phải là Khương chưởng môn sao? Chưởng môn của Phi Tiên môn

đó, hóa ra hắn đã trở về rồi.”

“Cái gì mà chưởng môn của Phi Tiên môn chứ?”

“Ba ngàn năm trước, là vị luyện khí sư thiên tài của Thiên Lư cung đó.”

“Lại là hắn ư?”

Đám người ba lớp trong ba lớp ngoài vốn còn đang dự định lập tức ra tay với

Khương Thành.

Nghe đến thân phận này thì liền thu lại hết địch ý.

Địa vị của đế khí sư vẫn không phải là bình thường.

Thậm chí có mấy chục người còn chủ động chắp tay với Thành ca.

“Khương đại sư, ngươi vẫn ổn chứ!”

“Hóa ra là ngươi…”

“Nếu đã là lão nhân gia ngươi, vậy bọn ta không tranh nữa.”

Trong những người này có năm Thiên Thần là Quan Minh, Hằng Vân, Mông

Lệ.

Lúc trước Khương Thành có giúp bọn họ luyện chế qua đế khí siêu phàm, cũng

xem như là có một phần ân tình.

Chỉ đáng tiếc bọn họ chỉ có thể tính là số ít.

Những Thiên Thần xung quanh có đến những hơn năm mươi người, còn có hơn

hai mươi Thánh Tôn khác ở hiện trường.

Mấy người này tuy cũng bị thân phân đế khí sư của Khương Thành làm cho

chấn động, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ vì thế mà bỏ qua sự mê hoặc của

đạo ấn mang lại.

“Khương chưởng môn, đạo ấn đã được ngươi có được ư?”

Còn chưa đợi đến khi Thành ca đáp lại, Quan Minh Thiên Thần đã nhanh chóng

đứng ra.

“Không không không, hắn chưa có được đạo ấn.”

Đám người Hằng Vân và Mông Lệ cũng theo đó phụ họa theo.

“Đúng, hắn đâu có được, các ngươi không cảm nhận được đạo vận của Khương

đại sư sao, rõ ràng vẫn là tu tiên lưu.”

“Đúng thế, nếu hắn có được đạo ấn rồi, vật bây giờ có lẽ nên có được khí tức

thần đạo thuần túy nhất rồi.”

Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương, Đoan Phong nhanh chóng chạy đến

hiện trường cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Các ngươi sai cả rồi, Khương chưởng môn chỉ vừa hay bế quan, vừa hay

không bị bài xích ra ngoài thôi.”

“Cái gì mà đạo ấn, chẳng có chút liên quan gì với hắn cả…”

Vẫn may, nhân cơ hội này che đậy, sau đó sẽ không phải bị thành mục tiêu công

kích của mọi người.

Chỉ đáng tiếc, Thành ca chẳng thèm nhận lấy chút ý tốt này của bọn họ.

“Ý gì vậy?”

“Rõ ràng ta đã có được đạo ấn, tại sao lại phải nói dối?”

“Làm người cần phải thành thật, có được thì nói là có được rồi.”

Tuy bản thân không cần đạo ấn, nhưng trổ hết tài năng giữa nhiều người như

vậy, có được sự chủ động ưu ái của đạo ấn, đó cũng là một chuyện tốt có thể

làm màu mà.

Sao lại có thể giấu đi chứ?

Phụt phụt!

Đám người Đoan Phong và Hằng Vân suýt chút té ngửa ngay tại chỗ.

Ngươi đã giúp hắn gỡ rối rồi, kết quả tự bản thân người ta lại cứ tự bộc phát, thế

này thì còn có thể làm gì được nữa?

Lay không động, thật sự lay không động nữa.

Những tiên nhân khác ở một bên cũng ngây ra.

Bọn họ suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu tại sao Khương thành lại chủ động

nói ra.

Có người thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ tên này có phải đang có âm mưu gì hay

không.

Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, trong hiện trường bỗng vang lên một

tràn cười lạnh.

“Hừ, không ngờ Khương chưởng môn vẫn là một người thông minh.”

Người nói câu này là Chướng Vân Thánh Tôn của Tiên Cực đại lục.

Ban đầu Hám Thiên Cổ Thánh tọa trấn hắn luôn thành thật không dám có bất cứ

động tĩnh gì.

Còn bây giờ thì không giống nữa, Hám Thiên Cổ Thánh không ở đây, hắn

chẳng kiêng kỵ gì cả.

Người này từ từ bước lên mấy bước, ánh mắt đăm đăm nhìn vào Khương

Thành.

“Xem ngươi vẫn chưa có khí tức thần đạo, chứng tỏ vẫn chưa dung hợp đạo

ấn.”

“Nếu ngươi đã không dùng, vậy thì giao đạo ấn ra đây đi.”

Hạo Đường là một Thiên Thần khác đến từ Thương Vũ cung ở đối diện cũng

không hề che đậy ý muốn tham lam của mình.

“Khương đại sư, một luyện khí sư thiên tài khiến người người kính nể như

ngươi, lĩnh vực của ngươi là luyện khí chứ không phải là chiến đấu.”

“Vậy nên ngươi lo mà luyện khí đi là được rồi, mấy chuyện bảo vật gia tăng

thực lực như đạo ấn này vốn không thích hợp với ngươi.”

“Giao cho mấy người bình thường đánh đánh giết giết bọn ta cũng xem như là

giao cho người cần nó, để tránh phung phí của trời, ngươi nói xem?”

Mấy lời phát ngôn vô sỉ này khiến cho đám người Trường Linh và Diệu Du tức

kinh khủng.

Còn đám người muốn giúp đỡ Thành ca như Quan Minh Thiên Thần lại càng

không nhịn nỗi mắng trách.

“Hạo Đường, ngươi đúng là vô sỉ hết chỗ nói mà.”

“Đạo ấn đã chọn Khương đại sư, đó chính là thiên mệnh thuộc về hắn, có liên

quan gì đến những người khác chứ?”

“Càng huống hồ gì đạo ấn cũng đâu phải bảo vật bình thường gì, sao có thể giao

ra được chứ?”

Trên thực tế thì Nguyên Tiên giới cũng không có tiền lệ đạo ấn đổi chủ bao giờ.

Những người lúc trước có đạo ấn trước khi trở thành Chính Thần đều đã có

được sự che chở của Thiên Đạo.

Lại thêm vào việc hiểu đạo lí “im lặng là vàng”, lại càng không ai chủ động bộc

lộ ra nữa.

Vì thế mà cảnh tượng Khương Thành bị một đống người vây quanh trước mắt

vẫn là chuyện lần đầu tiên xảy ra.

Mọi người ở hiện trường từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy đạo ấn có

hình dáng ra sao, càng không chắc chắn khi giết chết người có được rồi thì đạo

ấn có lộ ra hay không.

Nhưng dù gì thì cũng sẽ có cơ hội trở thành Chính Thần.

Cho dù chỉ có một chút ít khả năng cũng đáng để thử một lần.

Dù sao thì người chết cũng là Khương Thành chứ đâu phải bản thân đâu.

“Thiên mệnh thuộc về à?”

Chướng Vân Thánh Tôn cười khinh miệt một tiếng.

“Nếu hắn vì đạo ấn mà bị giết thì chứng tỏ thiên mệnh không ở nơi hắn rồi.”

“Ngươi!”

Đám người Hằng Vân và Quan Minh tức giận sooii người, những ngay sau đó

xung quanh đã dâng lên rất nhiều khí tức còn mạnh mẽ hơn.

Những Thiên Thần và Thánh Tôn có hứng thú với đạo ấn ở hiện trường quả

thực có quá nhiều.

Chỉ dựa vào có mấy người bọn họ nào có thể trấn áp được hiện trường?

“Được rồi được rồi.”

Thành ca xua tay, ngăn mấy Thiên Thần lộ diện giúp bản thân mình lại.

“Chuyện này vẫn nên để ta đến giải quyết vậy.”

Hắn vừa định rút Thái Ngư kiếm ra để đại chiến một trận, sau đó lại mở hện

thống hack lần nữa.

Phía trước mặt lại đột nhiên có thêm mấy bóng dáng.

Trên người người này mang chiếc váy dài hoàng cung màu tím, tư thái yểu điệu

khiến người ta có một cảm giác như đứng trên núi cao, như ai thấy nàng cũng

phải ngước nhìn vậy.

Nàng chỉ đơn giản là đứng đó, tất cả mọi người lại có cảm giác đáng sợ là có

thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.

“Lẫm Đế!”

“Phược Linh Chính Thần!”

“Cng chủ Thiên Lưu cung!”

Đám người vốn còn mang sát khí đằng đằng kia nhất thời bị dọa lùi lại mấy

bước.

“Sao nàng lại đến đây?”

“Lẽ nào nàng cũng có hứng thú với đạo ấn này ư?”

“Nàng ta đã là Chính Thần rồi, đạo ấn có tác dụng gì với nàng nữa chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK