Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nói xong, các vị đại lão của Huyền giới liền run lên.

Mấy lão tổ như Bạch Vô Khải và Ninh Chi Lâm đều không ngồi yên được, trực

tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?”

“Đạo lữ?”

Đạo lữ có nghĩa thế nào, bọn họ vẫn hiểu rất rõ.

Nghĩa là người đứng trước mặt mình là phu nhân của Khương hiền giả đó!

Thân phận này thật sự khó lường được!

Bản thân thế mà lại để đạo lữ của hắn đứng nói chuyện suốt như vậy?

“Đạo lữ thật à?”

Mấy người Bạch Vô Khải có chút bối rối.

Không phải năm đó người bên cạnh Khương hiền giả là Thư Bạch Vi sao, sao

giờ lại biến thành Mâu Vũ rồi?

Nhưng nghĩ lại, một người tài giỏi và hấp dẫn như Khương hiền giả có nhiều nữ

nhân bên người cũng không có gì kì lạ.

“Đúng thế!”

Giáng Hàn giống như một cái kèn nhỏ nhiều chuyện, lập tức bắt đầu điên cuồng

kể chuyện.

“Lúc hội trưởng của bọn ta gặp hắn, cả hai người vẫn còn là Tiên Vương cơ.

Khi đó họ từng vào sinh ra tử với nhau trong bí cảnh.”

Vào sinh ra tử?

Mọi người nắm bắt được cụm từ then chốt này một cách rất nhạy bén.

“Sau đó, hắn còn dốc hết tâm huyết giúp Thiên Khu các bọn ta luyện chế Tiên

đan cửu phẩm với số lượng lớn, thậm chí vì thế mà hắn không tiếc phải trả giá

bằng việc căn cơ bị tổn hại nữa.”

Lúc trước để tăng thiện cảm, Thành Ca từng giả vờ bị suy nhược, cho đến nay

Giáng Hàn vẫn tin là thật.

Dốc hết tâm huyết?

Căn cơ bị tổn hại?

Khương hiền giả đối tốt với Thiên Khu các tới mức đấy luôn sao?

Tất cả mọi người của Huyền tộc có hơi hâm mộ và ghen tị.

Có thể khiến lão nhân gia hắn làm như vậy, quan hệ phải thân mật đến mức nào

chứ?

Trừ đạo lữ ra, đúng là không còn khả năng khác thật!

Không không không, đây cũng không phải là đạo lữ bình thường nữa…

Ánh mắt mọi người nhìn Mâu Vũ triệt để thay đổi.

Giáng Hàn vẫn đang còn đứng đấy khoe khoang.

“Lúc đó á, Mâu hội trưởng của bọn ta ngày ngày đi chung với hắn, mọi người

không biết hai người đó quấn quýt tới mức nào đâu. Còn hai người từng làm gì,

mọi người đều hiểu rồi đó…”

Thấy vẻ mặt suy nghĩ dài dòng của mấy người Huyền tộc, chính Mâu Vũ cũng

không nghe nổi nữa.

“Nào có nhiều chuyện như vậy chứ?”

“Ta với hắn chưa tới mức để gọi nhau là đạo lữ đâu. Lần đó là vì cảm ơn sự trả

giá của hắn mà thôi, bọn ta vẫn rất thuần khiết mà…”

“Thuần khiết gì chứ?”

Giáng Hàn che miệng cười: “Không phải chính miệng hắn cũng từng nói là có

gian tình với ngươi sao? Thiên Khu các chúng ta đã sớm coi hắn là rể rồi.”

Mạch Phong cũng cười nói: “Không sai không sai!”

Giáng Hàn bĩu môi, nói một cách chua chát: “Lần trước hội trưởng ngươi bị

giết, hắn vừa nghe liền vội vàng chạy tới, dù phải trả giá cái gì cũng phải làm

ngươi sống lại. Lại còn đưa bọn ta đến Yêu giới để bảo vệ bọn ta nữa, đến vậy

rồi mà vẫn nói là không có gì, ngươi tin chứ bọn ta không tin!”

“Đúng rồi, nếu là bạn bè bình thường thôi thì cũng chẳng tốt đến mức ấy đâu.”

Còn chuyện sống lại này nữa?

Mọi người ghen tị vô cùng, Mâu hội trưởng này thực sự được Khương hiền giả

sủng ái hết mức luôn đó!

Tuy nghe từ giọng nói thì có vẻ hai người còn chưa xác định quan hệ đạo lữ,

nhưng họ đã coi Mâu Vũ là Khương phu nhân tương lai rồi.

Kim Khao và Mục Vi vội vàng cùng tiến lên, mời nàng ngồi bên cạnh mình.

“Mời mời mời, vừa nãy là bọn ta sơ suất quá.”

“Mong ngươi đừng để bụng…”

Mâu Vũ dở khóc dở cười: “Bọn họ chỉ đang nói quá lên thôi, ta và hắn còn chưa

phải là đạo lữ đâu!”

Nàng càng nói vậy, ấn tượng của chư vị đại lão của Huyền tộc về nàng lại càng

tốt hơn.

Những người này đều là những con người hiểu rõ thế sự sống cả mấy chục tỉ

năm rồi, ngay từ lúc đầu họ vẫn luôn âm thầm khảo sát nhân phẩm của Mâu Vũ

đấy thôi.

Tuy được Khương hiền giả giới thiệu thì dù đối phương có ngang ngược khắt

khe, bọn họ cũng vẫn sẽ phối hợp.

Nhưng chắc chắn trong lòng sẽ không thoải mái.

Mà Mâu Vũ không phải người như vậy.

Trong suốt cuộc nói chuyện nàng vẫn luôn có biểu hiện quá khéo léo, cho tới

giờ cũng không hề vì được chiều quá mà sinh hư, điều này cũng đã giành được

thiện cảm của các đại lão Huyền tộc.

“Có nói quá hay không, bọn ta tự có đánh giá.”

“Ha ha ha, đúng đúng đúng, ngươi cứ yên tâm ngồi lên ghế trên đi.”

“Khương hiền giả đã nguyện ý trả giả vì ngươi như vậy, tự nhiên là có dụng ý

riêng của hắn, bọn ta đương nhiên sẽ phối hợp với lão nhân gia hắn.”

Hai vị lão tổ kiên quyết đỡ nàng, mời nàng lên ngồi ghế trên.

Còn các thành viên khác của Thiên Khu các cũng được các cao thủ Huyền tộc

xung quanh nhường chỗ.

Dù Mâu Vũ từ chối thế nào cũng vô dụng.

So với lúc nãy, thái độ bây giờ của họ còn thân thiết hơn gấp mấy lần.

“Lần này Mâu hội trưởng đã đến thì không cần phải về vội, nhất định phải ở đây

làm khách của Ngân Huyền tộc ta lâu một chút, để bọn ta có thể thiết đãi chu

đáo mới được.”

“Nhưng còn chuyện buôn bán…”

Mấy người Ngân Trí xua tay: “Đều là người mình cả, chuyện làm ăn cứ để thủ

hạ của ngươi đi bàn bạc là được rồi, đó cũng là chuyện nhỏ!”

Hay lắm, giờ không chỉ là đối tác làm ăn, bay thẳng lên thành người một nhà

luôn rồi.

Mâu Vũ còn chưa kịp vui, các cao thủ Huyền tộc khác đã nhịn không được.

“Đừng chứ, nên đến Bạch Huyền tộc của bọn ta trước chứ!”

Bạch Thường Ngôn nhảy ra: “Khương hiền giả từ Bạch Huyền tộc ta mà ra, nơi

đó mới là nhà của hắn, Mâu hội trưởng qua chỗ của bọn ta cũng giống như về

thăm nhà vậy…”

“Cái gì mà Bạch Huyền tộc các ngươi chứ, rõ ràng Khương hiền giả là khách từ

Tiên giới, không phải của Bạch Huyền tộc các ngươi.

“Đúng rồi, hắn chính là đại hiền giả của cả bốn tộc, không phải chỉ của riêng

mình nhà ngươi.”

“Hội trưởng Mâu, nếu ngươi không qua Kim Huyền tộc của bọn ta làm khách

thì là đang coi thường bọn ta đó…”

Mâu Vũ còn có thể nói gì được?

Cũng không thể coi thường họ thật nhỉ?

Sự nhiệt tình như vậy khiến mấy người Giáng Hàn và Mạch Phong như lạc

trong sương mù.

Đây đâu chỉ là khách quý.

Đây là hoàn toàn coi Mâu hội trưởng là người thân rồi.

Hiệu quả cũng khoa trương quá đi?

Rốt cuộc năm đó ở Huyền giới Khương Thành đã làm chuyện gì thế?

Chính hắn còn chưa ra mặt đâu.

Náo nhiệt xong, bầu không khí trong điện lại hài hòa và vui vẻ.

Lúc này Ngân Phong điện chủ mới nghĩ tới việc Thần Thụ bị hủy hồi nãy.

Hắn bèn vội vàng tiến lên xin ý kiến của các tiền bối Ngân Trí và Ninh Chi

Lâm.

Ninh Chi Lâm biết Thần Thụ bị hủy, cũng không khỏi cảm thấy căm tức.

Nhưng hắn không phát hỏa với Thiên Khu các mà là nặn ra một nụ cười, hỏi

Mâu Vũ: “Không phải các ngươi làm thật chứ?”

Mâu Vũ vội vàng giải thích: “Không phải thật mà. Chỉ cần cho ta ba ngày, ta

nhất định sẽ nghĩ ra cách để tra ra…”

“Không cần phiền phức như vậy.”

Ninh Chi Lâm mỉm cười khoát tay: “Ngươi đã nói không phải, vậy chắc chắn là

không phải. Người do Khương hiền giả chọn, ta tin tưởng.”

“Trước đó các ngươi có nói, Tiên Minh và Thánh Điện là kẻ thù của Khương

hiền giả đúng không”

“Đúng.”

“Vậy là được rồi.”

Ninh Chi Lâm trực tiếp ra lệnh: “Mang tất cả người của Thánh Tinh các tới đây

cho ta.”

Mà bên kia, Hắc Thần, đại điện chủ của Hắc Huyền, cũng ra lệnh cho gọi tiên

nhân được phái tới đây ở của Quần Tiên hội tới.

Một lát sau, Huyết Dương Ma Đế và mấy vị Chuẩn đế của Thánh Tinh các đã

nóng ruột nhiều ngày đều tới đông đủ.

Khi nhìn thấy đội hình cường đại ở hiện trường, mọi người sợ tới giật nảy mình.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Chuyện Thần Thụ của Ngân Huyền tộc bị hủy lại có thể khiến ba tộc khác sang

hỗ trợ điều tra sao?

Mâu Vũ thì ngồi ở một bên chứ không phải bị áp giải chờ xét xử như hắn mong

muốn, điều này khiến hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Đang định mở miệng tạt nước bẩn, Ninh Chi Lâm ngồi đối diện đã sầm ngay

mặt lại.

“Chuyện gì thế này, các ngươi thế mà để hắn ta nghênh ngang đi tới như vậy

sao? Còn không mau bắt lại?”

Vừa nói xong, Ngân Trí, Ngân Phong và các cường giả đỉnh cấp khác của Ngân

Huyền tộc cũng không cầng suy nghĩ phải ra lệnh, liền tự phóng huyền khí của

mình ra, đằng đằng sát khí đánh tới

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK