Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai đệ tử thánh địa cuối cùng vẫn một trái một phải đứng ở ngoài cửa.

Mặc dù bọn họ vô cùng không cam tâm, hận không thể quất cho Thành ca một

trận, nhưng mệnh lệnh của cấp trên mà bọn họ nhận được chung quy vẫn là làm

người hầu tạm thời.

Nếu giờ trực tiếp trở về thì không thể nào ăn nói được với bên Thanh Cơ Đạo

Thần.

Mà phái người đến đây cũng chẳng phải là chuyện tốt bụng gì của Thanh Cơ cả.

Hai đệ tử hắn phái đến bề ngoài là tôi tớ, nhưng thực tế là tỏ vẻ uy phong, có

thực lực, sỉ nhục Khương Thành, giết bớt nhuệ khí của hắn.

Không phải ngươi tự xem là tuyển thủ tinh anh sao, kết quả phái bừa hai đệ tử

thánh địa của ta sang cũng đã lợi hại hơn ngươi rất nhiều rồi.

Nào có hay hai người này còn chưa kịp phát huy thì đã bị Khương Thành đuổi

ra ngoài của, căn bản không có được cơ hội biểu diễn.

Giờ ở bên kia, mười bốn Đạo Thần cũng đang bàn tán riêng.

“Tình huống gì vậy? Thánh địa còn phái hai Đạo Thánh sang đó phục vụ hắn

nữa à?”

“Chỉ là sự tĩnh lặng trước gió bão thôi.”

“Không sai, tử tù trước lúc chết vẫn còn được ăn một bữa no mà.”

“Chờ đi, đối kháng đấu pháp nếu hắn còn may mắn sống sót thì Thanh Cơ Đạo

Thần cũng sẽ khiến hắn sống không bằng chết.”

“Chúng ta đến chỗ hai đồng đạo của thánh địa chào hỏi đi.”

Đám người này vì để tránh bị liên lụy nên thuận tiện đi nịnh nọt môn đồ của

thánh địa, còn chạy lại chỗ hai “môn vệ” đó để kết thân nữa.

“Hai vị, Khương Tuấn Soái kia thật đúng là không thức thời.”

“Bọn ta sớm đã ngứa mắt rồi.”

“Cũng không nhìn xem thân phận của mình thế nào, cũng đáng để môn đồ cao

quý của Thanh Tiêu thánh địa hầu hạ mình sao?”

“Ta đã không nhìn được nữa rồi…”

Hai đệ tử thánh địa kia từ trong lòng thật ra cũng không xem đám người này ra

gì.

Trong mắt bọn họ, mấy Đạo Thánh của tông môn vừa và nhỏ bên ngoài chỉ là

đám quê mùa tầng đáy mà thôi.

Càng huống hồ gì, đây còn là đám quê mùa được chọn đến đây để làm pháo hôi

nữa.

Bọn họ cũng chẳng xem ra gì.

Nhưng mà bây giờ bọn họ vừa mới bị Khương Thành sỉ nhục, đúng là lúc cần

khôi phục lại sự tự tin của mình, thế là vẻ mặt hai người một trái một phải như

môn thần gật đầu.

“Hừ, các ngươi biết thì tốt.”

“Chỉ dựa vào hắn, buộc giày cho bọn ta cũng không đáng.”

“Nếu không phải sư tổ có lệnh thì ta sẽ khiến hắn phải chết thảm.”

Mọi người lũ lượt phụ họa theo.

“Phải phải phải, hai vị tiện tay một cái đã có thể giết chết mười người như hắn

rồi.”

“Hắn là cái thá gì chứ, chỉ là một thứ không có năng lực mà thôi…”

Khi bọn họ ai cũng có mục đích riêng, Thành ca đã móc ra mấy ngàn bình đế

đan, bắt đầu con đường uống thuốc tu luyện.

Cho dù sức chiến đấu trước mắt của hắn mạnh đến đâu thì cũng không thể che

giấu được cảnh giới thật sự của hắn chỉ là một Đạo Thánh.

Tuy nói một thân tiên lực này đã đến các nơi như Cô Thần giới, Thiên giới đều

không bị hạn chế, nhưng không đạt đến một cảnh giới nhất định thì cũng không

tu được đạo tự thân.

Rất nhiều thứ đều căn cứ vào nền tảng là tu vi tiên lực mà cùng tăng lên.

Đan dược dồi dào bị hắn xem như đồ ăn vặt mà ăn, rồi nhanh chóng chuyển hóa

thành lực tiên nguyên.

Tu vi của Thành ca dần dần tăng lên.

Nhưng mà hết cách, căn cơ của ba ngàn quy tắc thiên cảnh ngoại đới quá mạnh,

đan dược như biển kia còn lâu mới đủ để hắn đột phá lên Đạo Thần.

Mà ba ngày này, hai môn vệ bên ngoài cố ý giải phòng pháp tắc không gian

nhiều lần, thúc động căn nguyên và tiên lực, tạo ra uy áp thuộc về Đạo Thánh

hòng dọa Khương Thành.

Nhưng thật đáng tiếc, Thành ca đang bận “khổ tu”, căn bản không chú ý đến

bọn họ.

Thuộc về kiểu phí công vô ích.

Ba ngày sau, khi Khương Thành mở cửa ra, hai người đang biểu diễn một màn

hợp kích của pháp cảnh trong sự nịnh hót của những người khác.

Dưới sự gia trì của pháp cảnh không gian, hai thanh đao một hóa thành mây,

một hóa thành lôi.

Lôi và mây lúc thì tương hợp, lúc thì bạo phát ra uy năng công kích nhau càng

mãnh liệt hơn, khiến cả vùng trời cứ như nghiêng trời lệch đáy.

“Hay!”

Mười bốn Đạo Thánh vây xung quanh xem đều sắp vỗ tay đến mức sưng phù

rồi.

“Lợi hại đó!”

“Không hổ là tinh anh của thánh địa, quả nhiên là cảnh giới mà chúng ta cữi

ngựa cũng khó theo kịp.”

“Bao giờ ta mới có được thực lực thế này đây chứ…”

Ba ngày này, bọn họ vì muốn bợ đỡ hai đệ tử thánh địa này mà đã nịnh hót

không biết bao nhiêu, cũng đã sắp thành bản năng nghiệp vụ rồi.

Nhìn thấy Khương Thành đột nhiên đẩy cửa đi ra, hai đệ tử đó nhìn nhau một

cái, cố ý để lộ vài dư âm của vân lôi trên trời.

Dự định sẽ cho Thành ca bị ngộ thương mà trút giận.

“Không hay rồi.”

“Lỡ rồi.”

Miệng hai người thì nói vậy, thực tế lại càng dốc thêm vào sức.

Nhưng người khác đều mang vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp nạn.

Ai cùng không phải là kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra là đang cố ý chứ.

Chỉ là, cho dù sau chuyện này dẫu Khương Thành có nói với bên Đạo Thần thì

cùng lắm mượn cái cớ là lỡ tay, sau đó thì chẳng sao cả.

Trái lại còn bị chế giễu là học nghệ không tinh.

Sau đó, bọn họ thấy Khương Thành chả thèm làm gì cả, chỉ trơ trơ đi về phía

trước, giống như chẳng xảy ra chuyện gì cả vậy.

Không phải chứ?

Tên này ngốc vậy, phải ứng cũng chậm chạp luôn hể?

Dù có trốn không thoát thì tốt xấu gì cũng phải đỡ chút chứ.

Trong lòng hai đệ tử thánh địa càng khinh thưởng hơn, thể loại gì thế, yếu vậy

à?

Ngay sau đó, hai người bọn họ lại bay sang.

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng nổ vang tai nhức óc, đến cả sau lưng Khương Thành và trang viên

xung quanh cũng bị cuốn thành một bãi phế tích.

Kết giới xung quanh trang viên khẽ động mới tiêu trừ được lực phá hoại này lại.

Khói bụi ngợp trời, mười bốn đệ tử không nhịn được cười.

“Ha ha.”

“Khương huynh sao vậy?”

“Sao lại bất cẩn đến thế?”

“Thế mà cũng tránh không được chăng?”

Lời của bọn họ đột nhiên bị nghẹn lại ở cổ họng.

Bởi vì cuối cùng đã nhìn rõ được tình huống ở hiện trường.

Khương Thành vẫn đứng ở đó, hoàn toàn không bị sao cả, đến cả áo quần cũng

chẳng nhuốm tí bụi trần.

Hai đệ tử của thánh đại đó lại thổ huyết, mặt như giấy vàng.

“Tình huống gì vậy?”

Mọi người đơ cả ra.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sao lại có thể như vậy?”

Hết cách, Khương Thành nhìn có vẻ như không ra tay, thực tế đã thầm dùng

linh ý điều khiển thiên địa xung quanh.

“Thái thượng đạo cực” vừa ra, vân lôi hợp kích của hai người sớm đã rơi vào

khống chết của hắn rồi.

Khẽ giật dây một phát, khiến phương hướng chuyển sang phía chính bọn họ.

Mà hai tên nay chỉ cố chơi bẩn, căn bản không hề có chút phòng ngự nào, cuố

cùng bị sự công kích của nhau đánh nhau.

Vẻ mặt Thành ca kinh ngạc nhìn hai người đang mang bộ mặt nhem nhuốc nằm

trên đất.

“y da, các ngươi đang làm gì vậy?”

“Tuy ta xuất quan rồi nhưng cũng đâu cần phải làm thế trận dữ thế, cồn có lòng

hành đại lễ cung kính hết sức vậy nữa?”

“Ngươi… wow…”

Hai đệ tử thánh địa được tâng bốc lên trời trong ba ngày nay xem như đã ý thức

được lòng người độc ác.

Bởi nộ khí công tâm nên lại thổ huyết thêm lần nữa.

“Không hổ là từ thánh địa mà ra, còn thổ huyết để chúc mừng nữa à? Có đầu

tư.”

Thành ca bái phục giơ ngón cái lên.

“Ngươi câm mồm.”

Năm Đạo Thánh phụ trách giám sát ở gần đó nhanh chóng bay đến.

Sau khi giúp đỡ trị liệu cấp tốc, hai “môn vệ” này mới lấy lại được miếng hơi.

Không thèm lau vết máu trên môi đã chỉ vào Khương Thành hét lên.

“Ngươi đã làm gì?”

“Lại dám ám toán bọn ta, cái gan lớn thật đấy, ngươi toi rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK