tông môn nhỏ nhoi chẳng mạnh hơn một đội cảm tử bao nhiêu.
Mà những tông môn lớn khi chiêu mộ người mới cũng phải có yêu cầu.
Có thế nào đi nữa cũng phải đạt đến đế cảnh lục trọng thất trọng.
Cũng không phải đế cảnh nhất trọng nhị trọng thì sẽ không có sự gia trì, mà là
người của tông môn quá nhiều rồi.
Bình thường thì còn được, khi chiến đấu tất cả cùng xuất binh, hiệu quả gia trì
của Thăng Nguyên Hồng Vân càng mãnh liệt.
Đế cảnh nhất trọng nhị trọng cơ bản không chịu nỗi lực quy tắc thiên địa cuồn
cuộn đó, sẽ bị nổ tan xác ngay tại chỗ, đến cả việc làm bia đỡ đạn cũng không
làm được.
Còn đế cảnh lục trọng thất trọng đối với những tông môn có Đạo Tôn tọa trân
mà nói thì đã đủ thấp kém rồi.
Đám người Khương Thành nhìn quanh thử bốn phía.
Phát hiện đám tông môn và tộc uần bên trong đúng là giống như bày sạp hàng.
Đặt biệt là mấy tông môn nhỏ lại càng ra sức chèo kéo rao hàng, giống như
đang dẫn dụ khách vậy.
Tông môn lớn thì dè dặt hơn một chút, Đạo Tôn ngồi đấy là người ta đã biết đó
là một cái miếu lớn hàng đầu rồi.
Mà ngoại trừ bọn họ ra, người náo nhiệt nhất vẫn cứ là những “người mới”.
Thực lực của những “người mới” này không đồng đều, người cao thì thậm chí
là Đạo Tôn, người thấp nhất còn có thể thấy được là đế cảnh nhất trọng.
Bọn họ giống như đi dạo chợ, hoặc kiểu ba người năm người thành một nhóm,
hoặc kiểu một mình đi ngắm nghía xem thử.
Mà dọc đường còn có mấy tông môn nhiệt tình hết lòng lôi kéo bọn họ nữa.
“Đạo hữu, đến với chỗ bọn ta đi, nhập môn là cho vị trí trưởng lão rồi, được
hưởng đãi ngộ cấp tôn nữa.”
“Đừng nghe lời hắn, tông môn bọn họ mới chỉ có mười mấy người, ai cũng là
quan…”
Ở đây có thể nhìn thấy được những cảnh tượng cho dù ở Hạ giới, Tiên giới hay
Nguyên Tiên giới đều có thể thấy.
Một vị Đạo Thánh tóc bạc mặt hồng hào vỗ vào đầu một đế cảnh ngũ trọng yếu
như gà một cách hiền từ mà thân thiết.
“Tiểu hữu, ta thấy ngươi gân cốt cũng được đấy, vừa nhìn đã có tư thái của
Thiên Đế, gặp được lão phu chính là duyên phận rồi. Đến Tỉnh Nguyệt đảo cra
lão phu đi, ta sẽ cho ngươi một phần tạo hóa…”
Mấy Chí Tôn ở cạnh bên hiển nhiên đã nghe qua vô số lần đến nỗi chai luôn rồi.
Cũng chịu không nỗi mà bóc phốt.
“Ngươi cứ lôi kéo đi, bị người ta lừa vào rồi có lẽ cả mấy trăm triệu năm sau
còn không thấy được nỗi cái mặt chứ đừng nói gì đến tạo hóa.”
“Đạo hữu vẫn nên đến chỗ bọn ta đi, nhập môn tọa trấn bảo vật của phái.”
“Ngươi vẫn còn lừa người ta, lần trước ta đến Chiêu Lạc Cung của ngươi, báu
vật của phái gì đó của các ngươi chẳng qua chỉ là một nguyên tiên tinh đổi màu
mà thôi.”
“Ôi vãi, ác thế luôn!”
“Ha ha, vẫn là Thiết Dực môn bọn ta thành thật nhất, nhập môn có thể tu luyện
Bất chuyển chi bí cao cấp và trung tâm nhất của bọn ta.”
“Được chưa vậy, cái bí tịch cao cấp của các ngươi ở đâu chả mua được.”
Cảnh tượng này giống như việc tuyển người của những hiệp hội mua bán mới ra
đời ở một thế giới khác.
Chẳng qua là trong mấy “người mới” này cũng có không ít người vô cùng sỏi
đời.
Thậm chí còn có người vào mười ra mười, đổi N tông môn rồi.
Đám người Khương Thành tìm bừa một chỗ, bày vị trí và một tấm lệnh bài
tuyển nguồi sáng lên.
Ca này đương nhiên cũng sẽ không đích thân đi làm chuyện mời gọi mất giá
này rồi.
Ngay sau đó là những ấm thanh của tiên khí vang lên, ghi lại những tiếng nói
của hắn rồi phát đi phát lại như cái kèn.
“Băng Cung có quy mô một triệu người đang tuyển người mới, còn ba người
cuối cùng, đừng bỏ qua cơ hội này.”
Phì! Phì! Phì!
Thái Hành, Thiên Lâm và Yên Dĩ đồng thời phụt cả nước.
Ba người cạn lời nhìn Khương Thành, sao ngươi có thể nói được ra mấy lời
thoại này một cách tràn đầy khí thế mà mặt không đỏ thở không gấp được như
vậy.
Băng Cung không phải chỉ có một ngàn hai trăm người thôi sao?
Sao lại thành một triệu người rồi?
Tam Nhãn Hổ cũng nhếch môi.
“Ca, ngươi chỉ định tuyển ba người thôi à?”
Thành ca lạnh lùng nói: “Thế là ngươi không hiểu ta rồi, đây là tiêu thụ mùa đói
kém, số người ít thì càng dễ bị giành giật hơn.”
Tam Nhãn Hổ đột nhiên bừng tĩnh.
“Ca à, mưu mô của ngươi cũng không ít nhỉ, không hổ là người được ta hun
đúc.”
“Được rồi được rồi, lát nữa người nhiều quá thì ngươi phụ trách duy trì trật tự
để tránh xảy ra việc chen lấn giẫm đạp nhau.”
“Yên Dĩ, ngươi phụ trách ghi tên đăng kí.”
Thành ca cũng chẳng bận tâm đến việc quan hệ giữa mình và Lang nữ này
không thuận hòa, phân phó nhiệm vụ vô cùng thành thục.
“Hai vị Đạo Tôn Thái Hành và Thiên Lâm, các ngươi phụ trách khâu giữ cửa,
xem thử ai đáng để bồi dưỡng làm thiên tài.”
Ai nói Thành ca không có năng lực lãnh đạo cấp dưới chứ, chỉ là trước đây
không dùng mà thôi.
Mặt Yên Dĩ không chút biểu cảm: “Vậy còn ngươi?”
Khương thái thượng biến ra một cái ghế lưng dài nằm xuống.
“Ta phụ trách chủ trì đại cục, tiện thể dùng gương mặt đẹp trai này tăng thêm
thể diện cho tông môn.”
Mấy người cùng lúc nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nhưng mà rồi cũng làm theo những gì hắn sắp xếp vào vị trí làm nhiệm vụ của
mình.
Sau đó, cả hiện trường đều im lặng.
Ngoại trừ mấy cái kèn vẫn lặp đi lặp lại mấy lời thoại của Thành ca ra thì không
còn tiếng động nào khác.
Cũng chẳng ai đến xem sạp hàng của hắn.
Bởi vì trên thế giới này đâu có thiếu những người thông minh.
Mấy lời thoại kiểu mời gọi người như vậy sớm đã bị mấy tông môn khác dùng
rồi.
Mấy người mới đến đều lọc hết khỏi tai.
Mấy người “rỗi nghề” ngồi đó, rảnh đến mức có thể đi đém xem có bao nhiêu
hạt bụi luôn.
Trên thực tế, đám người Cung Tình trước đây đi chiêu mộ người toàn phải đi
khắp tứ bề mà nói.
Làm gì có chuyện như bọn họ, ngồi im như pho tượng Phật, cũng chẳng thèm
vẫy tay chiêu mộ người.
Tam Nhãn Hổ vừa rồi còn tự dát vàng lên mặt mình lại nhảy ra phá đám một
cách thành thục.
“Ca, ngươi tuyển người vậy là không linh rồi.”
“Căn bản đâu ai thèm ngó ngàng đến đâu.”
“Uổng công ta còn đánh giá ngươi hơn mong đợi…”
Thành ca nhẫn nhịn phút giây kích động không tát một phát chết luôn hắn, bắt
đầu suy nghĩ làm sao mới có thể thay đổi cục diện.
Tuy nói rắng hơn bốn mươi ngàn người của Tử Tông Đạo Tôn bên đó để bày ra.
Nhưng đích thân mình đã chạy đi tuyển người, kết quả lại chẳng tuyển được ai
thì chẳng còn giống sống được chút nào.
Nghĩ một lúc, hắn cảm thấy “vị trí sạp hàng” của mình không được bắt mắt lắm.
Thế là ngay chốc sau, hắn huơ tay biến ra cả trăm người giả đứng canh bốn bề.
Đám người giả này bên cạnh mang theo lời hát điệu nhảy, còn được hắn làm
cho đủ mọi đặc hiệu.
Cầu vồng cửu sắc trừ trên trời chiếu rọi xuống, rồi lại có hoa hòe huyễn cảnh
bay khắp, cái đó gọi là náo nhiệt vô cùng.
Chỉ trong ngắn ngủi mấy giây sau, từ một sạp hàng bình thường đã trở thành
một vũ đài rộn ràng.
Ngoài ra, hắn còn thay đổi lời thoại trước đó một chút.
“Đệ nhất tông môn của Vân Di Đạo phá lệ tuyển người, có Đạo Thánh tọa trấn,
chất lượng đảm bảo…”
Mấy người ban đầu còn không thèm coi ra gì, sau khi trải qua sự thay đổi của
hắn, tất cả mọi ánh mắt trong hiện trường đều nhìn qua đó.
Thần sắc của Thành ca vẫn rất bình thường: “Sạp nào cũng rêu rao, ta đương
nhiên cũng phải thuận theo đó mà khuếch đại lên một chút rồi.”
Ngươi như thế là khuếch đại lên cả trăm triệu thì có?
Yên Dĩ mang vẻ mặt sụp đổ.
“Mặt mũi ngươi ở đâu ra vậy, biến một tông môn chẳng lọt vào nỗi một trăm
hạng đầu thành đứng nhất luôn.”
“Trước đó không phải, nhưng từ khi ta gia nhập vào thì đúng là thế rồi.”
Ca đây là vô địch, đi đến đâu thì đó sẽ là đệ nhất, có vấn đề gì sao?
Mà thao tác này của hắn cũng tạo ra được hiệu quả hiếm thấy.
Ngay lập tức đã có rất nhiều “người mới” tụ lại.
Không cần biết sau đó có thật sự gia nhập hay không nhưng chi ít cũng đã thu
hút ánh nhìn của người khác, xem tình hình cuối cùng ra sao cũng được.