đã tới Tiên Cực đại lục xa xôi.
Ngay khi vừa đến đây, hắn lập tức loan tin khắp nơi về Vạn Tượng Luân
Chuyển.
Ở Thương Lan đại lục có một vị Đạo Thần cao giai sở hữu thần thông chuyển
hoá giữa thánh lực, ý thức và đạo.
Một mình hắn đã tiêu diệt hơn mười vị Thánh Chủ!
Một khi tin ấy được lan truyền, nó sẽ làm Tiên Cực đại lục bùng nổ ngay lập
tức.
Tất cả môn phái trong thánh địa đều sẽ phát cuồng lên, sau đó nhao nhao chạy
qua Thương Lan đại lục.
Ai lại không động lòng trước thần thông có thể giúp Đạo Thần giết chết Thánh
Chủ chứ?
Chắc chắn nó sẽ khơi dậy lòng tham của mọi người, tăng tới đỉnh điểm.
Đến lúc ấy Khương Thành sẽ đối mặt với đám kẻ địch mạnh hơn trước cả trăm
vạn lần, có chết cũng chẳng biết vì sao lại chết.
Vậy mà kết quả thu về lại khiến hắn phải mở rộng tầm mắt.
Sau khi nghe tin ấy, hầu hết các Tiên nhân bên Tiên Cực đại lục đều khịt mũi
khinh thường, chẳng buồn quan tâm.
Không phải họ thấy chướng mắt mà là ngay từ đầu họ đã chẳng chịu tin.
“Vạn Tượng Luân Chuyển? Mới nghe lần đầu đấy?”
“Trên đời này làm gì có thứ thần thông như thế chứ. Hoang đường vô lý quá
thể.”
“Lại còn là Thương Lan đại lục nữa, chính là cái chỗ lụi bại kia, khả thi sao?”
“Nếu có loại thần thông như vậy thì người ta đã lén trốn đi tu luyện tới lúc lên
Thánh Chủ Thánh Tôn mới xuất môn rồi, ai lại ngu si chưa đánh đã khai thế
kia?”
“Khương Thành? Nếu mấy năm sau ngươi mới nhắc tới cái tên này thì ta chắc
chắn đã quên người này rồi.”
“Người này chết rất lâu rồi, ngươi mượn tên tuổi của hắn thì hù dọa được ai?”
“Thánh lực, ý thức, đạo, ba thứ này hoàn toàn không hề liên quan tới nhau, thế
thì chuyển hoá lẫn nhau kiểu gì? Ngươi đang xúc phạm trí thông minh của ta
hả?”
“Muốn bịa chuyện cũng phải bịa cho đáng tin hơn chút chứ.”
“Bày trò lừa bọn ta, ngươi âm mưu gì đây?”
“Biến!”
Lượn lờ qua biết bao môn phái, Tử Tà Thánh Chủ không ăn chửi thì cũng bị sập
cửa vào mặt, điều này khiến hắn cảm thấy hơi bất lực.
Ủ mưu hại người sao lại khó thế nhỉ?
Rõ ràng ta nói thật mà!
Nếu coi Vạn Tượng Luân Chuyển là một bảo vật thì giá trị của nó gần như vượt
qua tất cả bảo vật trên thế gian, thậm chí có thể sánh ngang thần vị đạo ấn.
Ta “có thiện chí” báo cho các ngươi biết thông tin quý giá này, các ngươi không
cảm ơn thì thôi, ngược lại còn nghi ngờ ta là kẻ lừa đảo?
Công lý ở đâu vậy hả?
Hết cách, Thương Lan đại lục và Tiên Cực đại lục cách nhau quá xa.
Bình thường Tiên nhân hai bên cũng chẳng trao đổi gì với nhau, tin tức bị cách
trở, giống như hai Vị Diện đối lập.
Lúc Khương Thành đại chiến với liên minh Bách Tộc, Tử Tà vừa không có mặt
ở hiện trường, vừa không dùng tiên khí Lưu ảnh chụp lại hình ảnh khi ấy.
Chỉ nói suông không có căn cứ, đương nhiên rất khó thuyết phục cho người ta
tin phục.
Tuy vậy, những nỗ lực bền bỉ của hắn cuối cùng cũng có chút thu hoạch.
“Vạn Tượng Luân Chuyển?”
“Trên đời có thứ thần thông này ư? Ngươi lừa bọn ta hả?”
“Chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối không hề bịa chuyện bịp bợm!”
Hiện giờ Tử Tà Thánh Chủ đang ở Ngự La thánh địa của Tiên Cực đại lục.
Trong lòng hắn có phần hồi hộp, bởi vì đang có khoảng năm mươi Thánh Chủ
ngồi trong điện này, trong số đó có mấy Thánh Chủ đỉnh phong cách vị trí
Thánh Tôn không xa lắm.
Thánh Tôn đã dung hợp thánh giới vào đạo tâm tự thân thành công, ta chính là
Đạo.
Bước này được gọi là hợp đạo.
Nhưng thường thì hợp đạo là chỉ việc dung hợp với Thiên Đạo, còn hợp đạo của
họ lại đi theo kiểu dung hợp cùng đạo tự thân mà thôi.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Thánh Chủ đỉnh phong và Thánh Tôn chính là
việc họ chưa hợp đạo.
Trừ điểm ấy ra thì bọn họ đã đạt đến giới hạn đỉnh điểm của vị diện, cũng coi
như đã tới ngưỡng đại viên mãn.
Xét về thực lực, sự chênh lệch giữa đám Thánh Chủ bình thường giống như hai
loài khác nhau vậy.
Theo lệnh của Lăng, tất cả Thánh Chủ đại viên mãn đều phải rời khỏi các đại
lục khác, vì vậy họ mới tụ về Tiên Cực đại lục.
Đối mặt với đội hình như vậy, Tử Tà Thánh Chủ không khỏi lo lắng cho bản
thân, nhỡ mồm nói sai câu nào là mất đường về cũng nên.
Để chiếm được lòng tin của đối phương, hắn quyết đánh cược một phen.
“Ta có thể ở lại làm con tin trong quý phái. Nếu ta nói dối, sau này tuỳ các
ngươi, thích xử tử ta lúc nào cũng được!”
Chư vị Thánh Chủ trong điện đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều kinh ngạc trước
quyết định của hắn.
Lão huynh, ngươi liều mạng quá rồi đấy?
Không đến nỗi thế chứ!
Tử Tà Thánh Chủ đã nói đến mức này thì bọn họ không tin cũng phải tin.
Nhưng chưởng môn Ngự La thánh địa cũng không ngu, nhìn thấu sự toan tính
kia trong chớp mắt.
“Ngươi có thù oán với Khương Thành?”
“Định lợi dụng bọn ta tiêu diệt kẻ địch của ngươi?”
Tử Tà gật đầu một cách hết sức thản nhiên.
“Chưa hẳn là thù oán, nhưng nếu không tiêu diệt hắn, Tử Tà tông bọn ta sẽ chết
không có chỗ chôn!”
“Ta đi chuyến này là vì muốn cậy nhờ sức mạnh của chư vị, diệt trừ mối hoạ
khổng lồ kia. Nhưng Vạn Tượng Luân Chuyển cũng hoàn toàn có thật!”
“Nếu không tin, các ngươi có thể phái người tới Thương Lan đại lục thám
thính.”
Hắn kể tóm tắt một lượt về những chuyện xảy ra dạo gần đây ở Thương Lan đại
lục.
Cuối cùng, hắn bổ sung: “Tên Khương Thành này, chắc hẳn chư vị đều từng
nghe qua.”
“Chỗ đại khí vận hắn mang trên người vốn đã không thể đong đếm theo lẽ
thường.”
“Nếu không có ngoại lực trợ giúp thì Tử Tà tông bọn ta không còn đường sống
nữa.”
Chư vị hộ pháp và trưởng lão trong điện đều gật đầu tỏ ra đồng tình, có kẻ
không cho là đúng, một vài người còn tỏ vẻ khinh thường ra mặt.
“Cho dù hắn thần kì đến đâu thì cảnh giới Đạo Thần cũng ngặt chết hắn.”
“Người này xuất hiện trở lại muộn quá, khí vận lớn đến mấy cũng vô dụng.”
“Cơ duyên và tất cả những thứ hắn có, chỉ có thể làm lợi cho chúng ta mà thôi.”
“Đúng đấy, hắn chỉ có thể áp chế đám Thánh Chủ không chính thức tầm thường
ở những đại lục xa xôi mà thôi.”
Tuy nói là vậy nhưng cuối cùng bọn hắn cũng tin Vạn Tượng Luân Chuyển có
thật.
Tử Tà là một Thánh Chủ bị giáng xuống hàng không chính thức, tuy trong lòng
cảm thấy ấm ức nhưng chẳng dám phản bác.
Hắn chỉ có thể thuận theo đám cường giả này, cẩn thận lấy lòng: “Nếu chư vị
Đại năng ra tay thì tên Khương Thành kia chắc chắn sẽ không chịu nổi một đòn,
dễ như trở bàn tay.”
“Ngặt nỗi Thánh Chủ đỉnh phong và Thánh Tôn không được đến Thương Lan
đại lục.”
Nghe hắn nói vậy, cả đám còn lại không khỏi nhíu mày.
Chưởng môn Vô Đường Thánh Chủ búng tay một cái, lập tức đưa Tử Tà ra khỏi
chính điện.
“Hay là chúng ta hãy bí mật đến Thương Lan đại lục, nhanh chóng bắt giữ
Khương Thành?”
“Chỉ cần hành động cấp tốc thì sẽ không bị người ta chú ý.”
“Cần gì phải liên thủ, một mình ta là được!”
Song đề nghị này bị phản đối ngay lập tức.
“Không được làm thế!”
Người vừa lên tiếng là Nguyên Ly Thánh Tôn, kẻ sáng lập ra Ngự La thánh địa.
Vị trùm cuối thâm sâu khó lường này chưa từng lộ diện, bởi lộ diện cũng vô
dụng, nhưng giọng nói của hắn là thứ không ai dám quên.
“Chẳng lẽ các ngươi đã quên mất kết cục của Ma Đình Thánh Tôn năm xưa?”
Nghe thấy cái tên này, mấy vị Thánh Chủ đỉnh phong thoáng tỏ vẻ kinh sợ.
Đồng thanh hô: “Đã hiểu!”
Ở Tiên Võ châu vốn có một vị Thánh Tôn thứ tám.
Vị ấy là Ma Đình Thánh Tôn đến từ Thần Ma tông của Thanh Di đại lục, đạo
hạnh viên mãn, trở thành Thánh Chủ đỉnh phong, bị cưỡng chế chuyển tới Tiên
Cực đại lục.
Sau này khi ở Tiên Cực đại lục, hắn hợp đạo thành công, tiến lên hàng Thánh
Tôn.
Mười tỷ năm trước, người này bất chấp lệnh cấm, tự mình trở về Thanh Di đại
lục, định giúp đỡ Thần Ma tông mà bản thân từng sáng lập.