Khương Thành đã sớm có rồi.
Thánh hồn, thánh lực đặc biệt, căn nguyên đồ đằng, những thứ này của hắn
thậm chí còn vượt qua những Đạo Thánh bình thường.
Đến cả tu vi tiên lực cũng vì căn cơ kinh khủng của hắn mà đã sớm đạt đến cấp
bậc Đạo Thánh rồi.
Nhưng lần đột phá này vẫn mang lại cho hắn sự thay đổi vô cùng to lớn.
Đầu tiên chính là Tiên lực chính thức đột phá cực hạn của Đạo Thánh.
Mặc dù hắn không có đạo của bản thân, không thể điều động một “thế giới” cho
bản thân dùng.
Nhưng nếu như giao chiến với Huyết Đế thì hắn cũng sẽ không dễ bị đạo của
đối phương cắn mất.
Ít nhất thì dựa vào thực lực hiện giờ thì cũng như một cô đảo đứng sừng sững
giữa đại dương cuồn cuộn.
Ngoài chuyện này ra thì hắn còn có được loại thánh lực thứ hai.
Thu hoạch này khiến bản thân Khương Thành không kịp trở tay.
Bởi vì hắn luôn cho rằng bản thân đã có thánh lực rồi - lực trọc.
Những người khác nếu muốn đột phá lên cấp bậc Đạo Thánh thì khi tiên lực đạt
đến giới hạn phải lĩnh ngộ được một sức mạnh thuộc về bản thân.
Sau đó dựa vào việc tu luyện Thánh lực mà phá vỡ trở ngại đó, từ đó tấn nhập
vào Đạo Thánh.
Nếu như không có thánh lực thì không thể nào đột phá được.
Mà sau khi trở thành Đạo Thánh thì bọn họ không còn có được thánh lực mới
nữa.
Khi vừa nãy Khương Thành đột phá, hắn đã dựa vào lực trọc mà nhẹ nhàng phá
bỏ trở ngại cảnh giới.
Theo lí mà nói thì hắn sẽ không thể có được bất cứ thánh lực mới nào nữa.
“Đây là tình huống gì đây?”
“Lẽ nào lực trọc của ta không được thiên địa quy tắc cho là Thánh lực sao?”
Hắn càng nghĩ càng nghĩ càng cảm thấy chân tướng đúng thật là như thế.
Đột phá đến Đạo Thánh nhất định phải có Thánh lực.
Hắn đột phá lên Đạo Thánh rồi, nhưng hắn chưa có “thánh lực”, vậy nên thiên
địa quy tắc chủ động cho hắn.
Chuyện này là chuyện trước nay chưa từng có, cũng không ai có thể cho hắn
kinh nghiệm gì.
Hắn chợt nghĩ một cái, một sức mạnh hoàn toàn mới có năm sáu màu từ kẽ tay
từ từ chảy ra.
Theo sự thay đổi trong tâm ý hắn, sức mạnh mang ánh sáng đủ màu này lúc thì
thẳng tắp, khi thì trào dâng nhưng lại không hề bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh
xung quanh.
“Thế này là sao nhỉ?”
Thành ca nhìn cái đầu tiên đã chê rồi.
Nhìn theo cú bắn ấy ra ngoài, hắn phát hiện sức uy hiếp của sức mạnh này cũng
chỉ có vậy, chẳng giống tiên lực.
“Cái này dùng thế quái nào?”
“Quả nhiên đồ miễn phí thì chẳng phải đồ tốt gì.”
Thu hồi thánh lực mới này, hắn phát hiện màn hình kỹ năng của hệ thống đã
thêm một thanh tiến độ.
Những Đạo Thánh khác muốn có thánh lực thì chỉ có thể dựa vào việc không
ngừng cảm ngộ và tích lũy.
Còn thanh tiến độ này của hắn thì có thể dùng điểm tiên nguyên để thăng lên
trực tiếp.
Chỉ là giá của thanh tiến độ Thánh lực rất cao, thậm chí còn khó thăng lên hơn
cả huyền văn thập tứ trọng.
“Bỏ đi, dù sao ca cũng giỏi về lực trọc nhất.”
“Thánh lực này để từ từ nghiên cứu.”
Thời gian ba trăm năm sau đó, hắn luôn “tọa trấn” ở Phi Tiên môn.
Được rồi, thật ra là chờ Thiên Khu các định kì mang đan dược và tài liệu đến
cho hắn.
Nếu không thì dựa vào bản tính của hắn thì sớm đã đi làm màu rồi.
Phi Tiên môn và Thiên Khu các bây giờ đã trở thành bạn bè thân thiết vô cùng.
Sự tồn tại của Phi Tiên môn đã cho Thiên Khu các sức mạnh vô cùng lớn, giống
như phía sau có một ngọn núi lớn chống lưng.
Còn sự tồn tại của Thiên Khu các lại mang đến cho Phi Tiên môn rất nhiều cơ
hội.
Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, phát triển rất nhanh.
Còn thế cục của ngoại giới thì vẫn cứ thay đổi.
Sự tiến công của Thiên Cung từ sau khi chinh phục Minh Tái vực đã dần dần
ngưng lại.
Mười chín vực hiện nay Thiên Cung đã chiếm hết bốn vực Các Tương vực và
Minh Tái vực, đối với những vực giới khác thì chỉ du trì thế sông phương.
Chuyện này khiến cho cả Khương Thành cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.
Mà chuyện khiến hắn ngạc nhiên hơn chính là những Đạo Thần sau khi vào
không gian Thiên Đạo sao vẫn chưa trở về?
Ba ngàn năm trước vì để làm lung lay căn cơ của Thiên Cung mà một đám Đạo
Thần đã đi tiến công Thiên Đạo.
Để ngăn cản họ mà Thiên Cung bên này cũng có mấy Đạo Thánh lần lượt chạy
đến không gian Thiên Đạo, đánh nhau ở một tầng lớp khác ở đó.
“Trận chiến đó ta biết chắc chắn sẽ đánh rất nhiều năm.”
“Nhưng là đám Tịnh Cầm Tiên phủ kia cũng mất cả rồi mà Đạo Thần cũng
không trở về sao?”
Mấy năm này Khương Thành tọa trấn ở Phi Tiên môn là để chờ cường địch đến,
kết quả lại chẳng chờ được.
Vấn đề của hắn chẳng ai có thể đưa ra câu trả lời được.
Cho đến một ngày có một vị khách đột ngột đến Phi Tiên môn.
Cảm thấy được sự giáng lâm của Tâm Đế, mấy Đạo Thánh của Phi Tiên môn
làm như có đại địch đến.
Những đại năng khác của Nguyên Tiên giới trước mắt đều không có, chiến lực
đỉnh cao nhất chính là người này rồi.
Khương Thành thì lại không hoảng loạn.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Tâm Đế không trả lời ngay lập tức mà nhìn do thám phía sau bên trái của
Khương Thành thật kỹ lưỡng.
Ở đó cứ như không có người nhưng trên thực thế thì có Hư đang ẩn nấp ở đó.
Đây chính là người đứng đằng sau Khương Thành ư?
Hắn lộ ra vẻ mặt đã sáng tỏ.
Lúc này hắn mới đi thẳng vào vấn đề chính.
“Có lẽ ngươi rất thắc mắc tại sao Tịnh Trúc Đạo Thần bọn họ lại không trở về
đúng không?”
“Không sai.”
Thành ca gật đầu.
“Không những chỉ có bọn họ, ta cũng rất thắc mắc các ngươi và bọn họ rốt cuộc
ai đã chiếm thế thượng phong ở không gian Thiên Đạo?”
“Thật ra ta cũng rất muốn biết.”
Câu trả lời của Tâm Đế khiến bọn người Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần, La Viễn
khá kinh ngạc.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đến cả ngươi cũng không biết tình hình hiện tại ở không gian Thiên Đạo ư?”
“Vốn dĩ là ta biết.”
Tâm Đế từ từ nói: “Trước khi Huyết Đế đến không gian Thiên Đạo thì bọn ta đã
có phần ở thế hạ phong.”
“Nhưng vào một ngày nào đó trong ba ngàn năm trước thì bọn họ lại bất ngờ
biến mất.”
“Biến mất?”
Thành ca cảm thấy thật khó hiểu.
“Sao lại biến mất rồi?”
“Trong không gian Thiên Đạo có mười tám Đạo Thần và một Nguyên Tổ cùng
với Tu Đế, Huyền Đế, Lẫm Đế, Huyết Đế của Thiên Cung bọn ta, toàn bộ đều
đã mất tích một cách li kì.”
Thế mà có nhiều Đạo Thần đến thế, thậm chí còn có cả Nguyên Tổ?
Khương Thành đột nhiên phát hiện bản thân phải tính toán kĩ lưỡng lại nội tình
bên trong của Thiên Đế lại lần nữa rồi.
Trước khi Huyết Đế đến thì bọn họ chỉ có ba Thiên Đế, nghe nói Lẫm Đế còn bị
thương ở Đạo Tuyệt Chi Địa nữa.
Dưới tình huống này mà bọn họ khi chiến đấu với mười tám Đạo Thần, lại còn
có cả một Nguyên Tổ mà chỉ ở thế hạ phong một chút thôi?
Chả trách năm ấy bọn họ có thể đuổi hết những người khác đi.
“Lẽ nào bọn họ bị Thiên Đạo nuốt chửng rồi?” Hắn suy đoán một cách xấu xa.
“Chuyện đó là không thể nào.”
Tâm Đế lắc đầu.
“Tuy bọn họ không thể sống sót lâu trong không gian Thiên Đạo, nhưng cũng
không đến nỗi bị nuốt chửng đến mức một tin tức cũng không truyền về được
chứ.”
“Càng huống hồ gì còn có Thiên Đạo chí bảo che chở.”
Mạc Trần khẽ chau mày hỏi: “Dựa vào thực lực của ngươi thì tìm kiếm trên
khắp Nguyên Tiên giới này cũng không tìm được bọn họ sao?”
“Tìm không ra.”
Tâm Đế thở dài một hơi.
“Không những không tìm được bọn họ mà Nguyên Đế, Không Đế, Hồn Đế năm
ấy ở Đạo Tuyệt Chi Địa cũng mất tích không thấy tung tích nữa.”
“Còn về Chiến Đế…”
Hắn kiềm không được mà lắc đầu.
Đây mới là nguyên nhân mà ba trăm năm gần đây Thiên Cung không tiến công
các vực.
Thập Thiên Đế có lẽ vẫn còn sớm, nhưng chín người kia trước mắt đều không
tìm thấy.
Chỉ còn lại mỗi Tâm Đế ở lại toạn trấn ở Thiên Cung… có chút trống rỗng.
Trong đầu Khương Thành thầm làm một phép tính, nhưng tính cả nữa ngày
cũng dần phát hiện ra có gì đó không đúng.
“Sao ta cứ cảm thấy các ngươi vẫn còn một Thiên Đế nữa từ đầu đến cuối chưa
ai gặp qua nhỉ?”