Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người lần trước phản bội tông môn bây giờ một lần nữa gia nhập không hề

làm tăng thêm giá trị thống trị cho Khương Thành.

Nhưng ngoài nhóm người đó ra thì tốp mới gia nhập vẫn đạt đến hai triệu hai

trăm ngàn người.

Những người này cũng xem như đã mang lại một lượng lớn giá trị thống trị,

khiến cho huyền tinh của hắn tăng từ sáu trăm ngàn lên đến một triệu!

Chuyện của tông môn và phân đường đều không cần Khương Thành bận tâm,

hắn chỉ cần suy nghĩ phải làm sao để tăng cao thực lực thôi.

Trước mắt đạo của hắn đã đến cấp bậc Đạo Thần cao giai.

Nhưng cảnh giới tiên lực vẫn còn dừng ở Đạo Thần sơ giai.

Nó vẫn cần một lượng lớn đan dược để thúc đẩy tu vi.

Sau khi trở về điện, hắn lấy ra ba mươi ngàn bình đế đan cửu phẩm mà lần

trước đã lừa được nhờ cái danh “quà mừng”.

Khương Thành lại bắt đầu sự nghiệp “khổ luyện” uống thuốc thăng cấp.

Còn về Lăng, nàng không hề rời khỏi Phi Tiên môn.

Ban đầu nàng đến đây gặp Khương Thành chỉ là tính tùy tiện xem thử, ai có ngờ

càng xem lại càng kinh ngạc.

Dù là cơ thể Thần thai của hắn hay linh ý và linh kỹ đều là những thứ nàng hằng

mong ước nhất.

Chỉ cần giải quyết được vấn đề về tiên thể và cường độ ý thức thì nàng sẽ có thể

tiếp tục nâng cấp đạo nguyên.

Sau này tuy không cầu mong xa xỉ có thể sánh vai với Thiên Đạo nhưng vẫn dư

sức vượt mặt đám Chính Thần kia.

Có đôi lúc nàng thậm chí còn nảy ra ý nghĩ muốn đoạt xá Khương Thành nữa.

“Bảo cái tên kia dạy ta, chắc chắn hắn sẽ đắc ý cả đời cho xem.”

“Biết đâu được còn bắt ta bái hắn làm sư phụ, chiếm lợi của ta nữa.”

Là Hám Thiên Cổ Thánh, tất nhiên Lăng sẽ không bái bất cứ người nào làm sư

phụ.

Đặc biệt là Khương Thành - một đối tượng bị nàng liệt vào hàng bắt buộc phải

chèn ép.

Nhưng ngoài con đường này ra thì nàng thật sự không còn cách nào khác.

Mãi cho đến hôm nay, nàng phát hiện Ngộ Sơn Thánh Chủ đang nghiên cứu

“Thái Thượng Hóa Đạo”.

“Sao ngươi lại có bộ công pháp này?”

“Là Khương Thành truyền cho ngươi à?”

Ngộ Sơn chìm đắm trong vô ích bị dọa cho giật nảy.

“Ngươi từ đâu chui ra vậy hả?”

Hắn vội vàng cẩn thận cất kỹ ngọc phù có ghi chép “Thái Thượng Hóa Đạo”.

Lăng không hề trả lời hắn, chỉ ngồi xuống cái ghế duy nhất bên trong phòng.

Nàng hứng thú nhìn Ngộ Sơn: “Khương Thành lại truyền thụ cho ngươi cách tu

luyện linh ý? Xem ra hắn thật sự xem ngươi là đồ đệ của mình nhỉ?”

Ngộ Sơn kinh ngạc biến sắc.

“Sao ngươi lại biết chuyện linh ý?”

“Là Khương Thành nói cho ta nghe.”

Lăng thong dong ngoắc ngón tay với hắn.

“Đưa bộ công pháp vừa nãy cho ta xem nào.”

Ngộ Sơn giống như đang phòng trộm vậy, theo bản năng lùi về phía sau một

bước, giữ thật chặt nhẫn trữ vật của bản thân.

Sau đó lại lắc đầu bật cười.

“Ngươi thật sự tưởng bản thân lợi hại lắm à, lại dám ngồi lên đầu ta à?”

Bởi vì tu vi của Lăng thật sự quá cao, Ngộ Sơn hoàn toàn không nhìn ra cao

thấp, chỉ cảm thấy mơ hồ như đang ở trong sương mù.

Vậy nên hắn chỉ dựa vào khí chất bên ngoài để phán đoán, cảm thấy nàng hẳn là

một Đạo Thần nào đó dùng bí bảo để che giấu cảnh giới.

Cao lắm cũng chỉ là Đạo Thần trung giai, không thể cao hơn được.

Vì vậy hắn vẫn luôn không xem Lăng ra gì.

“Nếu không phải vì nể mặt của sư tôn thì ta đã sớm dạy dỗ tiểu nha đầu không

biết trời cao đất dày là gì như ngươi rồi, để ngươi biết được lễ phép khi đối mặt

với Thánh Chủ là gì.”

Lăng cũng bị hắn chọc cười.

“Nói như vậy tức là ngươi không muốn đưa cho ta rồi?”

“Ha, ngươi muốn “Thái Thượng Hóa Đạo” à, được thôi!”

Ngộ Sơn đắc ý hất cằm lên: “Bây giờ ngươi quỳ xuống ba quỳ chín lạy, bái ta

làm sư phụ, sau này biểu hiện tốt một chút, ta sẽ suy nghĩ truyền thụ nó cho

ngươi.”

“Cơ hội này rất hiếm có đấy, nếu không phải nể tình ngươi quen biết với sư tôn

thì người bình thường ta sẽ không nhận làm đồ đệ đâu!”

Hắn vừa dứt lời thì toàn thân đã không động đậy được nữa.

Không chỉ là cơ thể không động đậy được, mà ngay cả mắt cũng không thể

chớp.

Ngay sau đó, cơ thể của hắn mất khống chế mà bay lơ lửng.

Kế tiếp, thánh giới bị cướp lấy từ xa!

Bên ngoài căn phòng kín kẽ này, Phi Tiên môn vẫn như bình thường.

Mà căn phòng chỉ có mỗi hai người này lại cứ như bị nhét đầy những khối sắt,

như một nhà tù không có chút chỗ trống nào.

Ngộ Sơn ở bên trong cứ như bị đóng băng lại vậy, thứ duy nhất mà bản thân có

thể khống chế cũng chỉ có mỗi ý thức.

Dưới áp lực tràn ngập khắp nơi, xương cốt của hắn phát ra tiếng kêu răng rắc,

máu và tiên lực cũng đều ngừng chảy, hồn hải cũng trở nên tĩnh lặng không gợn

sóng.

Giây phút này, nội tâm hắn hoàng sợ đến cực điểm.

Hắn là một Thánh Chủ đó!

Có thể đùa giỡn một Thánh Chủ ở trong lòng bàn tay, đối phương phải mạnh

đến cỡ nào đây chứ?

Nữ nhân này, là ai đây?

Hắn rất nhanh đã nghĩ đến đáp án, bởi vì cái áp lực không thèm nói lý kia thật

sự quá rõ ràng.

Thình thịch!

Hắn rơi từ trên không trung xuống.

Cỗ áp lực kia đã biến mất không thấy đâu, tiên lực, thần hồn và máu của hắn

cũng bắt đầu lưu chuyển lại như bình thường, thánh giới cũng đã quay trở lại.

Nếu như không phải cơ thể đau đớn vô cùng rõ rệt thì hắn đã nghĩ những

chuyện vừa nãy đều chưa hể xảy ra.

“Ngươi, ngươi là Hám Thiên Cổ Thánh!”

Dù hắn có ngốc đến mấy thì cũng có thể nhận ra được thân phận của Lăng.

Mặc dù trước đây chưa hề gặp qua Cổ Thánh và Thánh Tôn, nhưng Ngộ Sơn

không hề cảm thấy Thánh Tôn có thể khiến bản thân trở nên tuyệt vọng bất lực

đến như vậy.

Người có thể làm được như thế chỉ có mỗi Cổ Thánh thôi.

Huống hồ ban nãy thứ Lăng dùng đó là đạo Hám Thiên.

“Ngươi tốt nhất nuốt ngược bốn chữ kia vào bụng cho ta, sau này nếu ngươi

dám nói với người khác về danh hiệu của ta, ngươi sẽ phải hối hận vì đã sống

đấy.”

Lăng của lúc này làm gì còn có cái khí chất tinh ranh nghịch ngợm như bình

thường nữa chứ.

Dù cho mặt vẫn là khuôn mặt đó, người vẫn là cái người kia, nhưng lại mang

cho hắn cảm giác giống như một nữ hoàng vô tình nắm toàn quyền sinh sát

trong tay.

Trong đôi mắt kia chỉ có sự lãnh đạm, hờ hững.

Không hề có độ ấm gì, nhưng cũng khôn phải lạnh băng, nó giống như một

người bề trên nhìn xuống loại giun dế mà thôi.

“Vâng, vâng, trước đây là ta không đúng, không nên mạo phạm ngươi…”

Nghe được nàng xác nhận, Ngộ Sơn sắp bị dọa cho thất lễ ngay tại chỗ,

Thật sự là Hám Thiên Cổ Thánh!

Trời ạ!

Sao lại có thể chứ?

Hóa ra chúa tể của Tiên Võ châu vẫn luôn ở bên cạnh mình?

Vậy là không lâu trước lúc sư tôn đóng giả làm Hám Thiên Cổ Thánh thì chính

chủ cũng đang đứng ở một bên nhìn hay sao?

Nàng muốn làm cái gì chứ?

Khương chưởng môn có biết thân phận của nàng không?

Nếu như biết vậy thì lần trước sao còn phải hỏi Chiến Đế trông như thế nào

nữa?

Ngộ Sơn đã không dám nghĩ thêm nữa, càng nghĩ kỹ hắn lại càng cảm thấy sợ

hãi.

Thậm chí hắn còn sợ suy nghĩ của bản thân sẽ bị Lăng phát hiện nữa.

Dù sao ai cũng không ai biết Cổ Thánh sẽ làm được những gì.

Hắn chỉ có thể run rẩy móc ra ngọc phù có ghi chép “Thái Thượng Hóa Đạo”

kia, cung kính dâng lên trước mặt nàng.

Lăng đón lấy, sau khi nhìn khoảng một phút thì vô cùng tự nhiên cất đi.

Nàng không hề tính toán việc lúc trước Ngộ Sơn đã mạo phạm bản thân mình.

Ngược lại còn bỏ lại hai câu.

“Ý thức của ngươi quá yếu, linh ý là thiên phú của tộc quần, ngươi không tu

luyện được đâu.”

“Nếu muốn học được một vài thần thông trong đó, ngươi có thể suy nghĩ thử

việc dùng đạo túng tình để thay thế linh ý.”

Đạo túng tình mà Ngộ Sơn tu luyện, lúc chiến đấy có thể dần dần khiến đối

phương thất thần.

Chỉ là khi tu luyện đạo này, bản thân hắn cũng sẽ vì chìm đắm quá sâu mà quên

mất chính mình, dẫn đến đôi khi cư xử có hơi phóng túng, không biết kiềm chế,

mất đi lòng xấu hổ.

Lăng cũng nhìn ra được điểm đặc biệt của đạo mà hắn đang tu luyện này.

Có lẽ sau này có thể mò mẫm ra một con đường hoàn toàn mới.

Sau khi nàng biến mất khỏi căn phòng, Ngộ Sơn vẫn ngây ngốc tại chỗ cũ.

Đến một lúc nào đó, hai mắt của hắn đột nhiên sáng rực.

Sau đó hắn cúi người quỳ lạy theo hướng mà Lăng biến mất.

“Đa tạ Hám… tiền bối chỉ điểm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK