Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta rất tò mò, ngươi lấy đâu ra tự tin lại chẳng lo ngại gì như thế?”

Tu Đế đã dần dần phóng ra uy áp của Chính Thần.

Cho dù chỉ là hình chiếu nhưng vẫn đủ để khiến hơn trăm ngàn tiên nhân xung

quanh kia run cầm cập.

Đối với bọn họ mà nói, đây chính là uy trời sắp ập đến đầu.

“Tưởng rằng đây vẫn là Thiên Cung năm xưa ư?”

“Cảm thấy bọn ta không tiện giết ngươi?”

Trong lúc nói chuyện, hắn đã chậm rãi hiện ra một thanh kiếm.

Sát ý không che giấu chút nào.

“Trận cược đó ngươi thắng rồi thì sao chứ?”

“Bọn ta chơi ngươi, không bồi thường cho ngươi đấy, ngươi còn có thể thế nào

đây?”

Hồn Đế và Huyền Đế đều cười lạnh, Không Đế và Lẫm Đế mặt không biểu

cảm.

Mà Nguyên Đế và Tâm Đế cũng chỉ hơi nhíu mày, không hề nói gì nhiều.

Người duy nhất ra mặt ngăn cản vẫn chỉ có “tiểu đệ rẻ tiền” của Thành ca.

“Tiết Dương, lần này bỏ đi.”

Huyết Đế khẽ thở dài một tiếng: “Tốt xấu gì bọn họ cũng vừa từ bên kia trở lại,

bất luận thế nào, Khương Thành cũng vì ngăn cản Thứ Tiên giới xâm nhập mà

lập công đấy.”

“Cho dù ngươi muốn chấm dứt thù oán năm xưa cũng không nhất thiết phải vào

lần này!”

Hắn vừa cản Tu Đế, vừa âm thầm truyền âm cho Khương Thành.

“Ngươi mau rời đi đi, lần này không phải đùa giỡn đâu.”

Sự xuất của hắn khiến Thành ca có hơi bất ngờ.

“Ta cũng không đùa giỡn với bọn họ đâu.”

Lần trước hệ thống hồi sinh bị trục trặc, hắn còn dám mang theo đại quân Tiểu

Huyền giới đi xông pha, càng huống hồ là bây giờ?

Hoàn toàn không có gì phải kiêng kị được không hả?

Huyết Đế tức đến cắn răng, đổi thành người khác chấp mê bất ngộ như vậy hắn

đã tát cho một phát rồi.

Nhưng đổi thành Khương Thành, đó lại là một chuyện khác.

Hắn không muốn trở mặt với Thành ca.

“Ngươi hà tất phải làm ầm đến cỡ đấy chứ? Coi như là nể mặt ta được không?”

“Vậy thì phải xem biểu hiện của bọn họ rồi.”

Khương Thành nói xong câu này liền cắt đứt truyền âm.

Khiến Huyết Đế ở một bên giương mắt nhìn.

Mà Tu Đế cũng không nể mặt hắn.

“Lăng Hiển, đây là ân oán giữa ta và hắn, không đến lượt ngươi nhúng tay vào.”

“Khương Thành, hôm nay là ngày chết của ngươi!”

Hắn đang muốn ra tay đây.

Đột nhiên nhìn thấy một chiếc quạt tinh vi bay lơ lửng ở trước mặt mình.

“Loạn Vân phiến!”

Hắn lập tức kêu lên thất thanh.

Mà bảy vị Thiên Đế khác cũng trừng to mắt theo.

“Hoá ra Loạn Vân phiến không bị Di cướp đi?”

“Vậy mà lại ở trong tay tiểu tử này!”

Ngay sau đó, chiếc quạt này đã bị Khương Thành thu hồi lại.

Cho dù chỉ liếc nhìn một cái, nhưng Tu Đế cực kì tin chắc đó chính là Thiên

Đạo chí bảo của mình.

Bất luận là khí tức quen thuộc kia hay là lực Thiên Đạo thuần tuý kia, đều

không giả chút nào.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Thành, trong mắt ẩn chứa hàn ý dày đặc:

“Ngươi thật to gan, lại dám chiếm giữ chí bảo của ta không trả!”

“Trả?”

Khương Thành trực tiếp bị hắn chọc cười.

“Đây là chiến lợi phẩm của ta, ngươi lại nói ta trả lại? Có thể đừng ngây thơ

như thế không?”

Huyết Đế cũng không rảnh quan tâm đến châm biếm của hắn mà lạnh lùng chất

vấn: “Nguyên Ly là do ngươi giết đúng không?”

Khương Thành nhếch miệng cười, thản nhiên gật đầu: “Đúng thế, có vấn đề gì

sao?”

Mấy vị Thiên Đế cũng không khỏi trầm mặt xuống.

“Ngươi thật to gan, lại dám giết chết thành viên tỉ thí!”

“Được rồi được rồi.”

Khương Thành không kiên nhẫn ngắt đứt tiết tấu hỏi tội của bọn họ.

“Cố ý tìm Nguyên Ly qua đó, các ngươi có tâm tư gì, bản thân các ngươi có lẽ

cũng có tính toán.”

“Càng huống hồ, không phải nói cuộc thi đó không có ý nghĩa gì sao, giết đội

viên thì sao chứ?”

Hắn vừa nói, vừa móc ra ba món chí bảo khác đảo một vòng.

Hồn Đế và Lẫm Đế, Huyền Đế lập tức nhảy lên.

“Tam Hồn châu!”

“Phược Linh sách!”

“Cực Vọng hoàn!”

“Toàn bộ chí bảo của bọn ta lại ở hết trên người ngươi!”

“Đúng thế.”

Khương Thành vô cũng vui vẻ gật đầu.

“À đúng rồi, ba Thiên Thần mà các ngươi phái ra kia cũng bị ta giết chết đấy,

các ngươi đừng hỏi nhiều chi tiết nữa.”

Xùy!

Những tiên nhân ở nơi không xa kia hít vào một hơi khí lạnh.

Cái tên này rốt cuộc là sát tinh đến từ đâu?

Ngay cả quan đại thần dưới trướng Chính Thần cũng dám giết, hơn nữa còn một

lần giết ba người.

Thậm chí, còn dám thừa nhận trước mặt chính chủ.

Hắn điên rồi à?

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình sớm đã mặt như màu đất.

Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng chỉ cần không nói ra, ai cũng không thể tra ra được

đám người Tông Quần chết thế nào.

Ai biết được, Khương Thành lại tự chủ động nói ra.

Đây là hoàn toàn không coi mấy vị Thiên Đế ra gì đấy.

Hắn muốn làm gì?

Thật sự muốn khai chiến ở đây sao?

Đám người Hồn Đế và Huyền Đế đều đã cảm nhận được sự khiêu chiến nồng

động.

“Hay lắm, xem ra chúng ta đều đã hiểu lầm Di.”

“Hoá ra tất cả đều là nghiệt do ngươi tạo ra!”

“Ngươi đúng thật là gan to bằng trời, vậy mà lại dám làm ra loại chuyện điên rồ

này.”

“Ngươi muốn chết thế nào?”

Không chỉ bốn Thiên Đế bọn họ, Nguyên Đế và Không Đế ở phe cánh khác

cũng không hẹn mà cùng chặn đường lui của Khương Thành.

Mưu đoạt Thiên Đạo chí bảo, còn giết chết ba vị đại thần quan.

Chuyện này quá lớn.

Nếu như bọn họ không tìm lại mặt mũi, tương lai còn đặt chân ở Nguyên Tiên

giới thế nào?

“Thiên Đạo chí bảo cũng là thứ ngươi có thể tranh giành ư?”

Hồn Đế và Tu Đế không hẹn mà cùng giơ tay về phía Khương Thành.

“Chưa từng nghe qua thuộc về thiên mệnh à?”

“Không phải là của ngươi, vĩnh viễn đều sẽ không thuộc về ngươi…”

Mấy người cứ nói mãi, giọng nói dần dần nhỏ xuống.

Vốn dĩ dáng vẻ khí thế hung ác ngút trời, cũng có một chút dấu hiệu dập tắt.

Bởi vì, bốn món Thiên Đạo chí bảo kia không hề giống như bọn họ đã mong

đợi, ngoắc ngoắc ngón tay liền bay ra từ trong nhẫn trữ vật của Khương Thành,

sau đó trở lại trên tay bọn họ.

Bốn vị Thiên Đế có hơi không tin.

Tuy nhiên bất luận bọn họ ngoắc ngón tay, hay là thúc động Tiên Lực và Thần

Đạo của mình, hay là phóng ra thần hồn bao trùm lấy Khương Thành, toàn bộ

đều chẳng ăn thua gì.

Bốn món chí bảo kia giống như rơi vào dưới đáy biển sâu, chẳng có chút tin tức

gì.

Thành ca vui tươi hớn hở nhìn bọn họ làm việc vô ích.

“Cố lên nhé.”

“Không phải là thuộc về thiên mệnh sao?”

“Thêm chút sức lực, không chừng sẽ có thể lấy về, ta coi trọng các ngươi.”

Trên miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng lại đang cười thầm.

Nếu như các ngươi có thể lấy đồ ra khỏi thương khố của hệ thống, vậy coi như

ta thua.

Cảnh tượng này khiến đám người Huyết Đế và Tâm Đế cũng tặc lưỡi kêu lạ.

Rõ ràng ở cùng một vị diện, thế mà lại có người có thể cách tuyệt liên hệ của

Thiên Đế với chí bảo?

Tiểu tử này làm thế nào vậy?

Bất giác, bọn họ đều hơi vui mừng.

May mà chí bảo của mình không rơi vào tay Khương Thành, bằng không thì

phiền phức rồi.

Cuối cùng Tu Đế và Hồn Đế cũng không còn làm chuyện vô ích nữa.

Chí bảo của mình ở ngay trước mặt, ngay trong tầm với, nhưng lại chẳng thể lấy

được.

Bốn người nhìn chằm chằm Khương Thành, giống như muốn ăn thịt người.

“Ngươi đã làm gì rồi?”

“Còn không mau trả chí bảo của bọn ta lại đây!”

“Thèm muốn chí bảo của bọn ta, ngươi muốn chết à?”

Đối với sự uy hiếp của bọn họ, Khương Thành hoàn toàn không coi ra gì.

“Đúng thế, vậy các ngươi đến giết ta đi.”

Nói xong, hắn hiện ra Thái Ngư kiếm của mình.

“Chí bảo ở chỗ ta, muốn lấy thì đến lấy đi.”

“Ngươi đúng thật là không biết sống chết!”

Kiếm trong tay Tu Đế sáng lên.

Nhưng vẫn chưa đợi hắn ra tay đã bị Hồn Đế và Lẫm Đế cùng nhau cản lấy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK