Mâu Vũ còn cho rằng hắn tức giận vì nhiều người tới cướp thanh kiếm này như
vậy, cho nên mới định cá chết lưới rách.
Vội vàng đứng dậy khuyên hắn.
“Theo những gì ta được biết, Bảo Quang Kiếm mà Mông Tần cũng là tiên khí
thất giai đó.”
“Hơn nữa thực lực của bản thân ngươi này cũng là đỉnh phong dưới Tiên Vương
rồi.”
Nàng đánh giá Thành ca từ trên xuống dưới: “Ưu thế mà tiên khí bát giai đem
lại cho ngươi cũng có giới hạn thôi.”
Ngụ ý là, cho dù là tiên khí bát giai, một mình ngươi chắc chắn không phải là
đối thủ của hắn.
Đừng mỡ dâng đến tận miệng mèo nữa, ngoan ngoãn bán thanh kiếm này cho ta
đi.
Mặc dù sống chết của Khương Thành chẳng liên quan gì tới nàng, nhưng mà
nếu như hắn ra ngoài đó rồi bị Mông Tần, vậy thì nàng không thể mua được
thanh tiên kiếm bát giai kia nữa rồi.
Nàng vừa mới dứt lời, Yến Vi ở bên cạnh đã biến sắc.
“Mông Tần xông vào trong này rồi!”
“Hắn ở ngay dưới tầng.”
Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp kia của Mâu Vũ không những không hề biến
mất mà còn thể hiện càng tự tin hơn.
“Các hạ thấy rồi đó, sức cám dỗ của bảo vật quá lớn, đủ để khiến người ta điên
cuồng vì nó.”
Thành ca nhìn ra được, nàng đang mượn cái cớ kẻ địch tới ngoài kia để tạo áp
lực cho bản thân hắn.
Không khác gì nói với bản thân hắn rằng, tình hình càng ngày càng nguy hiểm
rồi, ngươi còn không bán thanh kiếm này cho rằng thì e là đến cả ta cũng không
thể đảm bảo được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Hắn nhíu mày, cố ý hỏi lại: “Không phải là Thiên Khu các các ngươi nói là
không được phép chiến đấu trong đây sao?”
Mâu Vũ gật đầu: “Quả thật là có quy tắc này, bọn ta sẽ bảo vệ sự an toàn của
khách hàng hết sức có thể.”
“Nhưng mà sức mạnh của mỗi chi nhánh có hạn, nếu như kẻ địch không quan
tâm quy tắc mất bất cẩn giết các hạ, vậy thì cho dù sau đó chúng ta truy cứu thì
cũng sẽ vô nghĩa, các hạ thấy đúng không?”
“Ngươi nói có lý lắm.”
Thành ca mỉm cười nhún vai: “Nhưng mà người ta lặn lội đường xa tới đây, ta
mà không ra ngoài gặp mặt thì có phải không cho người ta mặt mũi không?
Nói xong, không đợi người khác lên tiếng, hắn đã một thân một mình xuống đại
diện dưới lầu.
“Lão tổ!”
Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết lo lắng đến mức giận chận, nhưng
lại không thể ngăn cản được.
Mà Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương cũng không khỏi nhíu mày.
“Người này thật sự là lão tổ của một môn phái ư?”
“Tính tình bốc đồng như vậy, rõ ràng là một kẻ không biết dùng não.”
Mâu Vũ bàn giao một câu: “Để hắn chân chính cảm nhận được cái gọi là áp lực
của sự tuyệt vọng đi, nhưng đừng để hắn bị Mông Tần giết.”
Diệp Dương Tiên Vương gật đầu, biết mất khỏi căn phòng.
Mà dưới lầu lúc này, Yến Vi - hội trưởng chi nhánh, cũng đang sứt đầu mẻ trán.
“Mông Tần, đây là Khương trưởng lão, khách quý của chúng ta!”
“Chắc chắn ngươi biết rõ quy tắc của bọn ta, không thể đánh nhau ở trong này.”
Kẻ đối diện hắn là một thanh niên cao ráo với đôi lông mày xanh lục, ánh mắt
sắc bén, tạo cho người ta cái cảm giác bị đè ép, dường như có thể bị hắn xé xác
bất cứ lúc nào.
Hắn đứng ở đó, đương nhiên những vị khách khác ở trong điện cũng lùi về phía
sau cả trăm mắt, không dám đứng gần hắn.
Hắn không phải Mông Tần thì còn là ai vào đây được nữa?
“À, đương nhiên là ta biết quy tắc của Thiên Khu các các ngươi rồi.”
Hắn nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng tỏa ra vẻ lạnh lùng.
“Ta không định kiếm chuyện đâu, lẽ nào vào trong cửa tiệm ngắm nghía cũng
không được à?”
“Được thì cũng được…”
Yến Vi lau mồ hôi, thầm nghĩ ngươi ngắm cái khỉ gió gì chứ.
Ta đã nghe nhiều về phong cách của U Minh các ngươi rồi, thật sự chỉ cần
Khương Thành xuất hiện thì làm gì có chuyện còn quan tâm quy tắc nữa.
Hơn nữa ngươi sát khí đằm đằm đứng ở đây, bọn ta làm sao mà làm ăn buôn
bán được nữa?
Hắn lo lắng cái gì thì cái đó đến, một giây sau, Thành ca thật sự xuất hiện ngay
trong đại điện.
“Ai da, náo nhiệt quá nhỉ, đây là Mông Tần hả?”
Hắn vừa xuất hiện, mọi người ở đây đều xôn xao cả lên.
“Hắn chính là tên họ Khương kia đó!”
“Hắn điên rồi sao, không trốn ở bên trên còn chủ động chạy xuống đây làm gì?”
“Hắn thật sự cho rằng Mông Tần không dám ra tay ư?”
Mông Tần phía đối diện cũng sửng sốt, sau đó lại cười lên.
“Đúng vậy, ta chính là Mông Tần.”
Ánh mắt của hắn dừng trên Hồng Tuyệt Tiên Kiếm, sau đó lại càng cười vui vẻ
hơn.
Yến Vi vội vàng đứng ra: “Mông Tần, ngươi đừng có mà làm loạn ở đây!”
“Yến hội trưởng, ngươi nói thế là không đúng rồi, ta tới đây chỉ để mượn mảnh
đất quý báu này để thực hiện một giao dịch với hắn thôi.”
Hắn dập tắt nụ cười, bước gần đến rồi cúi thấp người nhìn Yến Vi, khẽ khàng
nói: “Lẽ nào như này cũng không được ư?”
Ánh mắt không mang theo chút tình cảm kia khiến Yến Vi lạnh cả sống lưng,
hắn cực kỳ hoài nghi rằng liệu tên điên này sẽ giết bản thân bất cứ lúc nào
không.
“Được thì cũng được…”
Cũng may là Thành ca giúp hắn giải vậy, hắn khá vui vẻ hỏi: “Ngươi muốn giao
dịch với ta hả?”
Khóe miệng Mông Tần nhếch lên, nhấc Bảo Quang Kiếm trong tay lên: “Ta
muốn đổi binh khí với ngươi, ngươi thấy giao dịch này thế nào?”
“Tiên khí đổi lấy tiên khí, rất công bằng đúng không?”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bất lực chửi bậy.
Ngươi còn không biết xấu hổ mà gọi đây là giao dịch hả, ít nhất giá trị của tiên
khí thất giai và tiên khí bát giai cũng chênh lệch gấp mấy chục lần, được chưa?
Còn công bằng cái quái gì?
Trực tiếp nói rõ là cướp là được rồi.
Đến cả Mâu Vũ đang bí mật quan sát từ tầng hai cũng không khỏi lắc đầu,
Phong cách làm việc của tên Ma tu này thật sự khó mà tả hết được.
Mông Tần biết chắc Khương Thành sẽ không đồng ý, hắn chỉ tìm cái cớ làm
khó thôi.
Hơn nữa cho dù Khương Thành thật sự đồng ý thì sau đó chắc chắn hắn cũng
chẳng lấy được tiên kiếm thất giai kia.
Đương nhiên nàng cũng chẳng chủ trì công bằng gì ở dưới kia hết, Mông Tần
càng bá đạo, gây áp lực càng lớn thì Khương Thành mới càng mới có khả năng
lựa chọn cách khuất phục trước Thiên Khu các của các nàng.
“Đề nghị này của ngươi cũng sáng tạo đấy, đáng để suy ngẫm.”
Vậy mà Thành ca lại mỉm cười và vỗ tay khen một câu.
Dường như phản ứng vui vẻ này vượt qua cả dự đoán của mọi người, tên này
không phải kẻ ngốc thật đấy chứ?
Đến cả Mông Tần cũng ngạc nhiên một lúc, nhưng sau đó hắn cười lớn ném
Bảo Quang Kiếm kia sang.
“Thoải mái lắm! Ta thấy tiểu tử ngươi dễ nhìn hơn rồi đấy, ngươi đã đồng ý rồi,
vậy thì mau giao dịch đi!”
“Đợi đã!”
Mông Tần tỏa ra sát khí, sắc mặt trầm xuống: “Sao nào, ngươi hối hận rồi hả?”
Thành ca lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, chẳng qua giao dịch binh khí,
chẳng lẽ không cần thử hàng trước hả?”
“Thử hàng?”
Mông Tần cũng chẳng hiểu nổi trong đầu hắn đang nghĩ cái quái gì nữa, lẽ nào
hắn thật sự muốn làm giao dịch này hả?
“Được thôi, vậy ngươi đưa kiếm cho ta thử đi.”
Nhìn bàn tay trái đang vươn ra kia của hắn, vẻ mặt Thành ca khinh thường.
“Ngươi là người ngoài nghề mới xuất đạo, đương nhiên thử binh khí phải thực
chiến, cầm trong tay mới biết được chứ?”
“Cái này mà cũng không hiểu, ta thật sự hoài nghi tại sao ngươi lại có thể lăn
lộn tới tận ngày hôm nay đấy.”
Đù, vậy mà lại bị hắn giáo huấn.
Bản thân là người mới ư?
Mông Tần chưa từng bị kẻ khác đánh giá như vậy trong cả trăm vạn năm rồi,
lửa giận của hắn cũng bị châm cháy rồi.
“Ồ, ngươi cũng dũng cảm thật đấy.”
Hắn tức giận đến bật cười: “Vậy ngươi muốn thử như nào? Lẽ nào ngươi muốn
đánh một trận với ta sao?”
“Đúng vậy…”
Thành ca vừa cười vừa rút Hồng Tuyệt Tiên Kiếm ra, vừa lặng lẽ nhấn bạo kích
gấp mười lần.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mông Tần – kẻ tự chuốc lấy nhục cũng
không thể nhịn nổi nữa.
“Đây là do ngươi tự tìm đường chết đấy!”
Một kiếm vừa vung ra, cả đại diện lập tức tối sầm lại.
Tiếp sau đó, vậy mà hào quang chói mắt kia còn chiếu rọi cả tiên hồn của mỗi
người ở đây!
“Không…”
“Dừng tay!”
Yến Vi gấp muốn chết, nhưng với thực lực Tiên Tôn cửu phẩm của hắn thì làm
sao ngăn cản nổi?
Một tiếng động lớn vang lên, ngọn lửa màu tím hệt như sao băng đang rơi
xuống, chầm chậm biết mất trong hư không.
Dáng người cao lớn của Mông Tần như hòa tan vào cát bụi, từ từ tan thành một
đống tro tàn.
Keng!
Bảo Quang Kiếm không có chủ rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Ma Tôn có thể đứng trong top một trăm của trung tiên giới đã bị xóa sổ như vậy
đấy!