“Chúng ta không cần thiết phải làm căng với Khí tộc như vậy mà.”
Đông Phàm và Sở Đình đều hơi sụp đổ.
Bọn họ là Thiên Ma ngoại vực, tốt xấu cũng phải tự giác chút chứ.
Bọn họ đến Huyền giới này, nên thân thiện với người khác, khiêm tốn hành sự,
tránh trở thành kẻ địch chung.
Kết quả ngươi còn gây thù hằn khắp nơi, rốt cuộc muốn làm trò gì hả?
“Hay chúng ta vẫn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này đi.”
Bốn thần sử kia nghe thấy bọn họ khuyên Khương Thành rời đi, ngược lại bắt
đầu sốt ruột, lập tức thi triển cách nói khích.
“Thế nào? Sợ rồi?”
“Vừa rồi chẳng phải còn rất mạnh miệng sao?”
“Không phải chứ không phải chứ, như vậy thôi thì không dám vào trong rồi?”
Thành ca không khỏi cảm khái.
“Xem ra hiện nay trình độ dạy dỗ hậu bối của Huyền tộc đáng lo đấy.”
Hắn vỗ vai của Đông Phàm: “Ta vào trong đó một chuyến trước, các ngươi đợi
ta ở ngoài này.”
“Hay là thôi đi, Khương chưởng môn, nếu ngươi vào đó e rằng lành ít dữ
nhiều.”
“Yên tâm đi, lát nữa ta cho ngươi ra đây rước các ngươi.”
Còn cho người đến rước?
Tất cả mọi người ở hiện trường không biết nên nói gì mới tốt.
Bốn thần sử thi triển ấn quyết về phía gương đồng lần nữa xuất hiện, chỉ thấy
trên người tám người trúng cử và Khương Thành đồng thời tỏa ra ánh kim.
Kim mang nhấp nháy, đột nhiên thân hình của tám người nhập vào trong gương
đồng.
Biến mất khỏi miếu cổ này.
Đông Phàm thấy không còn người ở phía trước, hắn hơi bất lực đưa mắt nhìn
sang Sở Đình.
“Đạo hữu, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
Sở Đình cũng rất muốn biết phải làm thế nào.
“Ở nơi này chúng ta lạ nước lạ cái, vẫn là tìm chỗ bế quan chuyển hóa huyền
lực trước đi.”
“Nhưng Khương chưởng môn bảo chúng ta chờ ở đây…”
“Hắn đã không thể trở về nữa, chúng ta đợi ở đây chẳng phải chờ chết sao?”
Cuối cùng Đông Phàm vẫn trông ngóng Thành ca: “Hay chỉ đợi vài ngày thôi.”
“Muốn đợi thì ngươi đợi, ta không tiếp.”
Sở Đình nói xong, rất nhanh thì đã bay khỏi nơi này.
Còn một bên khác, đám người Khương Thành đã tiến vào tiểu thế giới của Khí
tộc sinh sống, chỗ này cũng được xưng là Tiểu Huyền giới.
Bốn thần sử vừa bước vào đây thì thở phào nhẹ nhõm.
“Nơi này là phân điện, các ngươi chờ đợi một hồi trước.”
Sau khi bốn người vội vã rời đi, Thu Vũ Tuyền liền thở dài.
“Ôi, bọn họ đã đi gọi người đối phó ngươi, giờ phải làm sao đây?”
Thành ca đã bình yên ngồi xuống, tất nhiên là không hề lo lắng.
“Gì mà phải làm sao?”
Thu Vũ Tuyền vỗ nhẹ bờ vai của hắn một cách chỉ tiếc sắt không rèn thành
thép.
“Ngươi bảo ta nói ngươi điều gì tốt đây, đi tới đâu gây chuyện đến đó, đúng là
không để người khác yên lòng mà.”
“Một lát cho dù ngươi đánh thắng, sau này cũng phải đối diện sự truy sát của cả
tộc bọn họ, như thế thì sao là tốt chứ?”
Thành ca oán thầm, nữ nhân này lại muốn lên trời rồi.
Hắn cố tình lộ ra vẻ lo âu.
“Ôi, đúng nhỉ, vậy nên như thế nào mới tốt hả?”
“Xem ra chỉ đành hy vọng phân điện chủ của bọn họ có một ít hiểu biết, dĩ hòa
vi quý, bằng không chẳng phải khiến ta khó xử sao.”
“Ha ha ha…”
Thu Vũ Tuyền bị hắn chọc tới nỗi cười phá lên.
Nhất thời, kể cả mấy người khác trong điện cũng nhìn trơ cả mắt.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng nàng lại còn có lúc băng tan.
“Ngươi như vậy là sợ rồi à? Cần ta chỉ con đường cho ngươi không?”
Thành ca liếc nhìn nàng: “Cái gọi là chỉ đường của ngươi lại là cầu xin ngươi
phải không?”
“Đúng thế.”
Thu Vũ Tuyền cười híp mắt gật đầu, nói chuyện cũng lặng lẽ chuyển vào truyền
âm.
Khương Thành bĩu môi: “Ngươi tốt bụng như vậy ư?”
Thu Vũ Tuyền nén lại nụ cười, thong dong nói: “Thế thì phải xem ngươi biết
điều hay không rồi.”
“Là muốn ta hủy bỏ ba hẹn ước cá cược đó à, được thôi, ta đồng ý với ngươi là
được.”
Đương nhiên, Thành ca không cần nàng giúp đỡ.
Sỡ dĩ dễ nói chuyện như vậy chỉ là sớm thì không muốn dùng ba hẹn ước cá
cược kia bắt nạt nàng nữa.
Dù sao muội tử này cũng không phải Tiên Mẫu chuyển thế, căn bản không phải
kẻ thù truyền kiếp của mình.
Thỉnh thoảng hắn nhớ lại những việc trước kia, vẫn vô cớ cảm thấy hơi thiệt.
Hắn đột nhiên dễ nói chuyện như thế khiến Thu Vũ Tuyền không biết nên làm
sao.
Dễ dàng như vậy thì đồng ý hủy bỏ hẹn ước cá cược trước đây ư?
Với cảm tưởng của nàng về Khương Thành, tên này chính là kẻ tập hợp sự bỉ ổi
vô sỉ, hoặc cò kè bớt một thêm hai, hoặc nghĩ đủ mọi cách giở trò.
Phản ứng trước mắt này thật sự quá khác thường.
“Xem ra lần này ngươi đúng là sợ rồi à.”
Nàng suy nghĩ một hồi, cảm thấy lần này chắc là Khương Thành thật sự cùng
đường bí lối, cho nên mới chỉ đành trông mong vào mình.
Nếu vậy… Thế chắc chắn phải đòi nhiều hơn!
“Hủy bỏ hẹn ước cá cược?”
Nàng nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi nằm mơ à!”
Thành ca dở khóc dở cười, ta đã đang nhường ngươi, cố tình đưa ra để tặng
điểm, ngươi còn muốn như thế nào?
“Sao ta lại là nằm mơ rồi?”
“Hủy bỏ hẹn ước cá cược trước đó vẫn chưa đủ, phải đổi ngược lại!”
“Đổi ngược lại?”
“Không sai!”
Thu Vũ Tuyền hung hăng nghiến răng.
“Từ ban đầu thì ta đã từng nói, mọi thứ mà ngươi áp đặt trên người ta, ta đều sẽ
trả lại, nói được thì phải làm được!”
“Từ nay về sau, ngươi phải trở thành người hầu của ta, thấy ta thì phải hành lễ,
một nửa thu hoạch cũng phải thuộc về ta!”
Khóe môi của Khương Thành giật nhẹ, rốt cuộc là ai đang nằm mơ đây?
Thu Vũ Tuyền chỉ cho rằng lần này thật sự nắm chắc hắn, cũng đã bắt đầu mặc
sức tưởng tượng.
“Lát nữa sau khi gia nhập Khí tộc, chắc thân phận của ta sẽ rất cách biệt, đến
khi ấy ta sẽ mở miệng nói với bọn họ lấy ngươi để hầu hạ ta.”
“Một ít yêu cầu nhỏ này, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Tới lúc đó, ngươi bảo toàn được tính mạng, ta cũng có được người hầu, một
công đôi việc.”
Vì quá nhiều điểm tệ hại, Thành ca cũng không biết nên nói móc như thế nào
nữa.
Nhịn hết nửa ngày, chỉ thốt ra được một câu.
“Ngươi suy nghĩ cũng chu đáo lắm đấy.”
“Đó là điều đương nhiên.”
“Nhưng như vậy phải chăng ta mất mặt mũi quá, thoạt nghe cứ như một món
hàng.”
“Cũng sa vào bước đường này rồi, ngươi còn muốn có mặt mũi?”
Thu Vũ Tuyền đứng trên chiếc ghế đối diện, ung dung cúi nhìn hắn, ánh mắt đã
toát lên sự uy nghiêm của chủ nhân trước rồi.
Nàng đắc ý nói: “Ngươi nên vui mừng lần này có ta ở đây, bằng không ngươi
ngay cả cơ hội làm hàng hóa cũng không có.”
Ngoài mặt Thành ca tỏ ra quấn quýt, giống như đang thiên nhân giao chiến một
phen.
Cuối cùng hắn lắc đầu thật mạnh: “Vẫn là thôi đi, ta không cầu xin ngươi nữa.”
Sắc mặt Thu Vũ Tuyền biến đổi: “Ngươi ý gì?”
“Ý là không cần làm phiền ngươi, hẹn ước cá cược kia không chỉ không nghịch
chuyển, cũng không hủy bỏ nữa đâu.”
Khương Thành ngước mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên với vẻ thú vị.
“Bây giờ ta xem như đã nhìn được ra, thân phận thích hợp ngươi nhất vẫn là
nha hoàn.”
Hắc quả thực nhìn được ra giữa mình và Thu Vũ Tuyền đã không thể chung
sống với nhau một cách bình đẳng hữu nghị.
Có lẽ vì trước đó bị đè ép quá mức, nữ nhân này lấy sức muốn tìm lại vùng
mình.
Hễ có cơ hội thì muốn đè ép mình, dẫm tới trên đầu mình rồi.
Vì không để mình bị dẫm đạp, hắn chỉ đành tiếp tục đè nàng thôi.
Hắn nói xong, rất dứt khoát phong tỏa hồn hải, không tiếp tục nghe nàng truyền
âm đắc chí.