Nhưng mà thời gian thay đổi không dài, với cũng chẳng giảm đi nhiều, vậy nên
hắn không bận tâm mấy.
Nguyên nhân đằng sau hóa ra là như vậy à?
“Vậy Vu tộc cũng đi tranh vị trí phụ đấy à?”
“Đúng.”
Nguyên Chân có chút giao tình với Vu tộc cười nói: “Bọn họ dừng lại ở Tiên
Võ châu một thời gian rất lâu, mãi vẫn chẳng chờ được ngươi, thời gian trước
đấy lại nghe ngóng được Lam Đề ở suối nguồn thứ hai.”
“Vậy nên cả tộc mới cùng sang đó giúp đỡ.”
“Là vậy sao?”
Khương Thành nghĩ suy một chút, cảm thấy tương lai bản thân vẫn nên đến suối
nguồn thứ hai và thứ tư để giúp đỡ người của mình một chút.
“Mâu Vũ thì sao? Chắc nàng đã quay về rồi nhỉ?”
“Còn cả đám người Quy Tàng và Hư Uyên nữa?”
Lần này đến lượt hai người La Viễn và Ấn Tuyết Nhi của Phi Tiên môn lên
tiếng.
“Mâu Vũ lại mở lại Thiên Khu các rồi, dự định sẽ làm ăn với suối nguồn và
Nguyên Tiên giới.”
“Bình thường còn trở về Tiên Võ châu trung chuyển nữa.”
“Còn về đám người Quy Tàng và Hư Uyên, trước mắt đều đi đến các suối
nguồn lớn để tìm kiếm cơ hội rồi.”
Tin tức về những người này cũng không ngoài dự liệu của Khương Thành.
Đám người Mâu Vũ và Quy Tàng, Hư Uyên này suy cho cùng cũng không phải
đệ tử Phi Tiên môn, chắc chắn sẽ không “ăn bám lệ thuộc vào người khác” mãi
như vậy.
Mà sự lựa chọn của những người này cũng khiến hắn ngửi được mùi của đại
kiếp đang dần đến.
Hiện nay pháp tắc của Nguyên Tiên giới va chạm với nhau, đương nhiên sẽ diễn
biến ra những trận giao phong giữa các đại thần cung và các suối nguồn với
nhau.
Kết quả sự giao phong của bọn chúng, cuối cùng ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sự
thắng thua của pháp tắc.
Nếu như có một bên hoàn toàn bị tiêu diệt, vậy thì pháp tắc ở bên của nó sẽ theo
đó mà yếu đi, đến khi bị tiêu tan.
Còn về vẻ yên tĩnh hiện giờ, chỉ là do hai bên đang rục rịch chuẩn bị cho trận
chiến mà thôi.
Kỷ Linh Hàm dường như đã nhìn ra những gì trong lòng hắn đang suy nghĩ, đôi
tay mềm mại đang giữ hắn cũng bất giác chặt lại.
“Tiếp theo ngươi dự định sẽ làm gì?”
“Chúng ta ở lại Tiên Võ châu giữ thế trung lập hay là lựa chọn gia nhập vào bên
nào đó?”
Nàng để ý thật kỹ đến ánh mắt của Khương Thành, không hề có ý định rời đi.
“Cho dù ngươi quyết định như thế nào đi chăng nữa, lần này cũng đừng bỏ rơi
bọn ta nữa.”
Lòng của Khương Thành chợt động, rồi gật đầu thật mạnh.
Thật ra hắn chưa bao giờ có ý định muốn bỏ rơi Kỷ Linh Hàm hay những đệ tử
khác.
Đặc biệt là sau lần trùng phùng ở Khiếu Mang vực, hắn lại càng thề sau này
không chia xa nữa.
Chỉ là không ngờ trận chiến tranh đoạt Thần vị lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý
muốn đến thế.
Đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu, tại sao trói buộc huyền văn với mình rồi sẽ
xuất hiện ở biển Thiên Đạo ở kỷ nguyên đầu tiên, sau đó tại sao lại không trực
tiếp quay về Nguyên Tiên giới.
Lúc trước hắn nghi ngờ do Tiên Mẫu làm, bây giờ xem ra gần như không phải
là chiêu trò của nàng.
“Gần đây ta sẽ khổ tu một khoảng thời gian ở đây.”
Từ khi vào Khư giới đến giờ, số lượng tài nguyên vô lượng mà hắn có được vẫn
chưa được chuyển hóa thành thực lực nữa.
Cái gọi là khổ tu cũng chính là nhấn mấy nút kỹ năng.
Còn có mấy chục ngàng viên tinh linh châu lừa được từ chỗ Thiên tộc cũng cần
phải từ từ luyện hóa hấp thu nữa.
“Nếu nồng độ khí tiên nguyên của Tiên Võ châu đã ngày càng thấp đi, vậy sau
khi chờ ta tu luyện xong thì sẽ đưa các ngươi đến suối nguồn thứ nhất ở.”
“Còn về tương lai đứng về phía bên nào thì đến lúc đó hẳn nói.”
Trận chiến giữa các phấp tắc trước mắt, trận giao phong giữa tu thần với suối
nguồn kia, hắn căn bản không phán đoán ra được đâu là thiện ác đúng sai.
Trong lòng cũng không có một khuynh hướng nào cả.
Sau khi bữa tiệc linh đình kết thúc, hắn trở về trong động phủ.
Mở khi hệ thống ta, bắt đầu đổi thu hoạch gần đây.
Toàn bộ tài liệu luyện chế đế khí đều giữ lại, những thứ khác có thể đổi được thì
đều đổi thành huyền tinh.
Thêm vào lần này trùng phùng với đám đệ tử lại thêm vào được một đống giá
trị thống trị nữa.
Cuối cùng số lượng huyền tinh đã đột phá đến năm trăm triệu.
Đối với Khương Thành mà nói, lần thu hoạch này trước nay chưa từng có, chủ
yếu vẫn là do đợt bán vị trí phụ kia kiếm được một ối.
Trong tay nắm giữ nhiều huyền tinh như thế, hắn hồ hởi mở bản điều khiển hệ
thống ra.
Cái cần nâng cấp nhất chính là thần hồn.
Trên thực tế, có một vài Cổ Thánh vẫn là cảnh giới chân hồn như hắn hiện giờ.
Nhưng mấy Cổ Thánh mạnh như Thánh Hoàng và Vô Định Cổ Thánh thì thần
hồn sớm đã đến giai đoạn tiếp theo là chí hồn rồi.
Chưa đến được cảnh giới này, bọn họ cũng không thể khống chế được nguyên
mạnh đến như thế.
Khương Thành mở màn hình thần hồn ra nhìn một cái, từ chân hồn đến chính
hồn cần có tám mươi triệu huyền tinh.
“Sớm muộn gì cũng tăng, chi bằng tăng sớm một chút.”
Cắn chặt răng, hắn nhấn nút chọn.
Sau khi thăng đến cấp tiếp theo, hồn hải của hắn lại lần nữa xảy ra thay đổi khác
thường.
Lúc trước khi tăng cấp đến chân hồn, thiên hồn biến thành ngọn núi lớn kia lúc
này đã chấn động kịch liệt.
Vô số những mảnh vỡ như lưu hỏa rơi đầy.
Sự chấn động do hồn hải gây ra tạo nên cảnh tượng phong ba bão táp cháy bỏng
như tận thế.
Nhưng một động tĩnh lớn như thế mà thần hồn của Khương Thành lại không hề
bị tổn thương gì cả, ngược lại lại có thể cảm nhận rõ ràng được hồn lực càng
ngày càng mạnh đang lan ra bốn bề.
Thần hồn của hắn cuồn cuộn, bao trùm cả Thương Lan đại lục.
Sau khi ngọn núi lớn ấy trở thành vô số những mảnh vỡ, toàn bộ dung hợp vào
trong hồn hải, thần niệm của hắn đã có thể cảm nhận được phạm vi đạt đến
ngoài Tiên Võ châu.
“Thần hồn có thể bao trùm đến đâu thì ta có thể đến đó rồi?”
Thần hồn rời khỏi cơ thể mà ra, ở Hạ giới đã có thể làm được rồi.
Việc thần hồn mang theo vật phẩm, thâm chí là sinh linh để phi hành ở Tiên giới
cũng gặp không ít.
Nhưng bản thân thần hồn mang theo cơ thể của mình truyền tống thì có phần
hơi đi quá chuyện bình thường nên có.
Một chuyện như vậy nếu muốn hình dung được thì đại khái như kiểu bản thân
tự đá mình đi một cái vậy đó.
“Khiến ta thoát khỏi sự trói buộc không gian một cách biến tướng, chuyện này
còn xem như là hồn phách nữa không chứ?”
Tuy lần truyền tống này hao phí một phần hồn lực, nhưng Khương Thành vẫn
rất mừng rỡ.
Chuyện này có nghĩa là Nguyên Tiên giới rộng lớn này đối với hắn căn bản đã
không còn khái niệm về khoảng cách nữa rồi.
Mà bước tiến dài của thần hồn này không những giúp hắn sử dụng nguyên thuật
thêm mấy lần, mà còn khiến cho thánh giới của hắn theo đó mạnh lên.
Bởi vì sau lần luyện hóa cửu bảo tiên sa ấy, thần hồn của hắn cũng có thể dung
hợp vào trong thánh giới rồi.
Thần niệm khẽ động, hắn lại trở về lại bên trong động phủ của Phi Tiên môn.
Sự tăng cấp thần hồn vừa rồi lớn đến thế, đám người Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh
và Đan Thái, Tần Sướng bên ngoài lại không hề biết gì cả.
Còn Khương Thành sau khi trở về lại động phủ lại mở bản điều khiển huyền
văn ra.
Sau đó, hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
“Wow, ta thế mà lại có nhiều huyền văn thập ngũ trọng đến vậy rồi ư?”
Trước giờ hắn chủ yếu thăng cấp mấy trăm huyền văn.
Những huyền văn còn lại thì lúc chiến đấu chả xài gì.
Dù có thăng cấp, thần hồn cũng không thể chống đỡ được với việc liên kết
nhiều căn nguyên như thế.
Hai là hắn không có nhiều huyền tinh đến vậy, cũng không thể tăng lên được.
Lần trước khi bấm kỹ năng, ngoại trừ bốn trăm môn huyền văn lần lượt đạt đến
thập lục và thập thất trọng ra, những huyền văn khác vẫn còn nằm ở thập tam
trọng.
Đó vẫn là cái buff huyền văn theo thế giới bên trong từ từ tăng lên sau khi đến
Huyền giới, khai thông Luyện Văn tháp có được.
Nếu không thì hơn hai ngàn huyền văn còn lại giờ đây vẫn còn ở thập nhất thập
nhị trọng mà thôi.
Còn giờ đây, 2600 môn huyền văn ấy, toàn bộ đều đạt đến thập ngũ trọng.