Sau khi nghe được tin tức từ bên chỗ Tịnh Tiên Bảo điện thì hắn không thể ngồi
yên được.
Vô cùng lo lắng nên lập tức chạy tới.
Đường đường là con của Đạo Thần, Ám Húc Đạo Tôn cũng chỉ có được một
đạo giáp bát giai chứ cũng không có đạo khí bát giai.
Mà đạo giáp và đạo khí của tên Văn Sở Đạo Thánh vừa mới gia nhập vào Tiên
phủ gần đây ở bên cạnh hắn đã là thất giai đấy.
Đây chính là trang bị của một Đạo Thánh bình thường.
Có thể tưởng tượng được sau khi bọn họ nghe nói có người muốn bán đạo khí
bát giai thì sẽ có cảm giác như thế nào.
“Ta muốn đạo khí bát giai này!”
Ám Húc Đạo Tôn bay thẳng đến trước mặt Khương Thành, chìa tay ra muốn lấy
cây châm đó.
Thành ca suýt chút nữa đã bị hắn chọc cho tức cười.
Con mẹ nó, giá cả ngươi không đưa ra, tiền cũng không trả mà muốn lấy hàng
đi ngay lập tức?
Hắn tiện tay thu hồi cây Nguyệt Diễm ngân châm kia vào trong tay áo.
Vẻ mặt của Ám Húc Đạo Tôn lập tức trầm xuống.
“Ngươi cất đi làm gì?”
“Chẳng lẽ là ngươi không bán, đang đùa cợt bọn ta sao?”
Hắn lập tức rút kiếm ra.
“Thật to gan, bắt bọn họ lại!”
Tiếng vẫy gọi vừa dứt, hơn mười Đạo Tôn ở phía sau đều xông tới.
Thành ca tự nhủ trong lòng tướng ăn của ngươi quá khó coi.
Lần này hắn tới Tịnh Tiên Bảo điện đương nhiên là muốn đến gây sự, tới để báo
thù cho Thiên Khu các.
Lúc đầu hắn còn cảm thấy bản thân mình cần phải sinh sự vô cớ và tìm một số
lý do.
Kết quả, đối phương lại càng không bàn đến võ đức so với tưởng tượng của
hắn, vừa mới bước lên đã muốn chiếm đoạt, quả thực đã nhảy dựng lên mà!
Nếu không phải còn có kế hoạch thì hắn cũng có ý định cứ thế đưa tên nhị thế
tổ này đi trong một đợt.
Nhưng lúc này suy nghĩ nhiều hơn về lợi ích, hắn cảm thấy mình vẫn phải trì
hoãn thêm một chút.
Vậy nên hắn gật đầu với Thương Linh.
Thương Linh ngầm hiểu, lập tức thả ra uy áp thuộc về cấp độ Đạo Thánh.
Cảm nhận được khí tức Yêu tộc như ẩn như hiện đó của nàng, Văn Sở Đạo
Thánh vốn nóng lòng muốn thử vội vàng truyền âm, ngăn cản Ám Húc lại.
“Cẩn thận, đối phương không dễ chọc đâu.”
Ám Húc nói với giọng điệu hung dữ: “Chẳng lẽ chúng ta có nhiều người như
vậy mà vẫn không giết được bọn họ sao?”
Đối mặt với đạo khí bát giai thì hắn cũng chưa từng giao dịch trực tiếp.
Văn Sở lắc đầu.
“Tên Đạo Thánh này trông rất lạ mắt, có lẽ là Yêu tộc, ta không chắc chắn
được, rất có khả năng cũng đến từ một trong hai lăm giới kia.”
Vẻ mặt của Ám Húc trở nên cực kỳ không cam chịu.
Hắn gắn gao nhìn chằm chằm vào ống tay áo của Khương Thành, giống như
món đồ vốn nên thuộc về mình bị người khác cướp đi mất vậy.
“Các ngươi là ai?”
Văn Sở ung dung thản nhiên đứng ở vị trí trên cùng.
Đối diện cũng có Đạo Thánh, cái này không dễ để chiếm lấy đâu.
Khương Thành thản nhiên cười nói: “Bọn ta là ai không quan trọng, quan trọng
chính là… Các ngươi đều không giống như tới để giao dịch.”
“Nếu như không có ý định mua thì mua tránh ra, đừng có lãng phí thời gian của
ta.”
“Ngươi nói gì?”
Ám Húc đột nhiên trở nên tức giận.
“Cha ta là Tịnh Trúc Đạo Thần, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao, đừng
tưởng ngươi có một Đạo Thánh bảo vệ là khá lắm, cái này ta cũng chẳng coi ra
gì…”
Một số Tiên nhân vây xem kia cũng âm thầm bó tay rồi.
Làm sao người này lại trở thành người lãnh đạo của một thương hội chứ?
À không, làm thế nào hắn sống tới ngày hôm nay?
Khương Thành đã từng gặp nhiều nhị thế tổ nên tập mãi cũng thành quen rồi.
“Vậy ngươi muốn mua hay là không?”
“Mua?”
Ám Húc nhếch khóe miệng đầy ẩn ý sâu xa: “Đương nhiên muốn mua rồi!”
“Vậy thì ra giá đi.”
Khương Thành nhún vai: “Tiên thảo, Tiên dược, Đế đan hay thiên tài địa bảo
cũng đều có thể.”
“Được thôi.”
Ám Húc liếc nhìn lướt qua một gã Đạo Tôn ở phía sau, hắn ngay lập tức viết
một dãy số lượng tên nguyên liệu lên trên ngọc bản.
Sau khi viết xong hắn lại đưa cho Ám Húc.
Ám Húc chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức tát hắn một cái tàn bạo.
Đánh cho tên Đạo Tôn kia ngã bay ra ngoài.
“Ngươi điên rồi sao, lại có thể cho nhiều như vậy?”
Nói xong, hắn lau đi mười mấy thứ với vẻ mặt nổi trận lôi đình.
Sau đó, hắn vừa bôi xoá và sửa lại khoảng mấy phút đồng hồ, lúc này hắn mới
đưa cho Khương Thành.
“Bọn ta ra giá rất có thành ý, tốt nhất ngươi không nên phụ lòng tốt của người
khác.”
Sau khi Khương Thành nhận lấy, hắn cũng chỉ là nhìn lướt qua rồi ném ngọc
bản trở lại.
Đối phương ra giá thấp một cách vô lý, đừng nói đến đạo khí bát giai, ngay cả
đạo khí thất giai cũng không thể nào mua được.
Nhiều lắm cũng chỉ mua được một cái lục giai mà thôi.
Ám Húc nhận lấy ngọc bản bị ném trở lại, sắc mặt hắn trầm xuống một lần nữa.
Ánh mắt giống như đang muốn ăn thịt người, gắt gao nói: “Ngươi có ý gì?”
“Ý của ta chính là không có tiền thì đừng chạy đến chỗ ta ra vẻ đại gia.”
Đương nhiên Khương Thành sẽ không nuông chiều hắn.
Hắn không chút do dự bắt đầu giễu cợt.
“Nhìn vẻ phô trương này của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại và mạnh
hơn nữa chứ, làm trò một hồi lâu cũng chỉ là một tên nghèo kiết xác.”
“Cái giá này ngươi ra cầm về nhà mua ít đồ tự bồi bổ cho mình đi, đừng có ra
ngoài làm mất mặt nữa.”
“Tịnh Tiên Bảo điện? Là cái chết tiệt gì chứ?”
Những lời giễu cợt không mảy may chút tình cảm nào này làm cho những Tiên
nhân khác ở bên cạnh đều sợ ngây người.
Lão huynh à, dù sao đây cũng là con của Đạo Thần đó.
Toàn bộ Khiếu Mang vực đều là địa bàn của nhà hắn, ngươi nói chuyện cũng
nên kiềm chế chút đi chứ.
Đừng để chưa qua được mấy ngày đã lập tức nằm chết ở đây.
Nhưng sâu trong lòng họ cũng cảm thấy rất dễ chịu.
Làm ăn ở Tiên thành này, bình thường bọn họ đều phải chịu đựng không ít lần
tên nhị thế tổ này giương nanh múa vuốt ức hiếp, đã mong đợi có người có thể
ghê tởm ăn một chút từ lâu rồi.
Ám Húc Đạo Tôn ở đối diện đã bị một trận giễu cợt này của Khương Thành làm
cho choáng váng rồi.
“Ngươi nói cái gì?”
Cuộc đời này hắn chưa từng bị người khác nói như vậy.
Nhìn vào người cha Đạo Thần đó của hắn, ai dám vô lễ với hắn chứ?
Cho dù trong lòng có tức giận đi nữa thì ngoài mặt cũng phải cười với hắn.
Mộ tràn này của Khương Thành làm cho hắn không thể trực tiếp xuống đài
được rồi.
“Ngươi dám nói chuyện như vậy với ta?”
Hắn tỏ ra vẻ không thể tin nổi.
Khương Thành cứ thế bỏ qua hắn.
Ca quay lại nhìn những Tiên nhân khác đang tấp nập xung quanh.
“Đạo khí của ta hắn cũng không mua được, thật là lãng phí thời gian.”
“Được rồi, tiếp theo đến lượt những người khác ra giá, người nào trả giá cao sẽ
được nha!”
Không khí của toàn trường lập tức tiếp tục sôi nổi.
“Ta muốn ta muốn!”
“Tiền bối, đây là báo giá của ta, ngươi mau nhìn xem!”
“Đạo hữu cân nhắc của ta một chút…”
“Ta tán gia bại sản rồi, đạo hữu hợp ý cái nào thì cứ cầm cả đi, chỉ cần bán cho
ta thôi!”
Trong phút chốc, Khương Thành lập tức bị vô số ngọc bản, linh phù hay thậm
chí là những tờ giấy che kín.
Những Tiên nhân ở bốn phía kia giống như nước lũ liều mạng chen chúc vào
bên trong.
Đạo khí bát giai đó!
Cái này là bảo vật như thế nào chứ?
Mua được chính là có một món lời, nếu như mua được thì chẳng khác nào giẫm
đạp vào một cơ duyên của thiên đại.
Còn về phần Ám Húc Đạo Tôn vừa mới rất có kiểu cách đã bất giác bị người ta
chen chúc ra bên ngoài.
Ầm!
Bên ngoài đám người đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
“Ta xem ai dám mua!”
Nhìn thấy Ám Húc Đạo Tôn cầm kiếm đứng sừng sững ở bên trong Pháp cảnh.
Mặc dù chỉ có bốn đạo hư ảnh căn nguyên nhưng dù sao hắn cũng là cấp bậc
Đạo Tôn nên uy thế vẫn rất lớn.
Đòn ra tay này vừa mới ra, đám người vây quanh Khương Thành đã lập tức bị
thổi bay.
“Các ngươi thật là thật to gan!”
Bởi vì có vị “Đạo Thánh hộ vệ” Thương Linh này ở bên cạnh Khương Thành
nên hắn cũng không dám trực tiếp xuống tay cướp đoạt.
Nhưng nếu là những người khác thì hắn sẽ không kiêng dè.
Hắn ngấm ngầm liếc nhìn những Tiên nhân ở bốn phía, hắn lạnh lùng mỉm cười.
“Đây là bảo vật mà Tịnh Tiên Bảo điện bọn ta để mắt tới, các ngươi muốn cướp
thức ăn ở trước miệng cọp à?”
“Ai cho các ngươi cái gan đó?”