đã xuất chiến nhiều lần.
Nhiều lần trong số đó hắn cũng định dùng những thứ “Bí bảo Tín Hương” kia
để đảo ngược tình hình cuộc chiến, kết quả là lần nào cũng không có hiệu quả.
Không chỉ bêu xấu mà suýt chút nữa hắn còn bị kẻ địch chém giết.
Hắn cũng đã hoàn toàn hiểu rằng, những thứ gọi là “Bí bảo Tín Hương” kia
hoàn toàn không có một chút tác dụng nào, vốn cũng chỉ là phế phẩm mà thôi.
Năm đó bản thân mình đã bị Khương Thành lừa rồi!
Nếu không phải bây giờ tình thế đang nguy cấp, bị một đám đàn ông vạm vỡ
Hắc Long bao quanh thì hắn đã sớm túm cổ áo Khương Thành chửi ầm lên, yêu
cầu hoàn tiền hàng rởm rồi.
Vậy mà ca này còn dám chủ động nói ra chuyện này?
Hắn kìm chế lửa giận, hung hăng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Năm đó lừa ta còn chưa đủ sao?”
“Ta lừa ngươi lúc nào chứ?”
Khương Thành giả ngu, nói với vẻ mặt vô tội: “Ngươi lấy tín vật đó ra chẳng
phải sẽ biết hay sao?”
Phạm Lôi nổi trận lôi đình: “Chỉ là những thứ phế phẩm đó mà ngươi còn có
mặt mũi bảo ta lấy ra nữa à?”
Kể từ sau nhiều lần bị thất bại liên tục trong chiến đấu thì hững thứ thuốc được
hắn quý trọng năm đó đã bị hắn tức giận phá hủy rồi.
Hiện nay chỉ còn một cây cuối cùng.
Đó là bằng chứng hắn giữ lại dùng để lên án hành vi lừa gạt của Khương Thành.
Đối mặt với tình thế hiện tại, điếu thuốc đó có tác dụng cái rắm gì chứ?
“Ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn gì ta cũng phải đòi lại món nợ đó!”
Sau đó hắn lại nặn ra một nụ cười, khẩn cầu những Long tộc xung quanh tha
cho hắn một lần.
“Các vị, bọn ta thật sự đến từ Thiên Cung.”
“Vừa mới đến thôi, quả thật không có ác ý đối với các ngươi.”
“Đây là ấn tỳ Thần Quân của ta, đủ để có thể chứng minh được bọn ta không
phải cái gọi là Bán Long tộc rồi chứ?”
Đùng!
Móng vuốt của Mặc Ương đã đánh bay đại ấn Thần Quân kia rồi.
“Cái gì mà ấn tỳ Thần Quân, thứ đồ chơi này một ngày bọn ta có biến ra một
vạn cái.”
“Không phải vừa mới nói có tín vật gì đó hay sao?”
“Tín vật của ngươi đâu rồi?”
Mặc dù những Hắc Long tộc khác ở xung quanh cũng không hiểu, nhưng bọn
họ vẫn trung thành phối hợp với kịch bản của Đại Đế.
“Có tín vật gì, mau lấy ra.”
“Nếu không lấy ra nữa bọn ta sẽ ra tay!”
“Ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là tín vật gì, lại còn có thể khiến cho bọn ta
tha cho ngươi một mạng sao?”
Ngay cả Diệu Vương và Tương Vương cũng bắt đầu tò mò.
Chẳng lẽ Phạm Lôi Thần Quân thật sự có tín vật quan trọng gì đó, có thể giải
quyết được nguy cơ trước mắt sao?
“Phạm Lôi đạo hữu, ngươi có thì lập tức lấy ra đi.”
“Cho dù có tác dụng hay không, dù sao cũng phải thử một chút đúng không?”
“Bằng không nếu như thật sự khai chiến, chúng ta sẽ phải đối mặt với sự vây
đánh của toàn bộ Long giới, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.”
Dưới một trận thúc giục của bọn họ, Phạm Lôi chỉ có thể móc ra điếu thuốc
cuối cùng kia.
Trong lòng hắn sụp đổ rồi.
Thứ đồ chơi này chẳng qua cũng chỉ là vật phàm trần bình thường, làm sao có
thể khiến cho đám Long tộc trước mặt này rút lui được chứ?
Diệu Vương và Tương Vương cũng được mở rộng tầm mắt.
“Đây là thứ gì?”
“Thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ là vật bình thường mà…”
Mặc Ương và đám Hắc Long tộc mờ mịt không hiểu, cũng không biết phải diễn
như thế nào nữa.
Chỉ có thể truyền âm xin chỉ thị Thành ca.
“Đại Đế, tiếp theo bọn ta phải làm như thế nào?”
“Cho hắn thể diện, coi như đây là một tín vật vô cùng quan trọng.”
“Được rồi!”
Phạm Lôi Đạo Thánh giơ thuốc lên vừa thấp thỏm vừa lúng túng.
Đột nhiên sắc mặt của toàn bộ Hắc Long tộc ở đối diện đều đồng loạt thay đổi.
“Trời ơi, ngươi lại có thứ này sao?”
Mặc Ương trực tiếp nhảy tới trước mặt Phạm Lôi, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống
dưới điếu thuốc này.
Như thể đây là một vật thần gì đó vậy.
Tất cả những Hắc Long khác cũng đều diễn lố, phản ứng lại càng khoa trương
nhiều hơn.
“Trời ạ! Trời ạ!”
“Tại sao ngươi lại có thể có cái này chứ?”
“Ai đưa cho ngươi?”
Phạm Lôi bị phản ứng của bọn họ làm cho không biết phải làm sao, hắn chỉ có
thể nhìn về phía Khương Thành bằng vẻ mặt bất lực.
Ý của hắn là bắt nguồn từ chỗ của Khương Thành, có vấn đề gì thì các ngươi
tìm hắn chứ đừng tìm ta.
Nhưng mà ngay sau đó, Mặc Ương lập tức hóa thành hình người, một phát túm
lấy tay hắn.
“Không ngờ vậy mà ngươi lại có được tín vật của hắn.”
Hắn?
Đồ chơi này chính là của Khương Thành đó nha.
Hắn đang đứng ở trước mặt các ngươi mà các ngươi không nhìn thấy sao?
“Thật là thất lễ.”
Tất cả những Đạo Thánh Hắc Long và Đạo Tôn khác cũng đều nở nụ cười làm
lành.
“Sớm biết ngươi có vật này thì nói như thế nào bọn ta cũng sẽ không thể hiện ý
thù địch với ngươi rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, có tín vật của hắn thì ngươi nên nói sớm chứ.”
“Suýt chút nữa lũ lụt tràn vào miếu Long Vương rồi, hiểu lầm hiểu lầm.”
“Vừa rồi đều là bọn ta đắc tội…”
Phạm Lôi choáng váng, Diệu Vương và Tương Vương ở bên cạnh cũng ngổn
ngang trong gió rồi.
Nguy cơ cứ thế được giải trừ như vậy sao?
Ấn tỳ Thần Quân cũng không xử lý được, vậy mà cái thứ đồ phí tiền này lại giải
quyết xong rồi?
Điều này cũng thật không thể nào tưởng tượng nổi đúng không?
Phạm Lôi cảm thấy điều này thật sự quá thần kỳ, vậy nên hắn cũng thấy hơi bất
an.
“Rốt cuộc thứ này là cái gì, tại sao các ngươi lại…”
“Cái gì?”
Mặc Ương bất chợt thu lại nụ cười, sắc mặt hắn trầm xuống.
“Thì ra ngươi không biết đây là cái gì?”
Những Hắc Long tộc khác học theo, cũng thay đổi sắc mặt giống hắn.
“Chẳng lẽ đây không phải là thứ mà người đó ban cho ngươi sao?”
“Chẳng lẽ là do ngươi ăn trộm?”
“Ngươi thật to gan, dám ăn trộm đồ của hắn!”
Phạm Lôi luống cuống.
Mặc dù hắn không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu được tình hình nhưng vẫn
hoảng sợ.
“Không không không, cái này không phải ta ăn trộm, là người đó ban thưởng
cho ta!”
“Lúc ấy hắn nói cho ta biết, cầm tín vật này trong tay nhất định Hắc Long tộc sẽ
nể mặt.”
“Hôm nay vừa nhìn thấy thì quả thật là như vậy mà!”
Chính bản thân hắn cũng không biết người đó là ai.
Dù sao cũng không phải là Khương Thành.
Suy cho cùng Khương Thành cũng chỉ đứng ở một bên, cũng không thấy Hắc
Long tộc nể mặt hắn.
Đầu óc của hắn cũng đã bắt đầu điên cuồng liên tưởng rồi.
Chẳng lẽ những thứ thuốc này thật sự có liên quan tới một đại nhân vật nào đó
của Hắc Long Tộc, chỉ là sau đó lại bị Khương Thành có được trong tay rồi bán
lại cho mình?
Nếu là như vậy, mặc dù điếu thuốc này không có tác dụng rắm gì lúc chiến đấu,
nhưng có ý nghĩa phi thường nha!
Nghe thấy hắn nói như thế, lúc này đám Hắc Long ở bên cạnh mới thay đổi sự
tức giận thành vui vẻ.
“Thì ra là như vậy à?”
“Vậy xem ra thật sự bọn ta đã hiểu lầm.”
“Ngươi có thể nhận được sự ban thưởng của hắn, đó chính là khách quý của
Hắc Long tộc bọn ta!”
“Đến đây, bọn ta phải chiêu đãi ngươi thật tốt.”
Nói xong, Mặc Ương lập tức thân mật ôm vai Phạm Lôi, những Hắc Long khác
cũng tiến đến vây quanh.
Ngay sau đó là Diệu Vương và Tương Vương cũng nhận được sự tiếp đãi nhiệt
tình.
Làm cho ba người bọn họ đều phải vừa mừng vừa lo sợ.
Âm thầm suy nghĩ xem rốt cuộc cái “tín vật” kia có địa vị như thế nào?
Làm sao lại có lợi ích tốt như vậy chứ?
Sau khi rời khỏi Hắc Long tộc, Diệu Vương và Tương Vương vội vã lôi kéo
Phạm Lôi truy hỏi.
“Phạm Lôi đạo hữu, rốt cuộc người đó là ai?”
“Tại sao Hắc Long tộc lại có thể nể mặt như vậy?”
“Đúng vậy, cái tín vật đó dùng quá tốt đúng không?”
Phạm Lôi Đạo Thánh tỏ vẻ chính bản thân mình cũng rất muốn biết.
Hắn chỉ có thể hỏi Khương Thành.
“Thứ này của ngươi rốt cuộc là xuất phát từ đâu, không phải là ăn trộm thượng
cổ đại mộ gì đó đấy chứ?”
Thành ca cười híp mắt nhíu mày.
“Lúc trước không phải ngươi còn nói ta lừa ngươi sao?”
“Bây giờ như thế nào đây?”
“Ta đã nói thứ này là bảo vật đúng không, ngươi mua ở chỗ ta sẽ không bị lỗ
hay lừa đâu.”
Phạm Lôi vốn rất may mắn, thấy dáng vẻ đắc ý như vậy của người này, hắn đột
nhiên lại nghĩ tới chuyện trước đó dùng hương chiến đấu đã thất bại nhiều lần.
“Lần này nhất định là trùng hợp!”
“Ta cũng không tin này thứ đồ bỏ đi này thật sự có địa vị lớn như vậy.”