ngay tại chỗ.
Dùng danh tiếng của ta để chiêu mộ người.
Còn sẵn tiện hạ thấp ta để nâng cao ngươi lên.
Bây giờ lại đến hỏi ta có phục hay không?
Đúng là ức hiếp người quá đáng mà.
“Ha, cách làm của ngươi thì ta không hề phục, nhưng ta phục trình độ mặt dày
của ngươi đấy.”
“Cũng đúng thôi, cách làm cao cấp kiểu này ngươi không lĩnh hội được tinh túy
của nó đâu.”
Khương Thành không hề quan tâm giọng điệu chế giễu rõ ràng kia của nàng,
ngược lại còn cố ý vỗ bờ vai gầy của Lăng.
“Sau nay đi theo ca, học tập nhiều trải nghiệm nhiều, sẽ chỉ có lợi cho ngươi
thôi.”
Lăng không khỏi trợn mắt.
Học mặt dày vô liêm sỉ giống ngươi hả?
“Ta có chơi có chịu, sau này làm phó chưởng môn của Phi Tiên môn là được
rồi.”
Nếu như để người bên ngoài biết được Hám Thiên Cổ Thánh trở thành phó
chưởng môn của Phi Tiên môn, vậy chắc chắn sẽ chấn động trời đất mất.
Đừng nói là Tiên Võ châu, dù có là Chính Thần của hai mươi bảy cung bên
ngoài kia cũng sẽ lập tức đi nghe ngóng xem Phi Tiên môn này có lai lịch gì.
Tông môn này cao cấp đến mức nào mà lại có thể khiến cho đường đường là Cổ
Thánh đi đảm nhiệm chức phó chưởng môn?
Chỉ tiếc là, Khương Thành không hề biết chuyện này.
“Ngươi cũng biết chiếm lợi ghê đấy.”
“Nể tình ngươi gọi ta là Khương đại ca nhiều lần như vậy, phó chưởng môn thì
phó chưởng môn.”
Dù sao trước mắt nhóm người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần và Lâm Ninh cũng
không có ở đây, hắn cũng không cần quá nghiêm túc với việc sắp xếp chức vụ
trong Phi Tiên môn.
Nhưng là một chưởng môn, hắn chắc chắn vẫn phải châm chọc thuộc hạ của
mình một chút.
“Nhưng ta nói trước nhé, ngươi không được ỷ vào thân phận phó chưởng môn
rồi muốn làm gì thì làm ở Phi Tiên môn đâu đấy, có hiểu chưa hả?”
“Nếu để ta phát hiện ngươi làm xằng làm bậy khiến ca mất mặt, thì dù có gọi
một trăm tiếng Khương đại ca cũng vô ích thôi.”
Được lắm, hắn còn chê Cổ Thánh ta đây không xứng nữa.
Lăng rất muốn nói, ngươi tưởng tỷ đây thèm cái chức phó chưởng môn này lắm
hả?
Nàng thật sự nổi giận rồi.
Giận tới mức chỉ muốn lập tức nhìn thấy cảnh cái tên đáng ghét đang làm màu
trước mặt này bị lật xe thôi.
Và tất nhiên là nàng cũng có cách để thực hiện nó rồi.
Trảm Nghiệp tông lúc này, vị Thánh chủ Côn Hoằng cuối cùng đã xuất hiện.
Lần trước ở Vẫn giới tiên tàng, hắn chính là một trong một trăm mấy tên Thánh
Chủ bị Thành ca dùng thiết quyền đánh bay, không có gì nổi bật cả.
Với hắn thì đây là thâm thù đại hận.
Vậy nên trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn bắt tay với những Thánh Chủ
khác, tìm kiếm cái tên kẻ thù có ý niệm siêu mạnh kia.
Nghe được truyền tin gấp gáp của Quan Dương, biết được tông môn mà bản
thân một tay gây dựng chỉ còn lại một phần ba người, hắn mới gấp gáp chạy vội
trở về.
“Là ai to gan như vậy, lại dám lôi kéo môn đồ của chúng ta hả?”
Việc này khiến hắn tức đến mức uy áp của Thánh Chủ cũng không khống chế
được.
“Những tên phản đồ kia, bắt buộc phải bắt về giết hết cho ta! Không chừa một
ai!”
“Là tại cái tên Khương Thành đó! Hắn lại dựng lại Phi Tiên môn rồi!”
Quan Dương vừa nói như vậy, Côn Hoằng Thánh chủ lập tức lộ ra vẻ mặt khó
tin.
“Là Khương Thành ở Khiếu Mang vực năm đó? Hắn vẫn còn sống sao?”
Không sai, thật ra hắn cũng là người đến từ cái thời đại kia, nghe thấy tên
Khương Thành mà như sét đang ngang tai.
Chỉ là hai người vẫn chưa trực tiếp gặp mặt nhau mà thôi.
Vậy nên lần trước ở Vẫn giới tiên tàng hắn hoàn toàn không hề nhận ra Thành
ca.
“Hắn cũng là Cổ Thánh sao?”
Côn Hoằng thu lại sự tức giận, ánh mắt cũng chậm rãi trở nên nghiêm túc hơn.
Quan Dương và các trưởng lão lắc đầu: “Không, bây giờ hắn chỉ là Đạo Thần
trung giai thôi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Côn Hoằng cảm thấy quá hoang đường.
“Ngươi chắc chắn đó là Khương Thành năm xưa xưng bá ở Khiếu Mang vực
sao?”
“Không sai, chính là hắn!”
“Hắn vậy mà vẫn chỉ là Đạo Thần trung giai?”
Ở trong lòng Côn Hoằng, cái tên Khương Thành này cũng rất nặng ký.
Còn tưởng người này vẫn là cường giả đỉnh cao như xưa chứ.
Thật không ngờ lại chỉ là một Đạo Thần trung giai?
Hắn lập tức thả lỏng người, sau đó lại tiếp tục tức giận.
“Chỉ là một Đạo Thần trung giai lại dám lập môn phái ở chỗ này? Hơn nữa lại
còn dám lôi kéo người của chúng ta? Hắn chán sống rồi hả?”
Sát ý của Côn Hoằng không tài nào che lấp được, giống như ngay sau đó sẽ bay
đến Phi Tiên môn đại khai sát giới vậy.
“Là bởi vì Hám Thiên Cổ Thánh!”
Nhóm người Quan Dương vội vàng kể lại tường tận rõ ràng mọi việc xảy ra
ngày hôm nay cho hắn nghe.
Cái tên của Cổ Thánh khiến cho lửa giận của Côn Hoằng lại dập tắt một lần
nữa.
Sau khi im lặng hồi lâu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu.
“Chết tiệt, hắn chỉ là Đạo Thần trung giai thôi, sao Hám Thiên Cổ Thánh lại nể
mặt hắn vậy chứ?”
Với vấn đề này, đám người Quan Dương cũng không biết nên trả lời thế nào.
Đổi lại là bọn họ, nếu như gặp lại cố nhân ngày xưa ngang hàng với mình giờ
đây đã thua xa bản thân, họ không chạy tới giẫm một đạp, bày ra sự hơn người
của mình đã là có đức độ lắm rồi.
Sao còn có thể tiếp tục kết giao bình đẳng, giữ gìn tình bạn năm xưa kia chứ?
“Bây giờ việc cấp bách trước mắt là chúng ta nên đối phó như thế nào?”
“Những môn đồ còn lại cũng đã dao động rồi, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ
cũng sẽ mất…”
“Tên Khương Thành đáng ghét này!”
Côn Hoằng vỗ thật mạnh lên tay ghế, bụi phấn bay lả tả xuống đất.
“Hắn về thì cứ về đi, đến đâu không đến, lại cứ phải đến gần chỗ của Trảm
Nghiệp tông chiêu người là sao chứ!”
“Lẽ nào trước đây ta từng đắc tội hắn à?”
Nếu không phải vì bốn chữ “Hám Thiên Cổ Thánh” thì bây giờ hắn chắc chắn
đã xông qua đó, băm vằm Thành ca ra trăm mảnh rồi.
Nhưng bốn chữ đó cứ như bốn ngọn núi lớn, đè cho bọn họ không dám manh
động.
“Kế sách trước mắt chỉ có thể liên lạc với bên phía Ma Diễm tông, rồi lại thông
báo cho ba tông một liên minh kia!”
Ma Diễm tông là minh hữu của Trảm Nghiệp tông.
Mặc dù thường này cả hai thánh địa này chẳng có qua lại gì mấy, nhưng ba vị
Thánh chủ lại là một nhóm với nhau.
Mà ba tông một minh cũng là một quái vật khổng lồ mà vô số thế lực ở Thương
Lan đại lực phải ngước nhìn.
Xảy ra chuyện khó giải quyết như thế này, tất nhiên phải tìm kẻ mạnh để gánh
vác rồi.
Ngay lúc Côn Hoằng Thánh chủ đang tính đi đến Ma Diễm tông thì bầu trời lại
bắt đầu đổi sắc.
Lần này không phải là vầng sáng chín màu gì cả, cũng không có tiên âm ngân
nga réo rắt.
Chỉ thấy bầu trời trên đỉnh đầu có một phi thuyền không được xem là quá lớn
đang chậm rãi bay lại, tỏa ra kim quang khắp xung quanh.
Phía trên không của đa số các tông môn đều được xem là “khu vực cấm bay
lại”.
Bất cứ bảo vật phi hành nào tự ý bay qua đỉnh đầu đều là sự khiêu khích vô
cùng lớn.
Khai chiến cũng là chuyện vài phút.
Nhưng bây giờ, từ tông chủ cho đến các đệ tử ngoại môn của Trảm Nghiệp
tông, không có một ai dám nổi giận.
Bọn họ còn lộ ra ánh mắt kính sợ nữa.
Côn Hoằng Thánh chủ nhìn chăn chú vào biểu tưởng đặc trưng phía dưới đáy
của phi thuyền kia, chậm rãi nói ra ba chữ.
“Hám Thiên cung!”
Phần lớn thành viên của Hám Thiên cung đều là Tiên quan năm đó của Thiên
cung, số lượng không tính là nhiều, chỉ có hơn một trăm ba mười ngàn.
Nhưng bởi vì có Chiến Đế và Tiêu Đế tọa trấn nên họ vẫn là kẻ thống trị thế lực
tuyệt đối ở Tiên Võ châu.
Phi thuyền ở trên đỉnh đầu bọn họ, không phải đến từ tổng bộ của Hám Thiên
cung, mà là một phân bộ thuộc Thương Lan đại lục.
Phân bộ này bình thường cũng có ba Thánh chủ.
Bọn họ không bao giờ tham gia vào ân oán riêng của các tông môn, cũng không
kết giao với bất cứ cường giả nào, ý nghĩa tồn tại duy nhất chỉ là vì giám sát
tình hình của các châu thôi.
Gần mười tỷ năm trở lại đây, bất kể là các tông môn có đánh nhau kịch liệt đến
cỡ nào, dù là Thánh địa cao cấp có bị diệt thì Côn Hoằng cũng chưa từng thấy
họ ra mặt bao giờ, cứ như không hề tồn tại vậy.
Mà lúc này, bọn họ bỗng nhiên xuất hiện tại chỗ này.
“Lẽ nào, bọn họ đến để ủng hộ Khương Thành, trợ uy cho hắn sao?”
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của hắn trở nên càng u ám hơn