Trường Linh trả lời câu hỏi này của Khương Thành.
“Các đại tông môn tổ thành một vòng bao vây, một mặt là vì để ngăn lại chỗ hở,
không để Ngân Ngọc Tủy trốn đi.”
“Một mặt khác cũng là không quấy rối nhau, tự dựa vào bản lĩnh của mỗi
người.”
Một sợi khí cơ hỗn độn đó chỉ có thánh giới có thể miễn cưỡng cản được một
chút.
Về phần đạo hải, coi như là một tầng bổ sung đối với thánh giới.
Lỡ như nó xông ra phong tỏa của thánh giới, có thể dùng đạo hải kéo dài một
chút, như vậy những Thánh Chủ khác sẽ có thể lại lần nữa lấy thánh giới cản nó
trở lại.
Bởi vì cần phải tạm thời lập đội, chân thành hợp tác, cho nên hiện tại các đại
tông môn và tộc quần đều đã tạm thời bỏ ân oán xuống.
Trước khi bắt được Ngân Ngọc Tủy hỗn độn, mỗi một Thánh Chủ và Đạo Thần
có mặt đều rất hữu dụng.
Không có ai có thể ra tay với người khác vào lúc này.
Mà những Đạo Thánh và Đạo Tôn ở bên ngoài kia, bọn họ ngược lại mong chờ
vòng bao vây bị phá vỡ.
Như thế Ngân Ngọc Tủy hoảng loạn không biết đường, không chừng sẽ trực
tiếp xông đến trên người bọn họ, nhận mình làm chủ.
Trên cơ bản là ôm lấy tâm thái miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Sau khi làm rõ tình huống, Thành ca tự nhiên bắt chước theo, cũng thả ra đạo
hải của Đạo Thần cao giai kia của mình.
“Loại hoạt động tập thể này, Khương mỗ ta nhất định phải góp vui một chút!”
Ngộ Sơn và Trường Dương bên cạnh thấy vậy, vội vàng thu nhỏ thánh giới của
mình, chừa ra một chỗ cho ca này.
Hành động này lập tức đã dẫn đến hai tông môn bên cạnh bất mãn.
“Các ngươi có ý gì vậy?”
“Thế mà để một Đạo Thần đứng ở hàng đầu tiên, phía sau còn không có Thánh
Chủ, điều này bằng với việc lộ ra một sơ hở!”
“Các ngươi là người của Phi Tiên môn đúng không, có thể nghiêm túc một chút
không?”
“Nếu như một lát nữa khí cơ hỗn độn xông ra ngoài từ sơ hở kia, vậy Phi Tiên
môn chính là tội nhân, cứ chờ bị đánh tập thể đi!”
“Ta nhận ra Đạo Thần kia, hắn là Khương Thành, thời gian trước người được
đón đến Phù Du Hải chính là hắn.”
“Là hắn thì làm sao chứ, đạo hải và thánh giới có sự chênh lệch cấp bậc, hắn
căn bản không xứng xuất hiện ở vị trí này!”
Đối với sự bất mãn của bọn họ, đám người Ngộ Sơn rất không cho là đúng.
“Sơ hở gì chứ? Sư tôn ta há có thể là người mà Thánh Chủ bình thường có thể
so sánh?”
“Có lão nhân gia hắn gia nhập, vòng bao vây này đã có được đề cao về chất, lập
tức sẽ trở nên vô cùng kiên cố!”
“Các ngươi nên cảm thấy vui mừng!”
“Đúng thế đúng thế, một mình Khương chưởng môn đã thay đổi tình hình tràn
ngập nguy cơ của toàn bộ vòng bao vây rồi, có thể nói là vào sân mấu chốt
mang tính chuyển ngoặt.”
Bọn họ ở đây bợ đít ngược lại là vui sướng.
Chọc tức mấy tông môn xung quanh tức đến oa oa kêu loạn.
“Phi Tiên môn các ngươi đây là không quan tâm đến đại cục, tự ý làm bừa!”
“Sớm biết thế, lần này nên loại bỏ các ngươi ra bên ngoài, không để các ngươi
gia nhập.”
“Cứ chờ đấy cho bọn ta, sau khi lần cơ duyên này kết thúc, nhất định phải khiến
các ngươi đẹp mặt.”
“Đừng tưởng rằng ta không biết, Hám Thiên cung căn bản không phải là chỗ
dựa của các ngươi, đến lúc đó có giỏi thì đừng trốn ở trong Phù Du Hải!”
Từng đạo thần niệm không kiêng nể gì cả quét qua trên người đám người Phi
Tiên môn, nhất là Thành ca càng là trọng tâm của sự chú ý.
Trong đó có mấy chục đạo thần niệm đến từ Ngự La thánh địa.
“Đến rồi!”
Tầm mắt của Khương chưởng môn đột nhiên sáng lên.
Đám người Vô Sanh giống như cá ăn thịt người ngửi thấy mùi máu, sát ý và hận
ý hoàn toàn không thể che đậy được.
“Tiểu tử đó cuối cùng cũng đã đến rồi!”
“Cái đồ đáng hận, ta còn cho rằng hắn sẽ trốn ở Phù Du Hải cả đời không ra
ngoài nữa chứ.”
Nghĩ đến lần trước rõ ràng đã nhìn thấy Khương Thành, nhưng lại bị dọa sợ,
cuối cùng vẫn không thể không thấp giọng bớt giận hoan nghênh hắn, bọn họ
đều sắp tức đến bùng nổ rồi.
Khoảng thời gian này bọn họ ngoài việc cùng nhau tìm kiếm Ngân Ngọc Tủy
hỗn độn, nhưng thứ càng muốn tìm được hơn vẫn là kẻ thù này.
Không tiêu diệt hắn, có lẽ đạo tâm đều sắp xảy ra vấn đề rồi.
“Hiện tại muốn ra tay không? Ta đã đợi không kịp nữa rồi!”
“Hạ gục hắn, mang về cạy “Vạn Tượng Luân Chuyển” ra, rồi chém thi thể hắn
thành trăm mảnh!”
“Giết chết hắn thì hời cho hắn rồi, khó mà giải được mối hận trong lòng ta!”
“Đợi thêm một ngày cũng là dày vò!”
Khoảng thời gian này, Khương Thành vẫn luôn bế quan uống thuốc, bọn họ tìm
kiếm khắp nơi đều sắp nhịn đến điên rồi.
Sau khi môn đồ của Phi Tiên môn xuất hiện, bọn họ đã từng muốn báo thù.
Có điều lúc đó vòng bao vây đã thành hình, lại thêm cả không muốn đánh rắn
động cỏ, lúc này mới nhịn xuống.
“Không!”
Vô Đường vội vàng ngăn cản bọn họ lại.
“Hiện tại vẫn không phải là lúc ra tay!”
“Nếu như lúc này mạnh dạn ra tay, vậy vòng bao vây sẽ xuất hiện hai lỗ hổng
rất lớn, chúng ta sẽ chọc mọi người tức giận.”
“Hơn nữa, Ngân Ngọc Tủy hỗn độn vốn nên là của chúng ta.”
Hắn nói như thế, những Thánh Chủ khác cũng chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn.
Định đợi đến sau khi tranh đoạt Ngân Ngọc Tủy xong, rồi mới ra tay với toàn
bộ Phi Tiên môn.
Đối với sát ý của bọn họ, Khương Thành cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
“Xem ra lần này bọn họ đã hạ quyết tâm rồi.
“Ca gần đây đang thiếu đan dược và huyền tinh đấy.”
Vì để không phá hư vòng bao vây, hắn cũng không ra tay trước.
Hai bên cứ như vậy duy trì khắc chế, chờ đợi cơ duyên Ngân Ngọc Tủy kết
thúc.
Tiếng hò hét liên tiếp không ngừng vẫn tiếp tục như cũ.
Một sợi khí cơ hỗn độn đó phiêu du bất định, lúc thì ở lân cận, lúc thì lại đến
một bên đầu nơi xa khác.
Nó không hề giống như công kích xé ra và phá hư thánh giới, nhưng sự va chạm
của nó sẽ tạo thành chấn động đối với đạo tâm.
Mà mỗi một lần đạo tâm bị chấn động đều sẽ tạo thành đả kích không nhỏ với
Thánh Chủ bình thường.
Nhiệm vụ lần này đối với bọn họ mà nói không hề dễ dàng.
Khương Thành ngay từ đầu cũng bắt chước bọn họ tập trung tinh thần, nhìn trái
nhìn phải theo những âm thanh hô to gọi nhỏ, nhưng qua mấy phút sau, hắn đã
cảm thấy nhàm chán rồi.
“Cái này còn phải vây đến khi nào?”
“Mau đụng vào bên ta một lần đi.”
Có lẽ là tiếng lòng của hắn được Ngân Ngọc Tủy nghe thấy, lại có lẽ là cuối
cùng đã phát hiện chỗ sơ hở là hắn, chỉ ba phút sau, đạo hải của hắn đã có biến
hóa.
“Đến rồi!”
Khương Thành thậm chí còn không cảm nhận được trong đạo hải có thêm chút
gì đó.
Nhưng hắn cảm nhận được cuồn cuộn vô cớ của đạo hải.
Ngân Ngọc Tủy hỗn độn thật sự giống như một con cá bơi hết sức láu lỉnh, tùy
ý qua lại như con thoi trong lĩnh vực của hắn.
Kèm theo nhấc lên từng cuộn dao động khe khẽ.
Một làn dao động đó thả ở trong chiến đấu bình thường, gãi ngứa cũng chẳng
tính, căn bản sẽ không có ảnh hưởng gì.
Nhưng khí cơ hỗn độn quá đặc biệt, giống như điện giật, cho dù chỉ là tiếp xúc
bình thường đã đủ để chấn động đến đạo tâm tầng sâu.
Bóng dáng của hắn đều vì đó mà trở nên lung lay.
Ngộ Sơn và Trường Dương ở một bên thấy vậy, cũng kinh ngạc hô lên.
“Nó xông vào đạo hải của sư tôn rồi!”
“Không thể để nó chạy được!”
Bọn họ mở ra thánh giới theo bản năng, muốn bao trùm lấy đạo hải của Khương
Thành, giúp đỡ ngăn cản một chút.
Đây cũng là thao tác thông thường của tất cả mọi người có mặt.
Ngân Ngọc Tủy xông vào thánh giới của bất kì một người nào đó bên cạnh, mọi
người xung quanh đều sẽ giúp đỡ ngăn cản.
Nhưng đám người Ngộ Sơn vừa mới khởi thế, lại đã dừng lại.
Bởi vì đây là Khương chưởng môn không gì không thể.
Phi Tiên môn bị cường địch đánh nhiều lần như thế, mỗi lần hắn đều khiến
những người khác lùi về phía sau, một mình mình đi chống lại kẻ địch.
Hơn nữa mỗi lần đều có thể nhẹ nhàng giành được thắng lợi.
Dần dà, đám người cũng đã quen với tiết tấu này.
Lại thêm cả Thành ca cũng không nói đến giúp ta, cho nên bọn họ cảm thấy lần
này có lẽ cũng không cần mình nhiều chuyện.
Bọn họ mới vừa dừng lại, Ngân Ngọc Tủy hỗn độn đã thành công xuyên qua
đạo hải của Khương Thành.