Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Khương Thành bất kính với Chiến Đế như vậy, ba vị Thiên Đế và các

vị Thần Quân đã không sợ hãi hay kinh ngạc gì nữa.

Bọn họ đều đã tê liệt.

Cứ như vậy đi, hai người các ngươi chơi vui vẻ là được rồi.

Tu Đế vẫn như cũ ôm lấy một kì vọng.

Dựa vào tính cách hỉ nộ vô thường kia của Chiến Đế, một ngày nào đó trong

tương lai sẽ vỗ chết tiểu tử kia trong tiếng cười cười nói nói.

Hắn tin chắc!

Mà hai người bên này quả thực chơi rất vui vẻ.

Thành ca cảm thấy mình rất giỏi trong việc trấn áp sự kiêu ngạo của nữ tử tâm

địa đen tối này.

Lăng lại đánh lừa hắn, cố ý để hắn xem mình như tiểu công chúa của Thiên

Cung gì đó.

Mỗi người mang ý xấu riêng thuộc về mình.

“Khương Thủ Tọa!”

Một tên Đạo Tôn gần vòng thứ tư đột nhiên lắp bắp chạy đến.

“À thì, ta là Hoài Liễu Đạo Tôn của Phượng Thần Động Thiên ở Nguyên Tiên

giới phía dưới, ngưỡng mộ đại danh của ngươi đã lâu!”

“Hả?”

Thành ca cũng không quen biết người này.

Có điều ca này xưa nay nhiệt tình, sau khi chợt sửng sốt hắn quay đầu lại đáp

một tiếng.

“Xin chào xin chào!”

Hoài Liễu Đạo Tôn có phần được ưu ái mà sợ, vội vàng lộ ra vẻ mặt tươi cười.

“Chào chào chào!”

“À thì, Khương Thủ Tọa đã đứng đầu trong ba trận liên tục, khiến người ta bội

phục đấy!”

Thành ca có phần không đoán được tâm tư của hắn.

Có điều đối với nịnh hót, bình thường hắn đều chấp nhận tất cả.

“Ha ha ha, chỉ là chuyện nhỏ không đáng phí sức, không ngờ rằng lại dẫn đến

chấn động lớn như vậy, thật là có lỗi quá mà.”

“Khương Thủ Tọa quả thực là quá khiêm tốn rồi, không hổ là tấm gương của

Đạo Tôn chúng ta!”

“Khiêm tốn khiêm tốn, ta chỉ là đã làm chuyện nên làm, tấm gương gì đó ta

không dám làm…”

Trong miệng Thành ca nói không dám làm, khuôn mặt đẹp trai kia lại sớm đã

phơi phới lên rồi.

Trong lòng hắn cũng có hơi buồn bực.

Người này chạy đến chỉ là đặc biệt để nịnh nọt mình thôi sao?

Vậy loại tinh thần này của hắn… cũng quá đáng quý rồi.

Nếu như người người đều giống như hắn, Nguyên Tiên giới phải hài hoà bao

nhiêu chứ?

Hoài Liễu Đạo Tôn tiếp tục thao thao bất tuyệt tâng bốc: “Nghe nói Khương

Thủ Tọa vỗ một chút đã có thể biết được toàn bộ điển tịch trong Linh Tiễu, loại

bản lĩnh này thật đúng là hết sức cao minh, khiến người ta mở rộng tầm mắt…”

Thành ca tiếp tục làm ra vẻ khiêm tốn.

“Cảnh tượng nhỏ, không đáng nhắc đến, khiến mọi người chê cười rồi.”

“Những Linh Tiễu khác, Khương Thủ Tọa cũng có thể làm được chứ?”

Nghe thấy câu nói này của Hoài Liễu Đạo Tôn, không chỉ là Khương Thành,

những người khác cũng đột nhiên phản ứng lại.

Đặc biệt là những Tiên Nhân vòng thứ ba vòng thứ tư nhìn Linh Tiễu bất lực

không biết làm gì kia, càng là trước mắt chợt sáng.

Đúng vậy!

Vừa rồi Quân Vương và Cảnh Vương đã chính miệng nói rồi, tỉ thí này có thể

tìm người giúp đỡ, không làm trái quy tắc.

Mà Khương Thành vẫn chưa rời khỏi trận.

Nếu như hắn đã có thể giúp tiểu tiên nữ kia, vậy cũng có thể mời hắn giúp mình

mà.

Nếu như không nắm bắt được cơ hội như vậy, vậy quả thực làm trái Thiên Đạo

đấy!

Một lúc sau, một đám đông người đã vây chặt đến.

“Khương Thủ Tọa có thể giúp ta không?”

“Khương Thủ Tọa chân thực nhiệt tình đấy, nhất định không để ý mà giúp ta

qua được cửa ải này.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta đều biết Khương Ẩn Hoàng nhiệt tính nhất, chắc

chắn sẽ không ngồi nhìn chúng ta bị loại bỏ đâu.”

“n tình này, bổn tiên nhất định khắc ghi trong lòng.”

Thành ca ngược lại là không để ý làm màu nhiều một chút, nhưng đối với để

nghị của những người này, một chút xíu hứng thứ hắn cũng không có.

Bởi vì… không có lợi.

Chỉ nói cảm tạ thì có tác dụng gì, hắn muốn qua cửa ải, nhất định phải mua

công pháp võ kĩ từ hệ thống đấy.

Những thứ bỏ ra kia là điểm tiên nguyên trắng loá.

Chỉ vì có được mấy tiếng cảm tạ hời hợt, thậm chí có lẽ đều không phải là phát

từ đáy lòng?

Tốt xấu gì các ngươi cũng phải trả chi phí chứ?

Còn gì mà sẽ không ngồi nhìn các ngươi bị loại bỏ, các ngươi bị loại bỏ hay

không liên quan quái gì đến ta?

“Khụ!”

Sắc mặt Thành ca chợt nghiêm lại, lời lẽ chính nghĩa khoát tay.

“Các vị thật sự là nói đùa rồi.”

“Tỉ thí đương nhiên phải dựa vào bản thân, sao có thể trông mong vào người

khác giúp đỡ chứ, như vậy cho dù đã thông qua rồi lại có ý nghĩa gì chứ?”

“Nếu như ta giúp các ngươi, những người dựa vào thực lực qua được cửa ải kia

sẽ nghĩ thế nào?”

“Chuyện này có hơi không công bằng lắm với bọn họ, lương tâm của ta không

cho phép mình làm như vậy!”

Mọi người đều oán thầm trong lòng, vậy vừa rồi ngươi đã giúp Lăng qua cửa ải

lại tính là chuyện gì chứ?

Lúc đó lương tâm của ngươi đi đâu rồi?

Có điều những lời này của Thành ca ngược lại là đã khiến đám người Quân

Vương và Cảnh Vương với tư cách là chủ trì đại hội hơi thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ còn thật sự lo lắng hắn tuỳ tiện giúp đỡ người khác, mang theo một đám

đông người không đủ tư cách tiến vào trận thứ tư.

Như vậy thật sự là đã phá hoại sạch sẽ công bằng công chính rồi, vòng thứ ba

này sẽ biến thành một trò cười.

“Những người các ngươi không đi đường chính, cả đầu đều chỉ biết đi đường

tắt!”

“Như vậy cũng xứng trở thành Thần Quân sao?”

“Quả thực không ra gì, coi như tiểu tử này biết điều…”

“Mặc dù vẫn đáng hận như cũ, nhưng cuối cùng vẫn có thể biết được một chút

đạo lý quan trọng, cũng chỉ điểm ấy đáng khen.”

Sự trách móc của bọn họ không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người

đối với việc muốn gian lận.

Lăng đã gian lận, hơn nữa đã được ngầm đồng ý, vậy tại sao những người khác

lại không thể gian lận?

Hoài Liễu Đạo Tôn hết sức cầu khẩn.

“Khương Thủ Tọa, dù sao ngươi đã giúp một người, lại giúp thêm một người

nữa cũng không có gì khác biệt mà.”

“Đúng vậy đúng vậy, lại giúp thêm hai người nữa, ảnh hưởng cũng không lớn.”

“Thật ra lại giúp thêm ba người cũng giống như vậy, dù sao bọn ta cũng không

thể lay động nổi địa vị của Đạo Thánh.”

“Lại giúp thêm bốn người…”

Thành ca thầm nghĩ cứ phát triển như vậy nữa, lập tức phải tiếp tục đi vội vàng

giúp thêm một nghìn người nữa rồi.

Các ngươi có thôi đi không hả?

“Không giúp không giúp!”

“Vừa rồi đã giúp nha đầu kia, điều này đã phá hoại nghiêm trọng tính công bằng

của đại hội, hiện tại nội tâm ta cũng đã tràn đầy sự hối hận và tự trách, sao có

thể sai lại càng sai?”

Giọng nói của hắn trầm thấp, vẻ mặt vô cùng xót xa.

“Ta không thể càng đi càng xa trên con đường sai lầm nữa, nhất định phải kìm

cương ngựa bên bờ vực thẳm!”

“Các ngươi cũng không cần nói thêm gì nữa đâu, ca là một người chính trực…”

Thành ca đang nói liền phát hiện tay trái của mình đã bị đụng một chút, sau đó

lòng bàn tay đã có thêm một chiếc nhẫn trữ vật.

Khẽ dò ra thần niệm xem một chút đã nhìn thấy trong nhẫn không gian có một

đống thiên tài địa bảo đang nằm.

Tính sơ qua, gần như có thể trị giá trên trăm triệu điểm tiên nguyên rồi.

Có điều hắn là tông sư luyện đan, luyện khí, chế phù, xây dựng trận pháp tinh

thông đủ loại, những thiên tài địa bảo này ở trên tay hắn, tương lai có thể phát

huy ra giá trị càng lớn.

Chắc chắn xa không chỉ thu hồi chút giá kia cho hệ thống.

Ngước mắt lên nhìn một chút đã nhìn thấy nụ cười nịnh nọt ngầm hiểu lẫn nhau

kia của Hoài Liễu Đạo Tôn.

“Ngươi làm gì vậy?”

Khương Thủ Tọa không vui nhíu mày lại, sắc mặt khá nghiêm túc.

“Lẽ nào ngươi trông cậy dùng bảo vật để thu mua lương tâm của ta, để ta tiếp

tục làm chuyện trái công bằng sao?”

Hắn vừa nói, vừa thuần thục cất nhẫn trữ vật kia đi.

“Quả thực không thể tưởng tượng được, ngươi coi ta là loại người gì, không có

nguyên tắc như vậy sao?”

“Khà khà khà…”

Hoài Liễu Đạo Tôn nhìn thấy hắn nhận lấy, lập tức vui mừng khôn xiết xoa tay.

“Cái này… Ngươi giúp nàng qua cửa ải thứ ba quả thực là cực khổ, đây là một

chút tâm ý của ta mà.”

“Cũng hi vọng có thể khiến lương tâm bị tổn thương của ngươi hơi được an ủi

một chút.”

“Khụ, lương tâm của ta quả thực đã ấm áp rất nhiều.”

Thành ca ho khan một tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Nhưng mà ngươi đã giúp

ta trị liệu lương tâm một lần, làm hại ta cũng đã nợ ngươi một nhân tình đấy.”

“Người có nguyên tắc giống như ta, đã thiếu nhân tình không trả, buổi tối cũng

không thể ngủ được.”

“Ngươi nói như vậy nên làm thế nào đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK