Nhất thời, toàn trường lại dấy lên làn nghị luận sôi nổi.
“Hóa ra Khương Tuấn Soái ra trận còn có phần thưởng đặc biệt sao?”
“Chuyện này có phần vô lí nhỉ?”
“Cuộc đối kháng pháp thuộc về một trận chiến tranh, chứ đâu phải cuộc thi gì
đâu, vốn làm gì có phần thưởng mà nói.”
“Là một môn đồ của Không Vân điện, hắn vốn phải có nghĩa vị vì tông môn mà
xuất chiến, lại sao có thể trả giá được?”
“Nhưng mà hắn nào có phải môn đồ của Không Vân điện, chỉ là một trưởng lão
khách khanh…”
Nếu vậy thì Khương Thành quả thực quá khác với những người khác rồi.
Thế là chiều gió của mọi người đã thay đổi.
“Nếu đã đồng ý rồi thì đưa cho hắn thôi!”
“Phải đó, nói một đằng làm một nẻo không tốt đâu ha.”
“Hắn đáng có phần thưởng mà.”
Đám Đạo Thần bên cạnh Vân Tương lũ lượt khuyên bảo.
“Vân Tương chưởng môn, ngươi cứ cho hắn đi, sao lại nhỏ nhen thế nhờ?”
“Chuyện đã đồng ý với người ta thì ngươi phải làm được chứ.”
“Chỉ là chút phần thưởng thôi, có cần phải bủn xỉn vậy không, tầm nhìn có thể
lớn hơn chút không nhỉ?”
Là một người mặt người dạ thú, Vân Tương suýt chút bị bọn họ chọc cho khóc
luôn.
Ta bủn xỉn?
Vậy mấy người hào phóng như các ngươi đến đi nào.
“Đây chính là phần thưởng mà hắn muốn, các ngươi tự mình xem đi!”
Sau khi mở danh sách những phần thưởng nhiều vô kể ra, toàn bộ đám Đạo
Thần xung quanh đều ngây cả ra.
“Thế này, phần thưởng thế này cũng cao đến vô lí rồi nhỉ?
“Thế này có bán đứt Không Vân điện đi cũng không đủ nữa.”
“Khoa trương quá rồi, Vân Tương đạo hữu, phần thưởng thế này sao ngươi lại
đồng ý chứ?”
Vân Tương Đạo Thần chán nản xua tay.
“Ta cũng không ngờ hắn thật sự có thể thắng.”
“Khương Tuấn Soái vốn không thuộc về Thường Lục châu chúng ta, chỉ có thể
thuê mà dùng, vốn cũng cần phải trả giá.
“Giờ người ta thuê đến rồi, sau đó hắn ra sao thì ta cũng quản không được nữa.”
Hắn trực tiếp vứt vấn đề cho người khác.
Đối kháng đấu pháp vốn không phải là chuyện của một mình Không Vân điện
bọn ta.
Thắng thì mọi người cùng có lợi, thua thì mọi người cùng xong luôn, các ngươi
xem đó mà làm, cũng đâu thể để một mình ta trả tiền thuê được.
Sắc mặt mọi người khó coi, chỉ có thể chĩa mũi nhọn về phía Khương Thành.
“Khương Tuấn Soái, ngươi ra cái giá này quá cao rồi nhỉ?”
“Vì Thường Lục châu mà xuất chiến là cơ hội vinh quang mà vô số người có
cầu cũng không có, ngươi phải trân trọng.”
“Phải đó, chuyện vĩ đại như vậy mà nói đến phần thưởng tầm thường biết bao.”
“Nếu ngươi đồng ý không cần phần thưởng, lão phu bằng lòng nhận ngươi làm
đồ đệ.”
Thành ca trực tiếp bị đám người này chọc cười luôn rồi.
Ôi mẹ nói, các ngươi quỵt nợ thì cũng thôi đi, lại còn muốn chiếm hời từ ta nữa
à?
Đây đúng là còn biết làm ăn hơn cả vương triều Nguyệt Hoàn năm đó nữa.
“Chuyện đã đồng ý thì phải làm, đây là lời các ngươi tự nói đấy.”
Thành ca cười híp mắt dẫn đường cho mọi người.
“Nhìn có vẻ phần thưởng rất cả, thật ra chia đều cho nhiều nhà thì cũng đâu có
nhiều.”
“Càng huống hồ gì chỉ cần trả chút giá nhỏ, cả Thường Lục châu có thể duy trì
được an ninh trong cả tỷ năm.”
“Một việc lời như thế ta hận không thể kiếm cho mình mấy lần.”
“Đúng thật không hiểu, các ngươi sao phải một mực khước từ.”
Mọi người vốn muốn phản bác.
Suy nghĩ kĩ càng hình như cũng có lí.
Khương Thành chỉ có thể coi như là người giúp đỡ, thuê người giúp đỡ làm gì
lại không có thù lao chứ.
Hai thánh địa lớn ở hiện trường có bốn mươi lăm tông môn lớn có Đạo Thần
cao giai trấn giữ, còn có hơn sáu trăm tông môn trung như Không Vân điện nữa.
Còn về những tông môn nhỏ chỉ có Đạo Thần sơ giai toạ trấn thì đúng là cả nùi.
Mọi người cùng gom góp thật ra mỗi nhà cũng đâu cần nhiều.
“Đúng là cũng không phải không thể chấp nhận được.”
Mọi người đã có chút lung lay.
Trả ra chút giá mà có thể đánh bại Thương Môn cung quả thực là chuyện tốt cầu
cũng không có.
Nhưng mà những cấp cao của tông môn vẫn khá cẩn trọng.
“Khương Tuấn Soái, trả phần thưởng cho ngươi cũng không phải là không
được.”
“Ngươi phải đảm bảo trận tỉ thí này của tổ Đạo Thánh sau cùng có thể giành
được thắng lợi không?”
“Phải đó, lỡ như cuối cùng thắng không nổi thì sao?”
Trong lòng Thành ca nói ở cấp bậc Đạo Thánh này chính là một bug rồi.
Nếu mà lần này thắng không được thì đập đầu vô đậu phụ chết cho rồi.
“Có ta đây, tổ Đạo Thánh thắng chắc không thua.”
“Nếu như không thắng được thì sau cùng ta sẽ trả lại tất cả phần thưởng, được
rồi chứ nhỉ?”
Lời đã nói đến nước này, mọi người cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
“Vậy được, bọn ta gom góp cho ngươi.”
“Hi vọng ngươi đừng làm bọn ta thất vọng.”
Nói xong, mấy Đạo Thần cao giai tính toán xem mỗi nhà phải trả bao nhiêu.
Nhưng còn chưa đợi bọn họ bắt đầu thì phía trên đã vang lên tiếng cười lạnh của
Thanh Cơ Đạo Thần.
“Đúng là hoang đường!”
“Thanh Tiêu thánh địa bọn ta không đồng ý.”
Không chỉ có hắn, những trưởng lão khác của thánh địa cũng lạnh mặt, ánh mắt
đầy khinh bỉ.
“Hắn nói thắng thì nhất định có thể thắng sao?”
“Vòng đầu tiên không biết đã bị hắn tìm ra sơ hở gì, hai vòng sau lẽ nào còn tìm
ra được nữa?”
“Càng huống hồ gì hắn chỉ là một Đạo Thánh, nhiều Đạo Thần như chúng ta
vậy mà lại bị một Đạo Thánh nhỏ nhoi bức ép, các ngươi không thấy mất mặt
chứ bọn ta thì chê đó!”
“Hắn không có tư cách ra điều kiện với chúng ta.”
“Đối kháng đấu pháp đã tiến hành rất nhiều lần ở các châu khác, trước nay chưa
hề có chuyện phần thưởng thế này.”
“Không có nề nếp thì không thành quy củ, ai cũng không được làm hỏng luật
lệ.”
Ơ chuyện này?
Những Đạo Thần của các tông môn khác mang vẻ mặt cạn lời.
Thời điểm then chốt Thanh Tiêu thánh địa các ngươi không chịu ra sức thì thôi
đi, còn không cho người khác ra sức.
Thế này là muốn làm ầm đến đâu đây?
Bọn họ chỉ có thể mang ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thanh Tiêu Thánh Chủ.
Kết quả lại phát hiện đường đường là một Thánh Chủ lại nhắm mắt nhập định,
căn bản không thèm quan tâm việc này.
Hiển nhiên, hắn cảm thấy bản thân là Thánh Chủ mà nói chuyện giao dịch với
Đạo Thánh thật mất giá.
Có sự hỗ trợ im lặng này của hắn, Thanh Cơ Đạo Thần càng cứng hơn.
Hắn bay đến trước mặt Khương Thành, hất cằm lên lạnh lùng nói: “Khương
Tuấn Soái, đừng quên ngươi đã từng lấy ba mươi ngàn bình đế đan của ta.”
“Đó là đồ cung cấp cho đệ tử ra trận.”
“Nếu ngươi đã lấy rồi, vậy ngươi phải có nghĩa vụ xuất chiến, không được quay
đầu giữa đường.”
“Nếu không, đừng trách bọn ta không khách khí với ngươi.”
Thành ca rất muốn nhìn thấy thánh địa có thể không khách khí thế nào đây.
Nhưng nghĩ lại, việc quan trọng nhất trước mắt là làm sao lấy được phần thưởng
về tay.
Thế là ca này khẽ cười.
“Được thôi, đương nhiên ta sẽ không quay đầu rồi.”
Hắn nói như vậy, mọi người ngay lập tức thở phào nhẹ nhõng.
Nói sớm đi!
Nói sớm ngươi sẽ không quay đầu thì vừa rồi bọn ta hao tâm tổn sức làm gì
chứ?
Dù sao thì có cho phần thưởng hay không ngươi cũng đều tiếp tục đấu pháp mà.
Vậy thì không đưa nữa ha.
Một khắc sau, trận đối kháng tương tác căn nguyên cũng bắt đầu rồi.
Nhìn thấy Khương Thành thật sự ra sân rồi, toàn bộ mọi người đều lộ ra nụ
cười.
Còn Thanh Cơ Đạo Thần thì như mới lập được công lao, dương dương đắc ý
giáo huấn đám Đạo Thần xung quanh.
“Chỉ một Đạo Thánh nhỏ nhỏ, vốn chẳng có tư cách trả giá với chúng ta, hiểu
chưa?”
“Nguyên Tiên giới là một nơi dựa vào thực lực để nói chuyện.”
“Nhiều Đạo Thần như chúng ta mà cần hắn à, đó là vinh hạnh của hắn, hắn nên
cảm tạ ân đức.”
“Lại dám một mực khước từ? Đúng là nể hắn quá rồi!”