Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chém giết nhiều Đạo Thần như vậy mà vẫn chỉ là chiến tích nhỏ sao?”

Chỉ Dư vẫn còn chưa quen lắm với nhịp điệu làm màu của hắn, chỉ cho là hắn

thật sự khiêm tốn.

“Trước đó ta cũng không dám tưởng tượng có người có thể tự mình dùng sức

đánh lùi được mấy chục ngàn kẻ địch Tiên tộc.”

“Hơn nữa ngươi còn hủy diệt Thông Hư thánh địa.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập sự hưng phấn và vui mừng.

“Ngươi biết không, sau khi tin tức truyền về Thiên tộc, tất cả tam đại vương

triều bọn ta đều chấn động, rất nhiều người còn cố ý tới tìm ta hỏi tình hình của

ngươi đấy.”

“Ngươi đã là đại anh hùng độc nhất vô nhị rồi…”

Nhìn sắc thái ngưỡng mộ “vẻ vang vì ngươi” tràn ngập trong mắt muội tử, trong

lòng Khương Thành đã nhận được sự thỏa mãn vô cùng to lớn.

“Chẳng qua cũng chỉ là làm chút chuyện bình thường đến nơi đến chốn, không

ngờ lại làm cho tất cả mọi người sợ hãi.”

Rõ ràng ca cũng sắp không khép được miệng lại nữa rồi mà còn liên tục khoát

tay.

“Ha ha ha, chỉ là một chút hư danh mà thôi, không đáng nhắc đến!”

“Ngươi thật là quá khiêm tốn.”

Chỉ Dư nói một cách chân thành: “Cảm ơn ngươi đã giúp bọn ta!”

Vậy nhưng vào lúc này, ở nơi xa có một bóng dáng nhanh chóng đến gần, chính

là Dịch Sơn.

“Ôi, hai người các ngươi đã đến trước rồi à?”

Hắn cười ha ha đi sâu vào trong hang và chào hỏi hai người bọn họ.

“Khương Thành, ta nghe nói đến chuyện của ngươi rồi.”

Thành ca còn tưởng lão huynh này cũng muốn khen ngợi mình một trận chứ,

không ngờ hắn lại vỗ vai mình, thở dài đầy thông cảm.

“Mất đi thì mất đi, Thần binh lợi khí cũng chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần người

của ngươi vẫn còn ở đây là tốt rồi.”

“Hả?”

Khương Thành sửng sốt, đây là phiền phức ở đâu ra vậy?

Ngay sau đó hắn kịp phản ứng, hắn đang nói đến chuyện Vô Đạo kiếm biến mất

sao?

Cuộc chiến ở Thông Hư thánh địa thật sự quá vang động.

Ở bên phía Tiên tộc, tứ đại thánh địa là thế lực ngang với tam đại vương triều.

Một thế lực như vậy sụp đổ ầm ầm, hoàn toàn không cần Thiên tộc cố ý phái

thám tử gì cả cũng có thể nghe được vô số tình tiết.

Bây giờ Khương Thành chính là người nổi tiếng nhất ở Thiên giới.

Cho dù là Thiên tộc hay Tiên tộc, trong nửa tháng gần đây, tất cả đều không

tránh khỏi bàn luận về hắn.

Nhưng chi tiết quá trình của cuộc chiến thánh địa tuôn ra, cộng với sau khi một

số kẻ xuyên việt tiết lộ tin tức, hiện tại mọi người ở Thiên giới đều đã biết đến

hiệu quả của Vô Đạo kiếm.

Một chí bảo có thể cắt đứt bất cứ vật hữu hình nào!

Vậy nên, thực lực của Thành ca vốn được đánh giá cực kỳ cao bây giờ lại bị

đánh giá thấp vô cùng.

Lúc đầu hắn đánh mấy trận ở tiền tuyến của Vương triều Nguyện Hoàn, một

mình diệt được mấy chục ngàn, rất nhiều người đều cảm thấy thực lực của hắn

không hề thua kém Nguyệt Ảnh Hoàng Thiên giai thập nhị trọng ấy chứ.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đã “bừng tỉnh hiểu ra”.

Thì ra là không phải bản thân hắn lợi hại như thế nào, mà là hắn có một thần

binh lợi khí chém trời chém đất.

Có nghĩa là, ở hệ thống Thiên tộc hắn cũng chỉ là Thiên giai cửu trọng, còn

trong hệ thống Thiên tộc cũng chỉ là Đạo Thánh.

Cấp độ này cũng chỉ có thể coi là hạng trung – thượng, làm sao sao có thể tạo ra

chiến tích khoa trương như vậy cơ chứ?

Mà cuối cùng ở cuộc chiến thánh địa, hắn đã mất đi “Vô Đạo kiếm”, vậy nên

hiện tại hắn đã bị đánh trở về nguyên hình.

Đây mới là nguyên nhân Dịch Sơn an ủi hắn.

“Nén bi thương!”

“Với thiên phú của ngươi, ta tin rằng sau này ngươi vẫn có thể đứng vững ở

đỉnh cao của Thiên giới.”

Chỉ Dư thành khích lệ hắn, còn chủ động tiến lên ôm hắn một cái đầy yêu

thương.

“Khương Thành, dù thế nào ngươi cũng đừng nổi giận, cho dù không có thanh

kiếm đó, ngươi vẫn là đệ nhất anh hùng Thiên tộc trong suy nghĩ của ta!”

Khương Thành gần như bị hai người bọn họ làm cho bó tay rồi.

Xin đấy, đầu nguồn làm giàu của ca là hệ thống chứ không phải Vô Đạo kiếm.

Hơn nữa trong mấy trận chiến đấu của ca trước đây cũng không sử dụng Vô

Đạo kiếm mà!

Trên thực tế, vốn dĩ hắn chẳng dùng Vô Đạo kiếm được bao nhiêu lần.

Dù sao nó cũng có ảnh hưởng quá lớn tới ý thức, dùng nhiều sớm muộn cũng sẽ

biến thành xác chết biết đi đánh mất bản thân mình, bị thanh kiếm đó đổi khách

làm chủ.

Hắn chỉ tiếc nuối một điều nhỏ bé duy nhất là không thể sử dụng Vô Đạo kiếm

làm màu thêm mấy lần.

“Yên tâm đi, ta chịu được!”

Ca hít sâu một hơi, điều chỉnh vẻ mặt của mình thành chế độ bi thương, nhân

tiện ôm Chỉ Dư vốn định buông ra chặt hơn nữa.

“Chỉ cần ngươi vẫn luôn ủng hộ ta như vậy, ta sẽ không suy sụp…”

Lúc này, phía trên hang sâu xuất hiện bóng dáng của Nguyệt Sâm.

“Ôi, các ngươi cũng tình cảm thắm thiết quá rồi!”

Hắn nhìn Chí Dư đang ôm nhau với Khương Thành, không hề che giấu vẻ thù

hận trong mắt một chút nào.

“Ngươi không đắc ý được bao lâu đâu.”

“Lần này không có thanh kiếm kia, để ta xem ngươi còn phách lối như thế nào.”

“Tất cả những thứ lúc trước ta đều sẽ trả lại gấp bội cho ngươi!”

Thành ca nhìn vậy cũng đã khó chịu từ sớm rồi, vốn dĩ hắn còn muốn trực tiếp

đưa tiện nhân này lên Tây Thiên, nhưng Chỉ Dư đã tiến lên làm động tác chào

hỏi với Nguyệt Sâm.

“Vân Lộ tỷ tỷ đâu rồi?”

“Không phải nàng vẫn luôn ở đây cùng với ngươi sao?”

Nhắc tới Vân Lộ, đáy mắt Nguyệt Sâm có vẻ mất tự nhiên.

“Nàng còn có chút chuyện ở phía sau, ở lại một lát rồi sẽ lập tức qua đây.”

Bốn người đợi một lúc, Khương Thành vốn định nói, lần này không phải ta triệu

tập các ngươi tới, không có chuyện gì thì tất cả mọi người lập tức giải tán đi.

Nguyệt Sâm cũng không nhịn được bắt đầu oán trách.

“Mặc Đỉnh sao lại chậm như vậy chứ? Hắn đang làm gì vậy?”

Hắn còn đang nói thì rốt cuộc bóng dáng của Mặc Đỉnh đã xuất hiện trong tầm

mắt mọi người.

“Mặc Đỉnh đại ca!”

Trong sáu người, người duy nhất có quan hệ tốt đẹp với mọi người dường như

chỉ có Chỉ Dư.

“Các ngươi cũng tới rồi à, Vân Lộ đâu?”

Nguyệt Sâm không nhịn được bĩu môi: “Nàng đã tới rồi, đã hòa hợp ở trong

thiên địa gần đây.”

“Vậy thì tốt.”

Mặc Đỉnh mỉm cười gật đầu.

“Lần này thời cơ đã chín muồi, xem ra có thể bắt đầu rồi.”

Bắt đầu cái gì?

Thành ca tỏ vẻ mờ mịt, chẳng lẽ lại muốn thử hợp thể sao.

Với tư cách là kẻ có được đầu của Thần, Mặc Đỉnh liếc nhìn mọi người một cái

rồi chậm rãi mở miệng.

“Lần trước chúng ta thử nghiệm hợp thể, tất cả đều đã thất bại.”

“Cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ thật sự chỉ có sáu bộ phận hòa hợp vào một cơ thể

thì mới thực sự có thể hợp thể thành công.”

Ngay sau đó, hắn đưa tay về phía Nguyệt Sâm.

“Thế nên ngươi chủ động giao chân trái của thần ra đây, hay là chờ sau khi ta

giết chết ngươi rồi lại móc ra đây?”

Nhìn vẻ mặt u ám kèm theo sự cân nhắc của hắn, Khương Thành suýt chút nữa

phun ra một ngụm nước.

Con mẹ nó, ngươi thật sự định làm như vậy sao?

Lấy tất cả sáu bộ phần hòa hợp vào một cơ thể, vậy thì có nghĩa là năm người

khác đều sẽ mất đi bộ phận thần của mình.

Đương nhiên người khác sẽ không chủ động dâng lên.

Chỉ có giết những người đó rồi cướp lấy.

“Mặc Đỉnh! Ngươi muốn làm gì?”

Vẻ mặt Chỉ Dư nhất thời biến sắc, nàng tỏ ra khó có thể tin được nhìn nét mặt

hung ác nham hiểm của Mặc đại ca, thật sự không thể nào liên tưởng được với

hình tượng chín chắn thân thiết trước đây.

Năm đó nàng vừa mới có được tay phải của Thần, là Mặc Đỉnh chỉ dẫn nàng,

dạy bảo nàng.

Sau đó, đối mặt với sự đuổi giết của nguyên sĩ, hắn đã nhiều lần hỗ trợ và cứu

giúp nàng.

Nhưng lúc này, nàng chỉ cảm thấy người trước mặt vô cùng xa lạ, làm cho nàng

không biết phải làm thế nào.

Trái ngược với với nàng, Nguyệt Sâm và Dịch Sơn đều không kinh ngạc như

vậy.

Dường như hai người đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày này.

“Cần gì chứ?”

Dịch Sơn thở dài một tiếng với vẻ mặt xót xa.

“Thật sự phải đi đến bước này sao?”

“Ta thấy ngươi khó chịu cũng đã lâu rồi!”

Mà Nguyệt Sâm cũng nhìn Mặc Đỉnh với vẻ mặt tràn ngập chế giễu.

“Ngươi muốn lấy cái gì?”

“Chỉ dựa vào việc ngươi là kẻ có được cái đầu sao? Thật sự cho rằng cái đầu

chính là thủ lĩnh à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK