ào ào.
Hàng trăm vị Thánh Chủ lần nữa bị người ta đánh đuổi khỏi Vẫn giới tiên tàng,
chuyện này làm sao có thể để yên được?
Đặc biệt là bây giờ, bọn họ đã biết người đó chính là Khương Thành, cũng coi
như đã có mục tiêu rõ ràng rồi.
Ba tông môn và một liên minh kia nhanh chóng phát động cuộc tìm kiếm trên
diện rộng, dốc hết sức để tìm Thành ca.
Không ngờ quá trình này lại diễn ra thuận lợi hơn mong đợi.
Chỉ một ngày sau, Đoan Phong Thánh Chủ của Kim Hàn tông đã tìm được tung
tích của Khương Thành.
Bởi vì … Phi Tiên môn đã bắt đầu nổi tiếng rồi.
Trong chốc lát đã chiêu gọi được gần ba triệu môn đồ, chỉ con số này thôi đã
vượt qua bất kỳ tông môn nào ở Thương Lan đại lục.
Chỉ có điều số lượng cao thủ tinh anh không bằng những thánh địa đỉnh cấp mà
thôi.
Động tĩnh lớn như vậy rất nhanh đã được truyền ra các khu vực xung quanh,
đồng thời cũng được truyền đến tai các vị trưởng lão của Kim Hàn tông.
“Hắn chẳng những không lẩn trốn, trái lại còn xây dựng lại Phi Tiên môn, chiêu
mộ đệ tử một cách rầm rộ nữa sao?”
Sau khi nghe được tin tức này, Đoan Phong Thánh Chủ có chút nghi ngờ về
thực hư câu chuyện.
Theo hắn thấy, Khương Thành đã đắc tội với quá nhiều Thánh Chủ và trở thành
kẻ thù chung của các tông môn lớn, theo lý mà nói hắn ta nên ẩn náu để tránh
đầu sóng ngọn gió mới đúng.
“Chẳng lẽ hắn ta bị điên rồi?”
Mười một vị hộ pháp cấp Thánh Chủ của Kim Hàn tông cũng đều cảm thấy
không thể hiểu nổi.
“Gan to như vậy, thật là hơi kỳ lạ!”
“Lẽ nào hắn ta có người chống lưng? Bí mật thành lập liên minh với các tông
môn khác?”
“Không đâu, lúc tranh đoạt đạo hạch, hắn ta hai lần đều đắc tội với tất cả các vị
Thánh Chủ, chắc là không có đồng minh đâu.”
“Vậy thì hắn ta có phải đang ở cảnh giới Thánh Tôn không?”
“Không thể nào, Thánh Tôn không thể vào được Vẫn giới tiên tàng.”
“Vậy thì không có gì phải lo lắng cả, lập tức tấn công và tiêu diệt Phi Tiên
môn!”
“Bắt lấy Khương Thành và trừng trị hắn một cách thích đáng!”
Họ cũng đều là những “nạn nhân” bị tiêu diệt ý niệm, vì vậy sự thù hằn của họ
đối với Thành ca rất sâu đậm.
Tuy nhiên họ còn chưa kịp khởi hành thì lại nhận được thêm tình báo.
“Ba vị Thánh Chủ của Ma Diễm tông và Trảm Nghiệp tông đều đã bị Khương
Thành giết chết!”
“Hơn nữa còn là một địch ba, một mình giết chết ba người!”
Mọi người vốn dĩ còn đang hô đánh hô giết, hận không thể giây tiếp theo xông
thẳng vào tiêu diệt Phi Tiên môn.
Nhưng lúc này tất cả bọn họ đều dừng bước.
Bây giờ họ lại cảm thấy nên có một kế hoạch dài hạn.
“Một mình giết chết ba vị Thánh Chủ, đây là chuyện mà cùng một giai có thể
làm được sao?”
“Hắn thật sự đã trở thành Thánh Tôn rồi chăng?”
Nếu như Khương Thành thật sự là Thánh Tôn thì bọn họ xông qua đó chẳng
khác nào tìm đến cái chết cả.
“Không thể nào, nghe nói hắn ngay cả thánh giới cũng không có, thậm chí còn
không phải là Thánh Chủ nữa cơ mà.”
Các vị trưởng lão đều cảm thấy điều này thực sự khó mà tin được.
“Nếu chưa phải là Thánh Chủ thì làm sao có thế giết chết ba vị Thánh Chủ kia
được chứ?”
“Một trăm hai mươi căn nguyên thần đài? Đây chẳng phải rất vô lý sao?”
“Khiêu chiến vượt bậc cũng phải có giới hạn nhất định, chiến tích này của hắn
liệu có phải nghe nhầm đồn bậy rồi hay không?”
“Tin tức này là thật đấy.”
Đoan Phong Thánh Chủ trầm giọng nói: “Bởi vì hắn chính là Khương Thành!”
Hắn cũng đã trải qua thời đại mà Khương Thành từng làm mưa làm gió ở
Nguyên Tiên giới. Lúc đó hắn cũng là một Đạo Thánh, vì vậy hắn biết rất rõ
chiến tích liên tiếp ấy đáng kinh ngạc như thế nào.
Cũng chính vì vậy mà hắn hoàn toàn không dám xem thường Khương Thành.
“Đây sẽ là thử thách lớn nhất mà Kim Hàn tông của chúng ta gặp phải cho đến
nay!”
“Chưởng môn hà tất phải đề cao kẻ địch chứ?”
Đoan Dịch Thánh Chủ - tam hộ pháp của Kim Hàn tông có chút không vừa ý.
“Từ những tình tiết chiến đấu được truyền lại, có thể thấy ba vị Thánh Chủ kia
có lẽ chính là giới hạn cao nhất của hắn rồi.”
“Còn về Ngộ Sơn, hắn chẳng qua chỉ là một Thánh Chủ bình thường, thực lực
chưa chắc gì đã sánh được với ngươi và ta.”
“Chúng ta cùng nhau hành động, tiêu diệt bọn chúng dễ như trở bàn tay ấy mà.”
So với những thế lực đỉnh cấp có khoảng mười vị Thánh Chủ trấn thủ như Bạch
Tiên tông, Tử Tà tông và liên minh Bách Tộc, Phi Tiên môn dường như chẳng
là gì cả.
Những vị hộ pháp khác trong điện cũng nhốn nhao hùa theo.
“Mười hai Thánh Chủ của Kim Hàn tông chúng ta cùng nhau xông qua đó,
Khương Thành làm sao có thể chống lại được chứ?”
“Chưởng môn quá đề cao hắn ta rồi.”
“Ta đề nghị ngay bây giờ chúng ta sẽ xông qua đó, san bằng Phi Tiên môn!”
“Ta tán thành!”
“Ta cũng tán thành!”
Đoan Phong Thánh Chủ ban đầu dự định mời Bạch Tiên tông và Tử Tà tông
cùng liên thủ tấn công Phi Tiên môn, dù gì tất cả bọn họ đều có thù oán sâu sắc
với Khương Thành.
Nhưng bây giờ nhìn thấy những ý kiến trái ngược này, hắn cũng không thể
không bắt đầu suy nghĩ lại, liệu có phải hắn đã quá thận trọng rồi hay không.
“Bất luận như thế nào thì người đó cũng chính là Khương Thành.”
“Thủ đoạn bảo mệnh của hắn chắc chắn có rất nhiều, muốn giết hắn thì nhất
định phải diệt trừ tận gốc, để tránh phiền phức sau này!”
“Trận chiến này chúng ta không nên làm rùm beng, mà phải lên kế hoạch cho
nó thật tốt.”
Kế hoạch tấn công cuối cùng đã được các lãnh đạo cấp cao của Kim Hàn tông
thỏa thuận, là sẽ thâm nhập một cách bí mật.
Mười hai vị Thánh Chủ sẽ che giấu khí cơ tu vi của mình rồi lẻn vào Phi Tiên
môn.
Sau đó từ từ tiếp cận Khương Thành, nhân lúc Thành ca không đề phòng, cùng
lúc ra tay đánh lén.
“Mười hai vị Thánh Chủ của chúng ta cùng nhau ra tay, dưới sự không phòng bị
của đối phương, cho dù là Thánh Tôn cũng sẽ bị trọng thương chứ huống chi là
Khương Thành?”
“Chỉ cần nguyên thuật bách nhị thập trọng của hắn ta không kịp sử dụng thì hắn
chẳng qua cũng chỉ là một Đạo Thần trung giai mà thôi, nhất định sẽ chết
chắc!”
“Cứ làm như thế đi!”
Kế hoạch này không phức tạp, nhưng thường thì kế hoạch càng đơn giản thì
càng dễ thành công.
Mười hai vị Thánh Chủ rất nhanh đã đến gần sơn môn Phi Tiên môn.
Sau đó bọn họ thay đổi dung mạo và áp chế khí tức tu vi của mình đến cấp độ
Đạo Thánh.
Theo như họ thấy, mười hai vị Đạo Thần cùng nhau vào cửa chắc chắn sẽ khiến
người khác nghi ngờ.
Mười hai vị Đạo Thánh thì bình thường hơn nhiều rồi.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng có người đến Phi Tiên môn để
nương nhờ.
Còn Khương Thành thì luôn cởi mở, không từ chối những người mới đến.
Đoan Phong và những người khác ban đầu còn cố tình phân tán, giả vờ như
không quen biết nhau.
Thậm chí còn chuẩn bị một bộ lý do thoái thác ‘hợp tình hợp lý’, đồng thời
cũng nghĩ xong trận pháp để ứng phó khi bị kiểm tra tu vi của tông môn.
Nhưng khi thật sự đến được hiện trường chiêu mộ ở Phi Tiên môn, họ mới nhận
ra rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Họ tên.”
“Tại hạ tên Kim Phong!”
Vị Đạo Thần sơ giai phụ trách việc tuyển người ở trước mặt hắn nhanh chóng
khắc tên giả của hắn vào bảng tên của đệ tử.
Cùng lúc đó, danh sách tông môn tự động sáng lên, cái tên Kim Phong cũng đã
được thêm vào.
“Tu vi.”
“Đạo Thánh, năm đạo căn nguyên đồ đằng, chín đạo hư ảnh căn nguyên, sở
trường…”
Vị Đạo Thần sơ giai dường như không hề hứng thú với chuyện này, trực tiếp
ngắt lời hắn ta: “Trước đây ngươi thuộc tông môn nào?”
Đoan Phong căn cứ theo những lời mà hắn đã bịa ra, nghiêm túc trả lời: “Trước
đây ta thuộc Vạn Nhẫn tông, tông chủ của tông môn đó chẳng những không bao
giờ chịu dạy cho bọn ta, mà còn cắt xén tài nguyên cung phụng của bọn ta
nữa…”
“Được rồi, được rồi!”
Vị Đạo Thần sơ giai kia đã mất kiên nhẫn, gật gật đầu.
“Ta không có thời gian để nghe những trải nghiệm của ngươi trong quá khứ.”
Trong danh sách tông môn ở bên cạnh, hắn ta chỉ ghi sau cái tên Kim Phong
năm chữ ‘đến từ Vạn Nhẫn tông’ là coi như xong chuyện rồi.
Còn về Vạn Nhẫn tông ở đâu, thực lực của tông môn đó như thế nào, và tại sao
Đoan Phong lại không tiếp tục ở lại đó, hắn hoàn toàn không muốn biết.
Bởi vì gần đây thực sự có quá nhiều người đến ứng tuyển, làm hắn ta bận tối
mắt tối mũi.
Theo ý của Khương Thành, những người này chỉ cần ghi tên là được rồi.
Còn theo yêu cầu nghiêm khắc của bọn người Trường Dương và Diệu Du, thì tu
vi và lai lịch toàn bộ phải được ghi lại.
Sau khi đăng ký xong, vị Đạo Thần sơ giai kia đưa bảng tên mới cho Đoan
Phong Thánh Chủ.
“Được rồi, bây giờ ngươi đã là một thành viên của Phi Tiên môn rồi đấy.”
“Chào mừng ngươi gia nhập.”
Nghe thấy giọng điệu vô cùng qua loa của hắn ta, Đoan Phong Thánh Chủ cầm
lấy bảng tên trong sự ngỡ ngàng và ngơ ngác