Cuối cùng nhìn thấy một nội hạch thể tứ phương.
“Cuối cùng cũng tìm được một cái có thể dùng rồi.”
Hắn hết sức phấn khởi đi đến trước viên nội hạch này.
Thực ra ca này cũng không phải chưa từng buồn bực qua, tạo sao hạch tròn lại
nhiều hơn những hình dạng khác như thế?
Có điều, hắn cũng chỉ là nghi ngờ mấy giây như thế đã trực tiếp thô bạo đi lên.
Ngay sau đó, cả người hắn đều bị một trận sương đen bao trùm lấy.
Rơi vào trong huyễn cảnh của Huyễn Linh.
Hắn không hề biết rằng, quá trình lựa chọn bọt khí của mình kéo theo tim của
tất có mọi người ở toàn trường.
Sau khi nhìn thấy hắn quả quyết “không phụ sự mong chờ của mọi người” lựa
chọn một Huyễn Linh, Tinh Diệu Hoàng suýt nữa không nhìn được muốn đánh
chết Tông Phiêu Vương ngay tại chỗ.
Mẹ nó, đều là chuyện tốt ngươi làm!
Nếu không phải là ngươi, sao hắn lại cố ý chọn một Huyễn Linh?
Toàn trường bùng nổ ra tiếng thử dài tập thể giống như sấm rền.
“Ài!”
“Đúng thật là chọn Huyễn Linh, đáng tiếc quá.”
“Đúng thế, dựa thiên phú của hắn, vốn dĩ cho dù không phải là Thiên Linh, ít
nhất cũng nên có một Địa linh.”
“Lần này không không lãng phí cơ hội…”
Mười mấy vị Vương Gia đồng thời tức giận trừng mắt nhìn Tông Phiêu Vương,
ai cũng đều hổn hà hổn hển không ra hơi.
“Ngươi làm hắn bỏ lỡ rồi!”
“Quả thật không thể tha thứ!”
“Thật sự đáng ghét đến cực điểm, cái tên tội nhân nhà ngươi này!”
Một người duy nhất không chỉ trích Tông Phiêu Vương chính là Quân Vương.
Hắn vẫn luôn coi Khương Thành là kẻ địch, nhìn thấy hắn kết nối với Huyễn
Linh, suýt nữa đã phấn khích đến muốn cất cao giọng hát ngay lập tức.
“Tạo hóa trêu người!”
“Đây chính là mệnh số của tiểu tử đó, cho dù không có một gốc rạ này của
Tông Phiêu Vương, cũng vẫn sẽ xuất hiện những biến số khác.”
“Đã định trước trong số mệnh, cơ duyên lần này không thuộc về hắn.”
Tông Phiêu Vương vẫn rất buồn bực, “Ngọc Hoàn Vương” này không phải là
vẫn luôn cùng mình không hợp nhau sao, sao lần này không những không ném
đã xuống giếng, ngược lại còn giúp mình nói chuyện vậy chứ?
Không chỉ Quân Vương, các tử đệ Tông Phiêu Vương phủ và con Hoàng tộc
bên dưới lúc này cũng đang âm thầm vui mừng.
“Lừa Toái Linh Phiến của bọn ta, đây chính là báo ứng!”
“Gì mà tuyệt thế thiên tài, Thu Vũ Tuyền chỉ có một.”
“Đúng thế, ai biết linh ý của hắn có được thế nào chứ?”
“Đợi hắn lát nữa rơi vào huyễn cảnh sẽ làm trò hề, từ đó biến thành trò cười,
đáng đời!”
Dưới sự yên lặng chờ đợi này của bọn họ, Khương Thành đã chính thức bước
vào trong huyễn cảnh.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được mình đã rơi vào huyễn cảnh.
Cũng biết ý thức của mình đang bị ảnh hưởng.
Thậm chí còn có lòng dạ thảnh thơi châm biếm Tông Phiêu Vương không hiền
hậu, hố mình một trận.
Nhưng hắn không thể từ trong hyễn cảnh thoát ra được.
Trước mắt là một mảnh đồng bằng vô tận.
Gió nhẹ khẽ lướt, đồng bằng xanh lục giống như sóng biếc.
Tiếng côn trùng kêu nhấp nhô lên xuống dễ nghe êm tai, vô số cây cỏ lay động
đung đưa, dạo chơi về phía trời cao.
Khương Thành đột nhiên phát hiện, dường như bản thân cũng thành một mảnh
trong đó.
Trên bầu trời huyễn tượng hiện ra, từng trận cảnh tượng trong mộng hoang
đường mà lại rực rỡ tới tấp diễn ra.
Hắn nhìn thấy ca múa, nhìn thấy ánh sáng cầu vồng, cây cỏ bên cạnh không biết
từ lúc nào đã biến thành vô số con chuồn chuồn.
Khi đến gần tầng mây, lột xác ra đôi cánh màu sắc rực rỡ.
Tiếng côn trùng kêu vẫn du dương như cũ, khiến hắn trong bất tri bất giác đã
sắp
trầm mê vào trong đó.
Mãi cho đến một lúc nào đó, bên tai hắn truyền đến một giọng nói.
“Hoá ra ngươi không phải là sinh linh của thời đại này.”
Giọng nói ấy vang vọng ở nơi sâu bên trong ý thức của hắn, trong nháy mắt làm
hắn bừng tỉnh.
Khương Thành đột nhiên mở hai mắt ra.
Vừa nhìn xung quanh, vậy mà vẫn là mảnh đồng bằng lúc trước kia, mà bản
thân vẫn đang đứng ở chỗ cũ.
“Ngươi là ai?”
Hắn nhìn xung quanh, nhưng lại không cảm nhận được bóng người nào khác.
“Không ngờ rằng, người đầu tiên thông qua ải này của ta, đoạt được Chân Linh
vậy mà lại không phải là Thiên Tộc.”
“Gì mà qua ải? Gì mà Chân Linh?”
Ca thông qua ải gì sao?
Thành ca một đầu mơ hồ.
“Lão huynh, ra đây gặp mặt cái nào.”
“Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại thôi.”
Sau khi nói xong câu nói này, đồng cỏ xung quanh biến mất sạch sẽ.
Thay vào đó là ánh sáng tím lấp đầy toàn bộ tầm mắt.
Cũng chưa đợi hắn né tránh đã lập lức cảm nhận được linh ý của mình đang
nhanh chóng lớn mạnh.
Trong hai giây ngắn ngủi đã từ Địa giai cửu trọng đột phá đến thập trọng.
Sau năm giây, hắn tăng lên đến Địa giai thập nhất trọng.
Sau mười giây, đạt đến Địa giai thập nhị trọng, mà quá trình tăng lên vẫn chưa
kết
thúc.
Hắn lúc này đang phát khởi công kích với cửa khẩu Thiên giai!
“Mẹ nó, thoải mái thế à?”
Khương Thành lập tức cảm thấy thao tác ăn Toái Linh Phiến lúc trước chẳng
ngon
nghẻ chút nào, quả thực là yếu quá có được không?
Mà thu hoạch lần này còn không chỉ dừng ở đây.
“Linh kĩ!”
“Hắn không chỉ tăng lên cảnh giới linh ý, còn có được linh kĩ!”
Đám người bên dưới không biết đã là lần kinh hô thứ mấy rồi.
Bởi vì hết thảy xảy ra ở trước mắt quả thực là quá trái với lẽ thường.
“Huyễn Linh không phải là Thần Sơn Chi Linh vô hiệu sao?”
“Sao lại còn có quà tặng thiên địa chứ?”
“Chuyện này cũng vô lí quá nhỉ?”
Không chỉ Thiên Tộc Nhân trong ngoài quảng trường, ngay cả những Thân
Vương và cao thủ cung đình trên không kia cũng ngơ ngác không thể hiểu nổi.
Mặc dù Khương Thành không bị Huyễn Linh gài bẫy, điều này khiến bọn họ rất
kinh ngạc vui mừng.
Nhưng sự kinh ngạc vui mừng này quả thực khiến người ta như hoà thượng sờ
mãi không thấy tóc.
“Có lẽ nhận biết từ trước đến nay của chúng ta đều đã sai rồi.”
Tinh Diệu Hoàng gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Khương Thành đột nhiên
chậm rãi mở miệng.
“Huyễn Linh không phải là Linh vô dụng.”
Đám người bỗng nhiên giật mình, sau đó phản ứng lại.
Có người vẻ mặt không thể tin được tiếp lời nói: “Ý của bệ hạ là… Bên trong
Huyễn Linh ẩn chứa quà tặng càng cao cấp hơn?”
Tinh Diệu Hoàng gật đầu.
“Có lẽ là như vậy.”
“Chỉ có điều nghĩ đến có được quà tặng của Huyễn Linh phải bỏ ra nỗ lực,
thông qua huyễn cảnh.”
“Mà lúc trước chưa từng có ai thông qua.”
“Sau khi chúng ta mạnh mẽ, lại chủ động né tránh Huyễn Linh, căn bản sẽ
không đi thử.”
“Cho nên vô số năm nay, vậy mà không ai biết được huyền diệu trong đó.”
“Mãi đến hôm nay mới được Khương Thành mở ra.”
Đám người lúc này mới chợt hiểu ra.
“Chuyện này cũng trùng hợp quá đi.”
“Vậy nếu nói như thế, ngược lại là may mà Tông Phiêu Vương lừa hắn đấy!”
“Nếu không phải hắn cố ý lừa gạt, vậy Khương Thành cũng sẽ không đặc biệt
chọn một Huyễn Linh.”
“Mà nếu không phải là thiên phú của Khương Thành, đổi thành người khác rơi
vào huyễn cảnh, vẫn sẽ thất bại.”
“Ha, ngược lại cũng phải…”
Tinh Diệu Hoàng vốn dĩ còn hận không thể tát Tông Phiêu Vương hai cái cũng
không nhịn được mỉm cười.
Mà bản thân Tông Phiêu Vương cũng thở phào một hơi.
“Như vậy, Ngọc Hoàn Vương nói vẫn là rất có đạo lí đấy.”
“Đây chính là số mệnh mà.”
“Tất cả đều là lời tiên đoán thần kì đang chi phối kết cục, bất luận chúng ta làm
gì, kết quả cuối cùng đều sẽ trở thành như vậy.”
“Có đúng không, Ngọc Hoàn Vương?”
Nhìn thấy đám người khuôn mặt tràn đầy tươi cười, mặt Quân Vương đã sắp
biến thành khổ qua.
Mẹ nó, đây không phải là kết quả ta muốn đâu!
Ta luôn muốn nhìn thấy tiểu tử kia thất bại có được không?
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn chỉ có thể gật đầu.
“Đúng thế đúng thế, đây chính là mệnh số của hắn.”
Không chỉ hắn, các tử đệ Hoàng tộc và Vương Phủ bị hắn hố trước đó lúc này
cũng cực kì buồn bực.
Vốn định xem Khương Thành làm trò cười cho thiên hạ.
Ai mà ngờ được, tiểu tử này chọn một Huyễn Linh, vậy mà còn có thể làm một
trận lớn