Đống đổ nát xung quanh tung bay ra tứ phía, vương vãi khắp nơi.
Mộc Nguyệt nhìn hơn năm trăm xác chết không còn sự sống với vẻ mặt không
thể tin được, nội tâm chìm vào trong sự chấn động dữ dội.
Người này… thật sự là người lần trước chính mình mang theo sao?
Rốt cuộc đây là loại sức mạnh như thế nào?
Đó là cao thủ của Thần Đàn mà, thế mà hắn còn không cần phải đứng dậy hay
động đậy ngón tay, thì đã tiêu diệt toàn bộ như vậy rồi.
Nhưng hai sứ thần và Chí Tôn cầm đầu đang đứng trong cơn cuồng phong thì
đã hoàn toàn lộn xộn trong gió.
Cả ba ngẩn người ra, gần như mất đi khả năng suy nghĩ.
Đây tính là gì?
Bên mình hơn năm trăm người cứ như vậy mà bị tiêu diệt sao?
Đã vừa mới chiến đấu rồi sao?
Điều này hoàn toàn không phù hợp với kịch bản mà!
Mang nhiều người như vậy đến đây, phải đội hình sư tử vồ thỏ hay không?
Lẽ nào bọn họ không nên bắt giữ Khương Thành, sau đó hung hăng trả thù và
làm nhục nhã sao?
Nhìn biểu cảm tuyệt vọng và hối hận của hắn, nghe tiếng gào khóc đau đớn của
hắn, như vậy mới có thể nở mày nở mặt, rửa sạch hoàn toàn nỗi nhục lần trước!
Tại sao có thể như vậy?
Chắc chắn là đã làm sai chỗ nào đó.
“Không phải nói muốn giẫm lên Đạo Tôn của Nguyên Tiên Giới ở dưới chân
sao?”
Khương Thành chống đỡ ngồi dậy, nhìn ba người một cách sâu thẳm.
“Sao ta còn chưa nhìn thấy nhỉ?”
“Ngược lại khiêu chiến với ta mà, chút sức mạnh này của các ngươi, lẽ nào là
các ngươi đến để chọc cười ta sao?”
“Ngươi, ngươi không phải Đạo Tôn!”
Cuối cùng tên Chí Tôn kia cũng phản ứng lại.
“Chắc chắn ngươi không chỉ là Đạo Tôn!”
Nếu thật sự là một Đạo Tôn bình thường, ngay cả trong trạng thái hoàn chỉnh,
sở hữu toàn bộ tiên lực và quy tắc, cũng không thể tiêu diệt nhiều Tôn Giả và
Thiên Tôn như vậy chỉ trong một đợt tấn công bao phủ.
“Ngươi là Đạo Thánh!”
Hắn chỉ vào Khương Thành hét lớn.
“Chắc chắn ngươi là Đạo Thánh ở bên kia!”
Chỉ có Thánh hồn mới có thể phát huy tác dụng nghiền ép chênh lệch xa đến
như vậy.
Đạo Thánh?
Hai chữ này lại làm cho Mộc Nguyệt và hai sứ thần chấn động đến phát ngốc
một lần nữa.
Có rất ít Đạo Thánh trong Cô Thần Giới.
Đã đạt đến cấp độ này cũng là chưởng giáo của sáu môn phái lớn.
Đối với bọn họ, đó là thần trong truyền thuyết, là thứ mà trong suốt cuộc đời
của bọn họ cũng không có cơ hội được nhìn thấy một lần.
Không ngờ rằng, thế mà một Đạo Thánh lại đang ở ngay trước mặt bản thân.
“y da, che giấu lâu như vậy, thế mà vẫn bị phát hiện.”
Khương Thành cũng không có hứng thú nói chuyện với bọn họ.
Sát ý trong mắt lóe lên, ba người đối diện bị doạ cho hồn phi phách tán.
Chí Tôn vội vàng xoay đầu tọa kỵ, điên cuồng chạy trốn về phía xa.
Nhưng vừa mới cất bước, toàn thân hắn và tọa kỵ yêu thú bên dưới đồng thời
mềm nhũn ra.
Bị Thánh hồn của Khương Thành cưỡng ép tấn công mà chết.
Trên thực tế, thần hồn của Chí Tôn cũng đã đạt đến cảnh giới Tử hồn.
Nếu Thành ca chỉ dựa vào thần hồn, vốn dĩ không đến mức giết hắn dễ dàng
như vậy, dù sao Tử hồn cũng có thể ngăn cản hắn khỏi cái chết trong chốc lát.
Đáng tiếc là, Chí Tôn hoàn toàn không có ý định chiến đấu, hắn bị tên Đạo
Thánh ấy dọa cho mông muội, thậm chí còn không biết tổ chức phòng thủ ở hồn
hải.
Sau khi giết hắn, ánh mắt của Thành ca chuyển lên người hai sứ thần.
Sau đó bị dọa đến nhảy dựng.
Hai người quỳ rạp trên mặt đất một cách vô cùng thuần thục, thậm chí còn cởi
sạch quần áo trên người rất thuần thục.
Thuộc về quen việc dễ làm.
“Tha mạng với tiền bối!”
“Là do bọn ta có mắt như mù, bọn ta sai rồi…”
Bọn họ quỳ ở chỗ cũ dập đầu thùm thụp thùm thụp.
Sau khi hai người bọn họ bị khống chế vào lần trước, một lần còn rất kiêu ngạo,
cái đó gọi là kiên cường bất khuất.
Lần này thì tốt rồi, quỳ xuống gọi là thật dứt khoát và kiên quyết.
Không còn cách nào khác, bọn họ cũng biết rằng bọn họ không thể trốn thoát.
Mà Thần Đàn thất bại hoàn toàn, cộng với sức nặng của hai chữ Đạo Thánh, hai
người họ đã hoàn toàn sụp đổ.
Vừa dập đầu, hai người còn vừa tự tát bản thân một cách điên cuồng.
Lốp bốp lốp bốp, đánh đến nổi máu tươi bắn ra tung tóe từ khóe miệng, không
hề thương xót bản thân.
“Không phải vừa rồi hai người các ngươi còn nói rằng muốn trả thù ta ngàn vạn
lần sao?”
Hai người bị dọa sợ đến mức toàn thân run cầm cập, sau đó lắc đầu như trống
lắc.
“Không có, không có!”
“Bọn ta làm sao dám chứ, bọn ta tôn kính ngươi còn không kịp nữa là.”
Vẻ mặt Khương Thành cố ý chùng xuống.
“Ý của các ngươi là, vừa rồi là ta nghe lầm, đây là đang chê cười ta bị lãng tai
có đúng không?”
Hai người bọn họ làm sao dám nói như vậy, vội vàng lắc tay cùng một lúc.
“Không không không…”
“Mặc dù bọn ta có nói, nhưng chỉ là nói đùa với ngươi thôi.”
“Đúng đúng đúng, bọn ta nói đùa với ngươi thế thôi.”
Khương Thành nói đầy ẩn ý: “Hai người các ngươi bày ra trò đùa hơi long trọng
đấy, cuộc vây công của hơn năm trăm người cũng là một trò đùa sao?”
“Cái đó…”
Hai sứ thần lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Làm sao bọn họ không biết rằng Khương Thành muốn giết chết bản thân thì chỉ
trong một khoảnh khắc.
Một câu nói không hay, rất có thể sẽ mất mạng trong khoảnh khắc tiếp theo.
“Đó cũng không phải là do bọn ta đã ra lệnh đâu, tất cả là do bọn họ muốn giết
ngươi.”
“Đúng vậy đúng vậy, trước khi ra trận, bọn ta đã cực lực phản đối việc làm kẻ
thù của ngươi, nhưng mà bọn họ không nghe cơ!”
“Vì lý do này, bọn ta cũng rất đau đầu, sầu muộn…”
Suýt nữa Khương Thành đã bị hai cực phẩm này đánh bại.
Lúc hai người nói những điều như thế này, có thể cần chút mặt mũi không?
Nhưng nhìn vào độ dày của đôi má sưng phồng của bọn họ, cảm thấy cũng thực
sự không cần thiết.
“Nếu các ngươi đã không muốn làm kẻ thù với ta như vậy, vậy thì các ngươi
đặc biệt chạy đến đây một chuyến làm gì?”
“Ta, bọn ta…”
Hai người đăm chiêu suy nghĩ, khó khăn nén ra chút lý do.
“Bọn ta đến để giúp ngươi.”
“Không sai không sai, bọn ta đang định kề vai chiến đấu với ngươi, chống lại
Thần Đàn đấy.”
“Không ngờ rằng ngươi lại mạnh đến như vậy, hoàn toàn không cần bọn ta
nhiều chuyện.”
“Nhìn thấy ngươi chỉ cần hành động một lần đã có thể tiêu diệt bọn họ, khỏi
phải nói trong lòng bọn ta vui sướng và yên tâm đến nhường nào…”
Nhìn thấy nụ cười ‘vui sướng’ mà hai người nặn ra, vẻ mặt Khương Thành
không nói nên lời.
Cảm thấy giết chết bọn họ sẽ làm dơ bẩn thần hồn của bản thân.
Hắn nhìn Mộc Nguyệt ở bên cạnh.
“Hay là ngươi giết nhé?”
Đầu Mộc Nguyệt lắc như trống lắc.
“Không được không được…”
Không giống như những tiên nhân có rất nhiều kinh nghiệm phong phú ở
Nguyên Tiên Giới, nàng đã sống ở ngôi làng này kể từ khi còn là một đứa trẻ,
vẫn luôn dùng thu thập để kiếm sống, cũng chưa từng giết bất cứ ai.
Khương Thành lắc đầu.
“Nếu hai người các ngươi đã quan tâm đến ta như vậy, lo lắng cho sự an nguy
của ta như vậy, vậy tình hình hiện tại của ta, các ngươi cũng nhìn thấy rồi.”
Hắn chỉ vào chiếc giường lớn sang trọng dưới cơ thể.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong một lúc thực sự không hiểu ý của hắn.
Thành ca cười híp mắt nói: “Đúng lúc ta đang thiếu hai tọa kỵ kéo xe, các người
có hứng thú không?”
Trong lòng hai sứ thần điên cuồng chửi bới.
Tọa kỵ?
Thế mà người cũng nói ra được?
Bọn ta là tiên nhân, không phải yêu thú!
Ngươi đang sỉ nhục nhân cách của bọn ta!
Nhưng mà bọn họ hiểu rõ hậu quả của việc từ chối hơn.
“Đương nhiên, đương nhiên bọn ta có hứng thú.”
Thành ca không chọc tức người không đền mạng, còn cố tình ngạc nhiên.
“Ôi, làm tọa kỵ kéo xe giống yêu thú, hình như rất nhục nhã đó, chuyện này các
ngươi cũng đồng ý sao?”
Hai người nghiến răng nghiến lợi tiếp tục cười nói.
“Đúng vậy, bọn ta cầu còn không được nữa.”
Khương Thành thản nhiên hỏi: “Thật không, ta cũng không ép buộc các ngươi
đâu, các ngươi có thể từ chối.”
Trong lòng hai người bọn họ âm thầm chửi mắng, ngươi xem bọn ta là kẻ ngu
ngốc sao?
“Đúng đúng đúng, ngươi không ép buộc bọn ta, hoàn toàn là do bọn ta tự
nguyện.”
“Có thể kéo xe cho một Đạo Thánh, đó là vinh hạnh của bọn ta!”