Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cảnh tượng này, những tộc nhân Thiên tộc ở bên ngoài xem cũng ngơ

ngác.

Ngay vừa mới nãy, bọn họ còn đang reo hò trợ uy cho Phi Khâm nữa.

Chỉ còn đợi đến cảnh tượng hắn chém cho Khương Thành ngã ngựa nữa mà

thôi.

Kết quả bây giờ Phi Khâm thì bận vật lộn bên trong đại trận, còn Khương

Thành thì đã nhởn nhơ đi ra khỏi ngôi sao xanh ấy rồi.

“Chuyện này tính thế nào đây?”

Miệng thì hỏi như vậy, thật ra bọn họ cũng đã nhìn ra Phi Khâm xem như đã bị

một thân pháp Khương Thành lừa vào trong đó.

Thế là, bọn họ theo đó tức giận cả lên, lần lược cách không trừng phạt Khương

Thành.

“Đáng ghét, người này chắc chắn là cố ý, chính là không muốn quyết đấu với

Phi Khâm đại nhân đây mà.”

“Nhất định là như vậy, tên này thật gian xảo.”

“Có bản lĩnh thì ở lại bên trong ngôi sao xanh đó mà quyết đấu, lại chạy ra

ngoài thì còn gì là anh hùng chứ?”

“Phải nói sao hắn ra nhanh như thế chứ?”

“Tên này trước đó đã đi vào một lần, chắc chắn là có kinh nghiệm rồi…”

Nghe thấy lời bàn luận của bọn hộ, Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương đều

có phần chán nản.

Những hậu bối của tộc mình quá đơn thuần, trải nghiệm quá ít rồi.

Chút thao tác rõ ràng này của kẻ địch thấy đầy rẫy ở giới tu luyện đó biết chứ?

Theo như bọn họ thấy thì tiếp theo Khương Thành nên nhanh chóng chạy khỏi

chỗ đó, để tránh lại lần nữa bị Phi Khâm day dưa.

Đối với việc phá giải trận pháp thì kinh nghiệm cra Thiên tộc không phong phú

hơn Yêu tộc bao nhiêu.

Nhưng mà linh ý thập tam trọng của Phi Khâm thì có uy năng vượt xa bản thân

đại trận này, không cần mất bao lâu là có thể đánh ra rồi.

Rời khỏi chỗ cũ xem như là một quyết định sáng suốt.

Đặc biệt là làn sóng đại chiến của hai người vừa rồi quá lớn, kinh động đến mấy

chục tử đệ Thiên tộc ở gần đó.

Bây giờ bọn họ cũng đều nhanh chóng chạy về bên này rồi.

Nhưng điều vượt khỏi dự liệu của bọn họ đó là Khương Thành không hề rời

khỏi.

Ca này thầm cảm nhận một chút, sau đó mở kỹ năng biến hóa của hệ thống ra,

thay đổi hình tượng của mình ở bên trong bí cảnh này.

Mà hình dáng mà hắn biến hóa thành chính là Phi Khâm vừa rồi mới đánh nhau.

“Hắn muốn làm gì?”

Vẻ mặt toàn bộ hai thân vương đều không thể hiểu được.

“Lẽ nào còn trông mong sau khi biến thành Phi Khâm thì những người khác sẽ

không đánh mình nữa? Dự định sẽ vậy mà lẫn trốn được qua ải?”

“Nhưng làm như vậy đâu có ý nghĩa gì đâu ha?”

“Đúng thế, linh ý vừa nhìn là đã biết, kiểu biến hóa này rất dễ bị nhìn ra.”

“Huống hồ gì bản thân Phi Khâm sắp ra rồi.”

“Tên tiểu tử này đúng là nghĩ hay thật…”

Và những tộc nhân Thiên tộc khác ở bên ngoài thì đã lại lần nữa dấy lên làn

sóng nói xấu Khương Thành.

“Tên tiểu tử xấu xa này lại dám biến thành hình dáng của Phi Khâm đại nhân.”

“Đúng là vô sỉ.”

“Hắn nhất định là có âm mưu quỷ kế gì đó, quả nhiên là Tiên tộc gian xảo.”

“Hắn sẽ không đạt được ý muốn đâu.”

Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, bọn họ đã nhìn thấy mười mấy tộc nhân Thiên tộc

bay đến gần Khương Thành.

“Phi Khâm đại nhân!”

“Hóa ra ngươi ở đây à.”

“Vừa rồi hình như có một trận chiến đấu, ngươi có biết chuyện gì xảy ra

không?”

Mười mấy người sang đây, ngoại trừ một Thiên giai thập tam trọng ra, còn lại

những người khác đều là thập nhị trọng.

Khương Thành đương nhiên không gọi được tên người nào cả rồi.

Nhưng mà chuyện này cũng không cản trở được việc hắn giả mạo, dù sao thì

hắn tốt xấu gì cũng biết được thân phận này tên là Phi Khâm.

“Khụ, không sai.”

Hắn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vừa rồi đích thân ta ở trong trận chiến

ấy.”

“Cái gì, là ngươi chiến đấu với người khác ư?”

“Tinh Linh diệu cảnh sao lại bộc phát chiến đấu được?”

“Đúng đó, mọi người đều là đồng tộc, hơn nữa ai lại dám ra tay với ngươi chứ?”

Địa vị của Phi Khâm ở Thiên tộc vẫn rất cao, có mấy tộc nhân Thiên giai thập

nhị trọng thậm chí còn chủ động nhao nhao lên.

“Là ai dám động đến Phi Khâm đại ca?”

“dám ra ta với Phi Khâm đại nhân, đây là muốn phản bội lại Quan Tinh tộc của

chúng ta đây chứ gì?”

“Đúng là không ra gì, ai lại không biết điều thế chứ?”

Còn vị cao thủ Thiên tộc thập tam trọng kia cũng vỗ ngực nói lớn: “Động đến

Phi Khâm đại ca thì đó chính là kẻ địch của Quý Chủy ta, tuyệt đối không thể

tha thứ!”

Thành ca xua tay.

“Các ngươi hiểu lầm rồi, người chiến đấu với ta vốn không phải người tộc ta,

mà là Khương Thành kia.”

“Hả?”

Mấy người ngơ ngác ra, rồi lại lần nữa lộ ra vẻ căm thù.

“Thế mà là hắn ư?”

“Tên tộc nhân dị tộc này ta sớm đã chướng mắt từ lâu rồi.”

“Ngươi gặp hắn nhanh vậy sao?”

“Tên đó đụng phải ngươi đúng là xui xẻo, hắn nhất định đã bị ngươi nhẹ nhàng

xử lí rồi ha?”

Thành ca thầm mắng trong lòng mấy câu, ca nhìn gà vậy à?

Sau đó hắn lại cố ý cảm thán.

“Không, ta đánh không lại Khương Thành, người này có thực lực cực mạnh,

vốn không phải mình ta là có thể ứng phó.”

“Cái gì?”

Mấy người vô cùng kinh ngạc.

Quý Chủy dẫn đầu kia lại càng mang vẻ khó tin.

“Phi Khâm đại ca, dựa vào thực lực của ngươi thì trong Tinh Linh diệu cảnh

này lại còn không ứng phó lại một tộc nhân dị tộc nhỏ nhoi sao?”

Mà lúc này, xung quanh lại có thêm mười mấy tộc nhân Thiên tộc đến.

Sau khi biết được đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều kinh ngạc lạ thường.

“Không thể nào đâu ha?”

“Khương Thành lợi hại đến vậy chăng?”

“Ở đây chỉ có thể so linh ý, không có lí nào/.”

“Hừ, các ngươi hiểu cái đếch gì?”

Thành ca hừ lạnh một tiếng, chỉ trích mấy người này không chút lưu tình.

“Sự lợi hại của Khương Thành các ngươi há có thể tưởng tượng được?”

“Người này trước đó khiêm nhường, chỉ triển lộ mười phần trăm thực lực mà

thôi.”

“Vừa rồi ta giao thủ với hắn ta cuối cùng mới ý thức được cái gì gọi là núi cao

còn có núi cao hơn.”

“Hắn dù là linh ý hay là thiên phú chiến đấu đều mạnh hơn ta quá nhiều, ta

không phải là đối thủ của hắn.”

Giống như miêu tả thế thôi còn chưa đủ.

Hắn lại lắc đầu thật mạnh.

“Không, ta căn bản không có tư cách giao thủ với hắn, Phi Khâm ta không

đáng!”

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Vừa rồi hắn chắc vẫn còn có chút

nương tay, căn bản không thèm dùng toàn lực, nếu không ta sớm đã bị giết đào

thải ra rồi.”

Tất cả mọi người ở hiện trường đều bị tin tức sốt dẻo này làm cho ngơ ra.

Bình thường Phi Khâm là người tự cao bao nhiêu bọn họ rõ mồn một.

Đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn khen thực lực của những người khác,

thậm chí còn không tiếc hạ thấp mình.

Chuyện này cũng vô lí quá rồi ha?

Có thể khiến hắn tâm phục khẩu phục đến vậy, vậy thì Khương Thành rốt cuộc

mạnh đến nhường nào chứ?

Bọn họ thậm chí còn nhịn không được mà nhìn đông ngó tây, sợ Thành ca có

thể giết ra bất cứ lúc nào.

“Vậy, Khương Thành đó bây giờ đi đâu rồi?”

“Hắn rời khỏi nơi này rồi ư?”

Thật ra bọn họ muốn hỏi nếu Khương Thành đã mạnh như vậy sao ngươi có thể

sống sót được?

Theo lí mà nói ngươi nên bị hắn giết ra rồi chứ.

Khương Thành biến thành phi Khâm đương nhiên có thể đoán được bọn họ

đnag nghĩ gì.

Thế là Thành ca làm ra vẻ hổ thẹn cúi đầu: “Thật ta ta vốn sẽ bị Khương Thành

giết chết rồi, chỉ là ở mấu chốt cuối cùng, ta sợ quá, ta không muốn cứ vậy mà

bị đào thảo ra ngoài.”

“Suy cho cùng thì ta cũng đại diện cho Thiên tộc tỷ thí với hắn, ta không thể

thua.”

Tâm trạng của mọi người có phần phức tạp, ham sống sợ chết ở đâu cũng sẽ

không được tâng bốc.

Huống hồ gì “Phi Khâm” bị “Khương Thành” đánh bại, bọn họ cảm thấy rất

mất mặt.

Nhìn thấy mọi người đều im lặng không thành tiếng, Thành ca tiếp tục nói:

“Thế là ta cố ý hét lên, cho dù ngươi có đánh bại ta thì cũng không thể thắng

được trận tỷ thí này, bởi vì bọn ta còn có rất nhiều tộc nhân.”

“Bọn họ sẽ thay ta chiến thắng trận tỷ thí này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK