Dưới ánh mắt chăm chú dõi theo của biết bao nhiêu người, thế mà vẫn có rất
nhiều người chưa kịp nhận ra vừa xảy ra chuyện gì.
Bởi vì mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Nhưng mà, những Đạo Thánh hàng đầu chung quy đều biết là ai làm.
Bởi vì vừa rồi nhìn thấy kiếm quang lóe lên.
Cả người của đám Đạo Thánh dẫn đầu Tuyệt Vân và Kinh Dương chấn động dữ
dội, bỗng nhiên ánh mắt dồn về cùng một người - Khương Thành.
Đúng lúc nhìn thấy hắn vừa mới tra kiếm vào vỏ, mới thả lỏng tay cầm chuôi
kiếm ra.
Cũng nhìn thấy một tia u quang ẩn vào mi tâm Khương Thành.
“Ngươi…”
Lúc này, bọn họ sợ hãi vô cùng.
Thanh Tịch là một Đạo Thánh đấy!
Một nhân vật ngang hàng với bọn họ, đứng trên đỉnh của Nguyên Tiên giới.
Cứ như vậy ngã xuống mà không nói lời nào?
Sao có thể như thế được?
Nếu như không phải Thanh Tịch thật sự chết ngay trước mặt bọn họ, chắc chắn
bọn họ sẽ không tin vào chuyện hoang đường này.
Sao Đạo Thánh có thể bị tập kích một chút thì lập tức chết được?
Vậy còn gọi là Đạo Thánh sao?
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Sao hắn có thể làm được như vậy?
Những câu hỏi này đan xen trong tâm trí của bọn họ, làm cho bọn họ rõ ràng có
vô số cảm xúc muốn trút ra, nhưng lại hết lần này đến lần khác chặn ở cổ họng.
Ngay cả những Đạo Tôn thuộc môn phái của Thanh Tịch Đạo Thánh cũng im
lặng như hến.
Không một ai kêu đánh kêu giết, nói muốn báo thù, muốn một lời giải thích.
Bởi vì bọn họ sợ rồi.
Thanh Tịch và những Đạo Thánh có mặt ở đây ngang hàng với nhau, nếu như
vừa rồi đổi thành bọn họ, kết quả sẽ như thế nào?
Mỗi một người đều không thể không suy nghĩ về câu hỏi vô cùng thực tế và
khẩn cấp này.
“Vừa rồi đề nghị của các ngươi vô cùng mang tính xây dựng, từ trước đến nay
bản thân ta cũng luôn xem việc tạo phúc cho Khiếu Mang vực là nhiệm vụ của
chính bản thân mình.”
Thành ca giống như không hề xảy ra chuyện gì.
Bắt đầu nói chuyện với mọi người.
“Cho nên ta mới nói, sao chuyện này có thể thiếu sự tham gia của ta chứ?”
“Chuyện tốt này đương nhiên ta phải ra sức ủng hộ rồi.”
“Không chỉ phải ủng hộ, mà còn phải làm rốt ráo hơn…”
Ngay cả đám người Quy Tàng và Thanh Vân cũng không biết nên nói gì mới
tốt.
Đại lão, ngươi vừa mới giết một Đạo Thánh, thi thể còn đang ở trong sân nữa
đấy.
Ngươi không định giải thích chuyện này một chút sao?
Cứ thế mà bỏ qua à?
Đám người Tuyệt Vân và Kinh Dương ở phía đối diện đều có vẻ mặt đờ đẫn.
Bọn họ đã sắp sụp đổ rồi.
Đến nỗi trực tiếp bỏ qua những gì Khương Thành vừa nói.
Điều này khiến Thành ca vô cùng bất mãn.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy? Xem lời nói của ta như gió thổi mây bay à?
Không cho ta mặt mũi sao?”
Nhìn Khương Thành đột ngột lóe tới trước mặt bản thân, cho dù là Tuyệt Vân,
Kinh Dương hay là vị tộc trưởng của Tiêu Cốc Phần tộc kia, tất cả đều bị dọa sợ
tới mức thét chói tai.
“A!”
Thậm chí có vài người phía sau bọn họ còn mở Pháp cảnh theo bản năng.
Nhìn Khương Thành, bọn họ vừa đề phòng, vừa sợ hãi.
“Không, không phải!”
“Bọn ta không có mà!”
“Sao có thể dám, sao có thể dám chứ…”
Vừa rồi ở trước mặt Kỷ Linh Hàm là một đám Đạo Thánh hoặc quái gở, hoặc
hùng hổ doạ người, lúc này trên mặt lại tràn đầy vẻ cười xòa, chỉ thiếu cắm vào
một cái đuôi phe phẩy ở đằng sau mông.
“Được rồi, được rồi.”
Khương Thành không kiên nhẫn xua tay.
“Ta đến đây là muốn trao đổi việc hệ trọng.”
“Đề nghị vừa rồi, hẳn là các ngươi đều đồng ý đúng không?”
“Hả?”
Vẻ mặt của sáu mươi Đạo Thánh đều mờ mịt.
Vừa rồi Thanh Tịch Đạo Thánh bị giết tạo thành chấn động đối với bọn họ thật
sự quá lớn.
Đến nỗi tiếp sau Khương Thành đã nói những gì, bọn họ hoàn toàn không nghe
thấy.
Tuyệt Vân Đạo Thánh run rẩy đứng ra, dè dặt hỏi: “Dám hỏi Khương lão tổ, là
đề nghị gì vậy?”
“Về việc nộp phí thành viên ấy mà, là chuyện tốt cung phụng, mưu cầu mang lại
lợi ích cho tất cả tiên nhân tầng lớp thấp nhất của Khiếu Mang vực.”
Ồ, cái này à?
Nghe thấy Khương Thành lại chủ động nhắc đến chuyện này một lần nữa, vẻ
mặt của tất cả mọi người đều sững sờ.
Hơi nghi ngờ những gì tai của bản thân nghe thấy.
Sau khi nhìn thấy Khương Thành xuất hiện, tất cả mọi người đều cho rằng chắc
chắn hắn sẽ kịch liệt phản đối nộp cung phụng.
Cho dù trước khi hắn vào sân đã nói ra sức ủng hộ, khi đó mọi người cũng cho
rằng là cố ý nói ngược lại.
Nào biết rằng, thế mà hắn lại chơi thật?
Lẽ nào hắn không biết ý nghĩa đằng sau chuyện này, không nhìn ra tổn hại đối
với Phi Tiên Môn?
Đám người Mạc Trần và Tần Sướng phía sau Thành ca đều không thể không đi
ra phổ cập kiến thức cho hắn.
“Khương chưởng môn, chuyện này không ổn lắm.”
“Bọn họ chỉ lấy cớ giúp đỡ môn phái nhỏ, dùng cái này để chèn ép chúng ta.”
“Phi Tiên Môn của chúng ta nhiều Đạo Tôn và Đạo Thánh như vậy, cần phải
nộp quá nhiều, vả lại lúc phân công cuối cùng…”
“Các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Khương Thành rất bất mãn trừng mắt nhìn bọn họ.
“Cái gì gọi là nộp quá nhiều?”
“Bình thường ta dạy bảo các ngươi như thế nào? Giúp đỡ tiên nhân tầng lớp
thấp nhất, chuyện có ý nghĩa như vậy, một chút được mất tính là cái gì?”
“Lề lối là danh môn đại phái của chúng ta đâu?”
“Tính toán chi li, chẳng phải là làm cho người ta chê cười hay sao?”
Ồ, cái này à?
Không chỉ các đệ tử của Phi Tiên Môn không nói nên lời, mà ngay cả một đám
Đạo Thánh ở phía đối diện cũng lâm vào trầm tư.
Khương Thành trong truyền thuyết, một người tàn nhẫn vừa bắt đầu đã lập tức
giết chết một Đạo Thánh, thế mà lại là một kẻ ngu dốt?
Hóa ra hắn dễ lừa gạt như vậy à?
Là giả, phải không?
Vốn dĩ trong lòng mọi người còn đang sợ hãi không thôi, lập tức yên tâm.
“Phi Tiên Môn của bọn ta không thành vấn đề, các ngươi thì sao?”
Trước câu hỏi của Khương Thành, đám người Tuyệt Vân và Kinh Dương tỏ vẻ
bản thân không đồng ý, đều xin lỗi lòng tốt này của hắn.
“Đương nhiên bọn ta cũng đồng ý.”
“Đúng đúng đúng, vốn dĩ đây là chuyện bọn ta vô cùng tán thành mà.”
“Giúp đỡ tiên nhân tầng lớp thấp nhất, vốn dĩ đây là việc tiên nhân bọn ta nên
làm.”
“Bọn ta tuyệt đối không nói hai lời, toàn lực giúp đỡ!”
Sáu mươi Đạo Thánh có mặt ở đây, tất cả đều bày tỏ sự tán thành mãnh liệt của
họ.
Dù sao thì trước đó bọn họ cũng đã thông đồng với tiên phủ, vốn dĩ định ủng hộ
đề nghị này của Tịnh Trúc Đạo Thần.
Mà sau đó, bọn họ sẽ thực sự trả lại phần đã nộp trong bí mật.
Vì vậy, không có lý do gì để không đồng ý.
Thậm chí có một số người còn giả vờ xu nịnh Thành ca.
“Chí khí và cảnh giới này của Khương đạo hữu thật sự là tấm gương của bọn ta
mà!”
“Đúng vậy, bội phục bội phục!”
“Tất cả môn phái của Khiếu Mang vực đều biết ơn sự ủng hộ của Khương
chưởng môn.”
“Thật tốt, nhất định phải cảm ơn!”
Thành ca cũng không ngốc, sao lại không nghe ra sự kỳ quái trong lời nói này
của bọn họ.
Nhưng lúc này, hắn trực tiếp mặc kệ.
Hoàn toàn không so đo với đám người này.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu nhé.”
“Như ta đã nói vừa rồi, làm từ thiện… à không… giúp đỡ tiên nhân tầng lớp
thấp nhất thì phải tăng cường lực lượng, không được làm như chuồn chuồn đạp
nước qua loa sơ sài.”
“Cái này hẳn là các ngươi cũng đồng ý, đúng không?”
Mọi người âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ ngươi muốn nhiều hơn một chút?
Vậy thì bọn ta cũng không có lý do gì để phản đối nhỉ.
“Đồng ý đồng ý.”
“Đương nhiên tán thành!”
“Ừm! Thế này cũng tàm tạm rồi.”
Khương Thành hài lòng gật đầu.
“Ta đã nói rồi, một lần mới nộp phí thành viên của một trăm năm, thật sự quá
phiền phức.”
“Năm tháng của tiên nhân động một tí thì luôn dùng hàng trăm triệu, hàng chục
tỷ năm để tính toán.”
“Một lần nộp một chút như vậy, kết cấu ở đâu?”
“Cho nên, một lần ít nhất phải nộp một trăm triệu năm, mới phù hợp với địa vị
của chúng ta!”