Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng vốn không lo lắng sẽ gặp phải người quen biết nàng ở đây.

Nàng không giống kiểu thích xuất đầu lộ diện như Thành ca, hận không thể

khiến thể diện càng ngày càng lớn càng tốt.

Số người gặp qua nàng ở Tiên Võ châu quả thực cực ít.

Ngoại trừ một vài bộ hạ ở Thiên Cung trước đây và một vài Thánh Tôn, những

người khác căn bản không biết được gương mặt thật sự của nàng.

Khương Thành nhìn trăm bóng người ấy, bất giác cảm thán.

“Tiên Võ châu có nhiều Thánh Chủ vậy sao?”

“Tiên Võ châu?”

Lăng cười nhẹ một tiếng: “Đây chỉ là Thánh Chủ ở Thương Lan đại lục thôi.”

“Được thôi, không ngờ Thánh Chủ lại nhiều như chó vậy.”

Thành ca chỉ có thể cảm khái Tiên mẫu đúng là biết chơi.

Nhiều Thánh Chủ như vậy, nếu như Thiên Đạo còn làm như trước há chẳng

phải là có mấy trăm Thiên Đạo chí bảo rồi à?

Lăng không bỏ qua bất cứ cơ hội chế giễu hắn nào cả.

“Dù cho Thánh Chủ có nhiều hơn nữa thì cũng có liên quan đến ngươi đâu,

ngươi vẫn chỉ là một Đạo Thần thôi.”

“Đường ta đã dẫn rồi, có thể sang được không thì phải xem bản thân ngươi rồi.”

Khương Thành bĩu môi với vẻ mặt cạn lời: “Dùng cái này để kiểm tra một nhân

vật chính như ca? Có nhân vật chính nào lại không thông qua được cửa ải nhỏ

này chứ?”

Bỏ lại câu nói này, hắn trực tiếp bay đến đạo hạch màu đỏ đậm phía trước.

Lực đẩy ở phía trước càng ngày càng lớn.

Đó là bởi vì đạo của Thánh Chủ vượt xa tầng lớp Đạo Thần.

Dù đạo hạch đã là vô chủ, nhưng tầng lớp thì vẫn đặt ra đó.

Nếu đổi thành những Đạo Thần khác, lúc này sớm đã bị lực đẩy đó đẩy tan ý

niệm.

Nhưng thật đáng tiếc, Khương Thành chưa từng tu qua đạo lại có linh ý.

So với những ý niệm yếu ớt kia, đây đúng là một tân bá đạo ra sân mà.

Lực đẩy đó không lay động được hắn một tí tẹo nào cả.

Nhìn thấy hắn nhẹ nhàng đến được, Lăng cũng không thể không lộ ra vẻ mặt

kinh ngạc.

Quả nhiên, hắn vẫn khác với những người khác.

Nhưng mà đây chỉ là cửa ải đầu tiên mà thôi.

Đến gần đạo hạch, Khương Thành phát hiện ra tình cảnh phía trước mặt mình

quá sức không giống những gì bản thân tưởng tượng.

Hơn trăm Thánh Chủ cơ bản chia làm bốn trận doanh.

Ở trước nhất của mỗi bên đều có một người trực tiếp dùng hai tay chạm vào đạo

hạch, không ngừng hấp thụ đạo vô chủ trong đó.

Vị trí mà bọn họ chạm vào, đạo hạch đó đã dần hiện ra vết lõm.

Tinh thể màu đỏ thẫm có thể thấy đang từng chút biến nhỏ lại mà mắt thường

cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng ngoại trừ bốn người này, hơn trăm Thánh Chủ còn lại chỉ ngồi thiền

cạnh nơi gần đạo hạch đó để cảm ngộ kĩ càng.

Hắn cũng không hiểu là tại sao.

Lẽ nào, cấp bậc của đạo hạch quá cao, đám người rảnh ấy không thể chạm đến?

Nhưng mà, những người có thể đến được đây đều là Thánh Chủ.

Đạo hạch trước mặt là của U Mộc tộc, hắn cũng chỉ là một Thánh Chủ.

Mọi người đều là cao thủ đồng giai, cấp bậc chẳng có gì khác biệt đâu nhỉ?

Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm vào trong trạng thái hấp thu cảm ngộ.

Sự có mặt của hắn không hề gây ra làn sóng nào.

Cũng chỉ có vài người khẽ liếc nhìn một cái, lộ ra vẻ hơn ngoài ý muốn.

Gần như là tò mò “Thánh Chủ” lạ mặt này là ai.

Nhưng theo việc Khương Thành từng bước từng bước duỗi hai tay ra, dự định

chạm vào đạo hạch đó, tất cả những người có mặt ở hiện trường đều bị động

đến.

Ngoại trừ bốn Thánh Chủ đang chạm vào đạo hạch, toàn bộ những người khác

đều nhanh chóng đứng dậy.

Vừa chớp mắt đã có mấy chục Thánh Chủ cản trước mặt hắn.

“Dừng tay!”

“Dừng lại!”

“Bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra.”

“Tên ngu ngốc từ đâu ra vậy? Có hiểu quy tắc không?”

“Còn dám làm loạn nữa thì cút ra ngoài cho ta.”

Từng lời chỉ trích và mắng nhiếc khiến Thành ca cũng hoang mang.

Bản thân đã làm phải chuyện gì khiến cả nhân thần đều tức giận sao?

“Tình huống gì vậy? Lẽ nào đạo hạch có chủ, ta chạm vào không được?”

Từng Thánh Chủ trước mặt hắn cười lạnh.

“Ngươi nói đúng rồi, đây là đạo có chủ, không phải thứ ngươi có thể ăn phần.”

Mấy Thánh Chủ ở cạnh bên cũng cười lạnh chế giễu

“Ngươi là người mới đến chứ gì? Chút quy tắc cũng không hiểu?”

“Đạo hạch của Thương Lan đại lục chỉ có những người được chọn trong ba tông

môn và một liên minh bọn ta khẩm định mới có thể trực tiếp chia phần.”

“Những Thánh Chủ khác chỉ có thể cảm ngộ ở một bên.”

“Ngươi là người mới đến, có thể được để cho cảm nhận bên ngoài đã nên đội ơn

công đức rồi!”

“Còn không mau cút ra phía sau?”

Khương Thành xem như đã hiểu ra được dụng ý của hắn.”

Đạo hạch chỉ có một, đâu thể để cho nhiều Thánh Chủ chạm đến như vậy được.

Nếu như hơn trăm Thánh Chủ đều hấp thụ, vâỵ mỗi người cũng có được chia

bao nhiêu đâu.

Đến muộn một chút e là đến miếng canh cũng không húp được.

Vì để tập trung tài nguyên nhanh chóng thúc đẩy ra một Thánh Tôn, bốn thế lực

đỉnh cao “tam tông nhất minh” này chia đạo hạch thành bốn phần.

Mỗi một thế lực chọn ra một người được chọn, để người này đi hấp thu.

Người được chọn này nếu không ngoài ý muốn thì đó chính là Thánh Chủ thiên

tài nhất, hoặc là chưởng môn của đại phái gì gì đó.

Còn về đám Thánh Chủ của những tông môn nhỏ hơn một chút kia thì làm gì có

tư cách phân chia cái bánh ngọt này.

Sau khi vào sân, ngoan ngoãn ngồi bên ngoài cảm ngộ là được rồi.

Sau khi nghĩ rõ ra mọi thứ, Thành ca bật cười.

Bọn họ muốn chia đạo hạch của Thánh Chủ khác thì cũng thôi đi.

Bây giờ chủ nhân vốn có của đạo hạch này là do chính bản thân mình tự tay giết

đấy.

Đây là chiến lợi phẩm của ta, được chưa?

Các ngươi chia chiến lợi phẩm của ta trước mặt ta, còn chỉ vào mũi ta nói ta

không xứng?

Trên thế giới này làm gì có chuyện ngon lành vậy được?

“Nếu như ta vẫn cứ muốn chạm vào thì sao?”

Mọi người vốn đều cho rằng mình đang tức giận, Khương Thành sẽ ngoan

ngoãn co mình lại như con chim cút.

Thật sự không ngờ rằng tiểu tử này lại cứng đầu như vậy.

Đối mặt với tập thể hơn một trăm thánh chút đáng sợ như vậy mà còn dám

khiêu khích?

“Vậy ngươi cút sang một bên đi!”

“Thứ đáng chết, đúng là không biết điều!”

Bốn Thánh Chủ xung quanh Khương Thành đồng thời ra tay về phía hắn.

Trình độ gần đạt đến… linh ý phàm giai tam trọng.

Nhưng mà chung quy cũng không phải là linh ý, cũng không có bất kì thủ đoạn

công kích nào, cái gọi là “ra tay” chính là trực tiếp ra tay xem linh ý của Thành

ca.

Sau đó, bọn họ gặp phải quyền sát chính nghĩa của Thành ca.

Phịch! Phịch! Phịch!

Tiếng nổ khẽ như bong bóng bị chọc phải một lỗ, từng ý niệm đều bị Khương

Thành nhẹ nhàng đánh vỡ.

Sau đó biến mất tại chỗ.

Ý niệm bị hủy, có nghĩa là cơ duyên lần này của bọn họ đã kết thúc.

Chỉ trong thời gian chớp mắt ngắn ngủi, bên cạnh Thành ca đã trống trơn.

Hơn trăm người vốn đó lập tức đã ít đi một nửa.

Dựa vào linh ý Thiên giai thập trong đó của hắn, muốn tiêu diệt ý niệm của

những người này vốn chẳng phải phiền như vậy.

Một cơn gió linh ý quét qua, thoáng chốc đã có thể hủy diệt toàn bộ những ý

niệm yếu ớt này rồi.

Cố ý dùng nắm đấm chỉ là vì để cho chút ẩn tượng cho đám người này mà thôi.

Mà “chiến tích” này của hắn đã đủ khiến mọi người kinh hãi rồi.

Những tiếng rít gào bốn phía liên miên không ngớt, hơn sáu mới Thánh Chủ

còn lại liền chạy khỏi chỗ Khương Thành giống như đám sẻ nhỏ bay đi.

“Cái gì!”

“Sao lại có thể?”

Người chưa từng tiếp xúc với linh ý như bọn họ nào có nhìn thấy cảnh tượng

như thế, nhận thức cũng bị sụp đổ rồi.

“Ngươi là ai?”

“Dừng tay.”

Nhưng mà đây vốn chẳng thể đánh tan ý định vung quyền của Thành ca.

“Bây giờ muốn dừng tay rồi? Trước đó đã làm gì chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK