danh nữa.
Ngộ ngỡ lại là càng đông người càng thiệt thòi thì sao?
Ngay cả Ôn Trì và Lịch Đường cũng thật thà đứng trong đám người kia, chờ đợi
Khương hiền giả với tài tính toán chu đáo và nhìn xa trông rộng kia đưa ra chỉ
thị quan trọng.
Dẫu sao thì cửa thứ nhất cũng may nhờ có hắn giữ vững ý kiến chỉ cử bốn
người ra trận.
Chủ ý của Khương Thành đương nhiên là muốn tự mình thể hiện, không muốn
bị người khác cướp đi tư cách làm màu.
Nhưng cửa lần này người xem không được vào bên trong.
Nếu như chỉ có hai người là bản thân và Thu Vũ Tuyền vậy thì thể hiện cho ai
xem đây?
Lẽ nào còn trông chờ Tuyền muội dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ để tung hô bản
thân sao?
Thành ca tưởng tượng một chút, cảm thấy muốn để nàng ta như vậy thì độ khó
có lẽ còn cao hơn nhiều so với việc hủy diệt Nguyên Tiên giới nữa.
Nếu đã như vậy, cửa lần này chỉ có thể đem thêm vài cổ động viên rồi.
“Các ngươi, còn có các ngươi, lần này cùng ta ra trận.”
Hắn tùy tiện chỉ chỉ tay, đã thêm hai vị thần tử Ôn Trì và Lịch Đường, Bạch La
Chân, Kim Bột và năm vị đại điện chủ khác, cùng với mười một vị điện chủ
Huyền Thánh bát trọng ở gần đó vào đội cổ động viên.
Sau cùng, thêm cả hắn và Thu Vũ Tuyền nữa tổng cộng là hai mươi người.
Con số này không nhiều cũng không ít, mọi người đều không rõ Khương hiền
giả rốt cuộc là có dụng ý gì, chỉ cho rằng hắn có ý đồ sâu xa.
Hai mươi vị cao thủ cứ như vậy mà bước vào cửa truyền tống.
Trong giây tiếp theo, mọi người đã xuất hiện trên một chiến trường cổ đại.
Trong không khí truyền đến một mùi hắc khó chịu, đó là khí tức của hỗn hợp
mùi gỉ sắt, mùi máu tanh và mùi cháy khét.
Đất vàng ở dưới chân khắp nơi đã cháy đen, cuồng phong thổi qua làm bụi bay
tung tóe.
Thành trì ở phía xa thoắt ẩn thoắt hiện.
Thành trì không lớn, chu vi cũng chỉ hơn mười mét.
Tường thành sừng sững cao khoảng ba mươi mét, cách ngoại vi không xa là
sông hộ thành rộng lớn chảy ra dòng nước đục.
Ở phía sau mọi người còn có núi bao quanh.
Đột nhiên nhìn thấy khung cảnh như vậy, mọi người đều không hiểu lý do tại
sao.
“Đây là muốn chúng ta làm gì vậy?”
“Sự tồn tại của thành trì phía trước kia có tác dụng gì sao?”
Hắc Nhạc đại điện chủ hiếm khi được ra trận liền tự xung phong bay qua đó
xem thử thế nào.
Nhưng khi đến gần sông hộ thành, hắn đột nhiên bị một đạo kết giới Thiên Đạo
hư ảo chặn lại.
“Xem ra thành trì này chính là nơi thi đấu rồi.”
“Nơi mà chỉ cần thổi thôi đã có thể phá hủy, thật là quái lạ.”
“Không được chủ quan, cửa ải mà Di bố trí tuyệt đối không đơn giản.”
Lúc này, đám người Dịch Hoài và Đường Ngột cũng đang chuẩn bị.
Khi biết được bên phía Khương Thành có hai mươi người ra trận, bọn họ liền
cười phá lên.
“Ha ha ha, còn tưởng trận này bọn họ lại chỉ cử bốn người ra thôi chứ.”
“Lại cử đến hai mươi người, chê chết chưa đủ nhanh đây mà.”
Theo quy tắc bọn họ có thể cử gấp đôi các tuyển thủ, tức là bố mươi người.
Hai mươi người bên phía Khương Thành còn có mười một Huyền Thánh bát
trọng, nhưng bốn mươi người bên phía bọn họ có thể đều là Huyền Thánh cửu
trọng.
“Đúng là còn đơn giản hơn dự tính nữa.”
“Trận chiến này, ngươi nói ta phải dùng chiến thuật binh pháp gì để đảo ngược
thế cờ đây?”
“Ta thật sự không nghĩ ra cách làm thế nào để đánh bại chúng ta rồi.”
Hàng trăm vị Huyền Thánh cửu trọng lại một lần nữa tranh nhau ghi danh.
Trong trận đấu trước, cái chết của tám vị cao thủ bao gồm cả Cảnh Hồi và Văn
Hải đã từng khiến họ nghe đến thôi đã sợ khiếp vía.
Nhưng trận đấu này thì khác.
Trận chiến đảm bảo thắng không thua này, không có lý do gì để không tranh
chiến công cả.
Sau nửa tiếng, bốn mươi người may mắn đã được lọt vào danh sách ra trận.
Dịch Hoài với tư cách là người chỉ huy chủ động tiếp nhận chức chủ soái, đem
theo ba mươi chín vị Huyền Thánh cửu trọng khác vào sân.
Bọn họ vừa bước vào đã được chuyển lên trên thành.
Lúc này, tất cả mọi người đang có mặt tại đó cũng nghe thấy tiên âm Thiên Đạo
bí ẩn và biết được quy tắc thi đấu của cửa thứ hai.
Người của Tiểu Huyền giới ban đầu còn chưa hiểu chân tướng, ngay lập tức ý
thức được độ khó của cửa này.
“Công thành giữ thành?”
“Những người đối diện chẳng những có thể giữ thành, hơn nữa còn có số lượng
gấp đôi chúng ta sao?”
“Đã vậy cũng thôi đi, thực lực của mỗi người lại còn như nhau, quân số có liên
quan đến cảnh giới sao?
“Đây mà còn thi cái gì nữa? Căn bản chính là một cái bẫy?”
“Thật là quá đáng, không hợp lý chút nào!”
Chỉ tiếc là những lời mắng chửi của bọn họ không có tác dụng gì cả.
Cuộc thi ngay lúc này đã chính thức bắt đầu.
Khương Thành không cảm nhận được thực lực toàn thân bị phong ấn.
Thần hồn, linh ý và huyền lực của hắn tất cả đều còn và đều có thể sử dụng
được.
Bởi vì tất cả chúng đều là thứ thuộc về bản thân hắn, nên ngay cả Thiên Đạo
cũng không thể vô duyên vô cớ cướp đi được.
Chỉ là…trong trận đấu này chúng không có tác dụng gì cả.
Hắn khua tay, huyền lực cuồn cuộn như một cơn bão táp quét qua, nhấn chìm
sông hộ thành và cả thành trì ở phía trước.
Nhưng con sông và thành trì đó lại không bị thiệt hại gì cả.
Sự tấn công này của hắn giống như bị dịch chuyển đến một thế giới khác vậy.
“Ở thế giới này, sức mạnh hữu dụng mà chúng ta có thể dùng đã được cố định
ngay từ đầu rồi.”
Đám người Bạch La Chân và Ôn Trì sau khi lần lượt thử qua, cũng ý thức được
tình trạng hiện tại của bản thân.
Thực lực toàn thân vẫn còn.
Nhưng nếu muốn vượt qua ải thì chỉ có thể sử dụng phần thực lực bị giới hạn
bởi quy tắc.
Nói trắng ra là, chỉ có phần thực lực giới hạn đó mới có thể gây thiệt hại thật sự
ở thế giới này.
Nhưng thiệt hại thật sự kia cơ bản cũng chỉ tương đương với cường độ Tôi Thể
cảnh của hạ giới, yếu đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi đã làm rõ trạng thái của bản thân, Khương Thành nhìn về phía sau của
mình.
Có bốn mươi chín binh sĩ đang đứng sau lưng hắn.
Mỗi binh sĩ đều là cấp độ Tôi Thể cảnh với khuôn mặt giống nhau và thực lực
như nhau, cứ như thể được tạo ra từ một lò sản xuất vậy.
Hắn nhìn xung quanh, phía sau Thu Vũ Tuyền và đám người Bạch La Chân
cũng có những binh sĩ giống như vậy.
Chỉ là số lượng không đồng nhất mà thôi.
Phía sau Thu Vũ Tuyền có hai trăm chín mươi chín binh sĩ, bởi vì cảnh giới
huyền lực của nàng là Huyền Thánh bát trọng.
Còn Bạch La Chân, Ôn Trì, Lịch Đường và bảy vị Huyền Thánh cửu trọng
khác, phía sau mỗi người có một nghìn bốn trăm chín mươi chín binh sĩ.
Hai mươi người bọn họ tổng cộng có mười bốn nghìn một trăm ba mươi binh sĩ
Tôi Thể cảnh.
Cộng thêm cả bọn họ nữa quân số là mười bốn nghìn một trăm năm mươi
người.
Còn bốn mươi vị Huyền Thánh cửu trọng ở trên thành trì đối diện, quân số lúc
này có tổng cộng là sáu mươi nghìn.
Trận chiến còn chưa bắt đầu, quân số của hai bên đã có sự chênh lệch hơn gấp
bốn lần.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Dịch Hoài ở trên thành không thể che giấu được
nụ cười quái dị xấu xa của mình.
“Ha ha ha, các ngươi cũng quá thảm rồi nhỉ?”
“Chỉ có bấy nhiêu quân số đó thôi sao?”
“Ái chà chà, Khương Thành mà chỉ có bốn mươi chín binh sĩ thôi sao? Có
nhầm lẫn gì không thế?
“Lẽ nào hắn không phải là Huyền Thánh bát trọng mà là Huyền Thánh thất
trọng ư?”
“Không phải chứ, Khí tộc mà lại tôn một tên Thiên ma ngoại vực chỉ ở cấp độ
thất trọng làm Đại hiền giả sao?”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng nội tâm của bọn họ thật sự vẫn rất sốc.
Tên tiểu tử này chỉ mới ở cấp độ Huyền Thánh thất trọng, vậy thì trong cửa ải
lần trước làm sao có thể gây ra hơn bốn mươi điểm thiệt hại chứ?”
Nếu mà hắn cũng đạt đến cấp Huyền Thánh cửu trọng thì còn ai có thể trị được
hắn nữa?”
Trước những lời chế giễu của bọn họ, đám người Bạch La Chân và Ôn Trì đều
bỏ ngoài tai chẳng thèm quan tâm.
Hiện tại, vấn đề thực tế nhất trước mắt không phải là tranh cãi với bọn họ, mà là
làm thế nào để vượt qua cửa ải này.
“Thật không ngờ cửa này lại có quy tắc như vậy.”
Ngân Trí đại điện chủ bất lực nhìn vào mười mấy vị Huyền Thánh bát trọng
trong đội hình.
“Sớm biết như vậy, cửa này chỉ cần cử ra Huyền Thánh cửu trọng là được rồi.”