còn mới lạnh run đã lập tức nổi lên.
Hắn suýt chút nữa đã dùng kiểu tung tăng như chim sẻ nhảy đến trước mặt Mâu
Vũ.
“Ha ha, Mâu hội trưởng!”
“Quyền mua độc nhất vô nhị của các ngươi đã không còn trước khi nó kịp nóng
lên, bây giờ ngươi có cảm nghĩ gì?”
Tên này khua tay múa chân, mặt mày hớn hở hưng phấn.
“Con vịt đã được luộc chín bay đi mất rồi, phải làm sao mới được đây?”
“Xem ra quả nhiên là Thiên Khu các của các ngươi vẫn còn xuống dốc rồi, một
chút ánh rạng rỡ vừa rồi chỉ là trời cao cố ý cho các ngươi hy vọng, để cho các
ngươi càng trở nên tuyệt vọng hơn mà thôi.”
Những thương hội khác ở bên cạnh cũng xôn xao cười lớn khi thấy người khác
gặp họa.
“Ha ha ha ha, đúng vậy!”
“Có lẽ bây giờ Mâu hội trưởng đã có thể hiểu được trọn vẹn câu nói đó rồi,
người cười cuối cùng mới là thật sự chiến thắng.”
“Vừa rồi làm ta bị dọa giật mình, còn tưởng rằng cửa làm ăn này của Trọc Ma
thực sự sẽ bị Thiên Khu các cướp mất, sau này chúng ta chỉ có thể uống được
chút canh thôi chứ.”
“Thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi!”
Có vài người thậm chí cũng bắt đầu nháy mắt chế giễu với Khương Thành.
“Thật sự là thành cũng là người này, bại cũng là người này.”
“Vị đạo hữu này, tốt xấu gì ngươi cũng để cho giấc mộng đẹp của Mâu hội
trưởng kéo dài lâu hơn một chút chứ, đột nhiên rơi xuống vực sâu như này quá
tàn nhẫn rồi?”
Thành ca cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi, giấc mộng đẹp này chỉ vừa mới bắt
đầu mà thôi, sau này vẫn có lúc các ngươi phải đến cầu xin nàng, bây giờ vượt
mặt cười nhạo nàng như vậy đến lúc đó làm sao xong việc được?”
Mọi người sửng sốt một lát rồi bất chợt phát ra tiếng cười lớn hơn nữa.
“Ha ha ha, hắn đang nói cái gì vậy?”
“Sau này Thiên Khu các không vào được nữa rồi, vẫn còn ở đây mơ mộng!”
“Lại còn cầu xin nàng? Thật sự cho rằng bọn ta dựa vào Thiên Khu các sao?”
Có vài người thậm chí còn cố ý lớn tiếng hô to để quét được một chút thiện cảm
của Hoang tộc.
“Ta với Hồn tộc không đội trời chung, kẻ thù của Hoang tộc cũng chính là kẻ
thù của Tinh Vi bảb điện bọn ta!”
“Không sai, Duyệt Dung các bọn ta cũng kiên quyết ủng hộ bạn bè Hoang tộc!”
Hồn tổ ở trong góc tối nghe thấy nói như vậy cũng không tức giận một chút nào
mà chỉ cười nhạo.
Những mặt hàng như các ngươi Hoang nhân cũng thấy chướng mắt mà.
Rất nhanh đoàn người đã quay trở về khu vực bên ngoài chợ, thứ đầu tiên mà
bọn họ liếc mắt nhìn thấy chính là một đám người đang vây quanh một chỗ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao đều tụ tập ở chung một chỗ?”
“Chẳng lẽ xảy ra điều gì hiếm thấy sao?”
Thủ lĩnh của các thương hội vội vàng bay đến gần, vừa nhìn thấy đã không nhịn
được hít sâu một hơi.
Sau đó, tất cả bọn họ đều xôn xao hướng ánh mắt về phía Kết Trần Đạo Tôn.
Chỉ thấy các quầy hàng ở phía dưới của Phúc Thiên các đều đã vỡ vụ từ lâu,
Hành cung nguy nga tráng lệ ở phía sau cũng đã trở thành một bức tượng đá
trong suốt sáng long lanh, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Mà hơn mười vị Đạo Tôn và Chí Tôn của Phúc Thiên các lại càng vô cùng thê
thảm.
Bên ngoài thân thể của bọn họ không có vết thương hay vết máu, nhưng một
đám người bị đông cứng toàn thân tím xanh, bọn họ nằm hấp hối ở trên mặt đất,
sắp phải đến mức chỉ có hít vào chứ không thở ra được nữa rồi.
Mà toàn bộ hộ giáp toàn thân và binh khí bí bảo của bọn họ cũng đều đã biến
mất không thấy còn gì nữa.
Các tiên nhân ồn ào tranh cãi trước đó đều đã câm như hến, lúc này cũng không
bàn bạc một chút nào nữa, tất cả đều yên lặng đứng nhìn.
Rõ ràng cảnh tượng xảy ra ở trên từng người của Phúc Thiên các đã để lại một
bóng ma khó có thể phai mờ trong tâm hồn yếu đuối của bọn họ.
“Là ai làm?”
Trong nháy mắt Kết Trần Đạo Tôn lập tức rơi vào trạng thái tức giận.
Hắn lôi Pháp cảnh ra ngay tại chỗ, hai con mắt đỏ lên giống như con sư tử nhắm
người mà cắn vậy.
“Là ai?”
“Lăn ra đây nhận cái chết cho lão phu!”
“Ôi chao, làm sao có thể như vậy chứ?”
Khương Thành bay vào bên trong Pháp cảnh của hắn, vẻ mặt cảm thông vỗ vai
hắn.
“Lão huynh, lúc trước ta đã nhắc nhở ngươi quầy hàng bị đập rồi, nhưng mà
ngươi không tin ta, còn tưởng rằng ta muốn lừa ngươi rời trường.”
Ca nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi còn thở dài.
“Cái này cũng quá thê thảm, chẳng ra sao cả!”
Kết Trần Đạo Tôn bỗng nhiên xoay người, gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
“Ngươi biết là ai làm?”
Những Tiên nhân đứng xem trước đó im bặt, cái người bên cạnh ngươi chính là
người khởi xướng đó!
“Biết.”
“Là ai?”
“Là ta.”
Kỷ Linh Hàm không sợ hãi chút nào bay tới trước mặt.
Nói đùa, nàng là Đạo Thánh, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không đến mức sợ hãi
một Đạo Tôn.
Thành ca còn cố ý kinh ngạc nữa chứ.
“Tại sao làm ra như vậy?”
Kỷ Linh Hàm vẻ mặt vô tội.
“Miệng bọn họ không sạch sẽ, lại còn ra tay với ta.”
Khương Thành gật đầu: “Đã thu lấy chiến lợi phẩm rồi chứ?”
“Đã lấy rồi.” Em gái Hàm được Khương chưởng môn hun đúc từ nhỏ, phương
diện này cũng không hề cổ hủ một chút nào.
Thành ca giơ ngón tay cái lên: “Làm tốt lắm!”
Sau đó hắn mới lắc đầu bày ra vẻ mặt thương tiếc với Kết Trần Đạo Tôn ở bên
cạnh.
“Ôi, ngươi nhìn xem ngươi làm gì này, nếu như trước kia nghe ta thì tốt hơn
rồi?”
“Ngươi đi ra ngoài sớm một chút, cho dù có không ngăn cản được thì chắc chắn
cũng có thể nhìn thấy một chút mảnh vụn chứ!”
Mọi người ở bên cạnh đã không còn sức mà than phiền nữa rồi.
Kết Trần Đạo Tôn nhất thời đã rơi vào trạng thái hóa đá.
Bây giờ hắn có chút mơ hồ, cảm thấy nhất định phải vuốt râu một cái.
Người này trước đây có lòng tốt nhắc nhở mình, người này biết “hung thủ”, bây
giờ người này lại đang trách móc mình chỉ tiếc rèn sắt không thành, vậy cuối
cùng hắn ở bên nào?
Hắn suy nghĩ kỹ vài giây, rốt cuộc mới hiểu ra.
“Thì ra là ngươi làm, ngươi chính là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này!” Hắn lập
tức đưa ánh mắt nổi giận nhắm thẳng vào Khương Thành.
Các Tiên nhân vây xung quanh xem đã không nói nổi nữa rồi.
Lão huynh, thật khó để ngươi có thể nhìn ra, không dễ dàng mà.
“Ngươi thật to gan!”
“Còn có Thiên Khu các, ngươi và đám Mâu Vũ, chuyện này các ngươi cũng
không thoát khỏi trách nhiệm…”
Bên trong Pháp cảnh của hắn, hư ảnh căn nguyên đang bùng cháy dữ dội, ngay
lập tức muốn mở ra nhịp điệu báo thù Penta Kill.
Mãi cho đến khi một Pháp cảnh khác sáng lên ở bên cạnh, bên trong Pháp cảnh
đó có những sáu căn nguyên đồ đằng trụ lớn.
“Ngươi…”
Nhìn vào đôi mắt lạnh thấu xương như băng của Kỷ Linh Hàm, Kết Trần Đạo
Tôn không bất giác nuốt nước miếng một cái.
Hắn cũng không ngốc.
Đối phương có thể làm ra chuyện như vậy thì cũng không phải chỉ là phô
trương thanh thế.
Lúc này nếu như mình ra tay thì có chết cũng sẽ chết một cách vô ích.
“Các ngươi…”
Giọng nói của hắn dần dần nhỏ đi rất nhiều, Pháp cảnh cũng lặng lẽ co rút lại
hơn một nửa.
“E hèm?”
Khương Thành vẫn còn đang nở nụ cười chân thành đứng ở bên cạnh hắn.
“Bọn ta làm sao?”
“Cũ không đi thì mới không tới, bọn ta có ý tốt giúp ngươi phá bỏ cái cũ rồi,
nhân tiện cũng giúp người của các ngươi chữa được tính nóng nảy, thu chút thù
lao cũng hợp tính hợp lý nhỉ?”
Các vị Tiên nhân vây xem xung quanh đều đã miệng méo mắt lệch.
Rốt cuộc bọn họ cũng đã nhìn ra được người này không thể chọc vào được.
Lung Lâm và Mạch Phong chân thành xuất hiện làm vai diễn phụ.
“Quá hợp tình rồi!”
“Quá hợp lý rồi!”
“Khương chưởng môn thực sự rất nhiệt tình!”
Phụt!
Vừa căm hận lại vừa không dám trút ra, cuối cùng Kết Trần Đạo Tôn phun một
ngụm máu tươi ra ngoài.
“Được!”
“Được lắm, những viện hôm nay Thiên Khu các các ngươi đã làm, ta nhớ kỹ
rồi!”
Khương Thành híp mắt, hắn bị người ta ghi hận cũng không sao cả, thậm chí
hắn còn mơ ước ấy chứ, nhưng như vậy sẽ cuốn cả Mâu Vũ vào.
Nhưng mà giết chết người này dường như cũng chẳng có ích lợi gì.
Ở đây có nhiều người như vậy, chắc chắn có thể truyền về Vân Bái Tiên phủ.
Lúc này, Mâu Vũ bay đến bên cạnh hắn.
“Quay về nói cho đám người Khánh Đoan Đạo Thánh, hãy nói rằng Thiên Khu
các bọn ta từ bây giờ đã rời khỏi Vân Bái Tiên Phủ rồi.”
Tuyên bố xong quyết định quan trọng này, nàng mới nhìn Khương Thành trêu
ghẹo: “Phi Tiên môn các ngươi chắc là có thể bảo vệ cái thương hội nhỏ bọn ta
chứ?”
Năm đó nàng muốn Khương Thành làm cận vệ của mình đã bị từ chối rồi.
Mà lần này đối với thỉnh cầu bảo kê của Thiên Khu các, Thành ca lại đồng ý vô
cùng dứt khoát.
“Không thể chối từ.”