chứ.
Trong lúc lòng sụp đổ, hắn chỉ có thể cười.
“Có lòng tin, đương nhiên có niềm tin.”
“Có lòng tin là tốt.”
Thành ca hài lòng vỗ vai hắn.
“Vậy ta tiến công, đán sớm một chút thì sớm nghỉ.”
“Cái gì… tiến… tiến công?”
Lưỡi của Ngọc Phiêu Đạo Tôn suýt chút cuốn lại với nhau, mà đám tiên nhân ở
phía sau thì lại ồn ào lên.
Bọn họ nghi ngờ tên này có phải bệnh rồi không.
Dù cho tất cả các tông môn của Khiếu Mang vực đến thì cũng không thể nắm
chắc được.
Phi Tiên môn các ngươi có hơn hai ngàn người đến, không những không phòng
thủ mà còn muốn tiến công phe đối diện?
“Không sai, mau dẫn đường đi.”
“Chuyện này, e là không được sáng suốt, kẻ địch thế mạng, nếu đánh sang…”
Gương mặt của Ngọc Phiêu Đạo Tôn sắp sụp đổ, nhưng lời lải nhải của hắn còn
chưa xong đã bị Khương Thành cắt ngang.
“Vừa rồi không phải ngươi nói có lòng tin sao?”
“Cái này…”
Cuối cùng, hơn ba mươi ngàn người này vẫn bị Khương Thành đưa theo như
làn sóng đến giết sang phía đối diện của Nhu Nguyệt lĩnh.
Không thù không oán, Khương Thành sẽ không hại chết bọn họ.
Hắn cũng chẳng xài được chút sức chiến đấu của đám người này, chỉ định cho
bọn họ ở sau cổ vũ thanh thế thôi.
Sau khi nhìn phòng tuyến quân địch, hắn bảo mọi người ngừng lại.
“Được rồi, các ngươi ở đây chờ, ta đi xem thử.”
“Vậy bọn ta thì sao?”
Bọn người Lâm Ninh, La Viễn, Đan Thái, Tần Sướng đều xoa tay.
“Các ngươi cũng chờ ở đây.”
“Hả?”
Mọi người đều ngập tràn chiến ý, còn muốn kề vai sát cánh với Khương chưởng
môn.
“Hả cái gì mà hả?”
Lẽ nào các ngươi muốn cướp spotlight của ta à?
Hơn ba ngàn người giết sang không thèm che giấu gì sớm đã bị Thiên Vi quân
chuyên nghiệp bên ngày nhận được tình báo rồi.
“Cái gì, bọn họ lại dám chủ động tấn công chúng ta?”
“Cái đám chẳng ra gì bên kia chúng ta chỉ cần thời gian một nén nhang đã quét
sạch rồi, thế này là chê sống dai quá à?”
Chủ soái của Thiên Vi quân là Cảnh Vương, nhưng bây giờ hắn không ở đây.
Bởi vì Nhu Nguyệt lĩnh rất lớn, chiến tuyến của Thiên Cung cũng rất dài, không
thể để toàn bộ ba mươi Đạo Thánh đều ở một thành lũy được.
Trước mắt có ba tiên tướng và hai Đạo Thánh tùy quân của Thiên Vi Quân ở
tiền tuyến này.
“Có phải bọn họ có cao thủ đến chi viện hay không, vậy nên mới dũng cảm
thế?”
“Lo gì bọn họ có ai đến, chỉ đám hỗn tạp Khiếu Mang vực, để ta mang theo
mười ngàn người đến tiêu diệt bọn chúng.”
“Nếu bọn chúng đã không biết sống chết thì chúng ta thành toàn cho chúng là
được rồi.”
Đệ nhị tiên tướng của Thiên Vi Quân nắm chặt thanh kiếm trên tay, muốn điểm
binh đi nghênh chiến.
“Chỉ là ba mươi ngàn con gà yếu, đâu cần phiền đến đệ nhị tiên tướng chứ?”
Đệ tứ tiên tướng ra mặt ngăn cản hắn.
“Ta đâu cần đến mười ngàn người, cho ta năm ngàn, ta đã có thể san bằng
chúng.”
Đệ ngũ tiên tướng nhìn quanh bọn họ, cảm thấy bản thân cần tỏ chút thái độ.
“Ta chỉ cần ba ngàn.”
“Ba ngàn diệt ba mươi ngàn dễ như trở bàn tay, để cho ta là được.”
Đệ nhị tiên tướng tức giận.
“Vậy ta chỉ cần một ngàn.”
“Năm trăm, năm trăm người là đủ rồi.”
Hai Đạo Thánh tùy quân nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy được sự chán
chườn trong mắt đối phương.
Hết cách, Thiên Vi Quân quá sức mạnh.
Ba mươi ngàn người ở bên đối diện kia đều là đám bỏ đi, cho dù có vài cao thủ
đến trợ giúp thì năm trăm người quét sạch bọn họ cũng không phải không thực
tế.
Đúng là một sự phiền phức hạnh phúc.
Cuối cùng, ba tiên tướng bốc thăm, kết quả đệ tứ tiên tướng thống lĩnh năm
trăm người đi nghênh chiến.
Hai tiên tướng không rút được thẻ đi vô cùng tiếc nuối.
Nhìn đệ tứ tiên tướng dương dương đắc ý giết ra ngoài, bọn họ nghiến răng
nghiến lợi.
“Bị hắn cướp mất phần rồi.”
“Công lao đầu này hắn chiếm rồi, đúng là tức chết người mà.”
Hai người này mới nói xong chưa đến năm giây đã thấy đệ tứ tiên tướng chuyển
hướng quay lại như nước sôi lửa bỏng.
Theo sau là năm trăm quân của Thiên Vi Quân.
“Sao ngươi lại về rồi?”
“Lẽ nào mới có một lúc mà đã san bằng cả rồi?”
“Không, không ổn rồi.”
Vẻ kinh hoàng của đệ tứ tiên tướng như gặp phải hung thú vậy.
“Khương Thành, Khương Thành đến rồi.”
“Cái gì?”
Bốn người còn lại trong thành lũy cũng kinh hoàng.
“Ai đến cơ?”
“Bên kia là Khương Thành, Khương Ẩn Hoàng.”
Những người vừa nãy còn tràn đầy tự tin không coi Khiếu Mang vực ra gì, sắc
mặt giờ đã xanh lè.
“Ngươi chắc chắn hắn đến nhanh vậy à?”
“Không đúng chứ.”
“Không phải nói Trúc Tiên cung tổ chức lại cần thời gian à? Hơn nữa Phi Tiên
môn còn bị phân tán?”
Bọn họ có kênh thông tin đặc biệt có thể biết được thông tin của Trúc Tiên
cung.
Thực tế thì cũng rất bình thường.
Mỗi một tiên nhân của Thiên Cung đều đăng kí trong sổ quản lí, người ngoài
muốn trà trộn vào vô cùng khó.
Mà các môn phái thì ngư long hỗn tạp, Thiên Cung muốn phái vài thám tử sang
đó đơn giản vô cùng.
“Vấn đề là bây giờ làm sao đây?”
“Phải đó, Khương Thành không dễ chọc đâu.”
Trong mắt bọn họ, những Đạo Thánh khác chỉ là mấy con gà yếu.
Nhưng Khương Thành là ngoại lệ.
“Hắn kì thực cũng là Thần Quân đấy, hơn nữa Sát Vương nói hắn đã lĩnh ngộ
được một phần lực Thiên Đạo từ Chiến Đế, ta với người hoàn toàn không phải
là đối thủ.”
Hơn nữa biểu hiện thần dũng của Thành ca ở đại hội Thần Thông, rồi chưa nói
đến chiến công thần thế của hắn ở Thiên Lạc Quân lúc trước, không lâu trước
đây còn đích thân giết chết ba Đạo Thánh của Thiên Cung.
“Huống hồ gì sau hắn còn có bốn Đạo Thánh của Phi Tiên môn.”
“Trừ khi Thần Quân đích thân ra mặt chứ chỉ dựa vào sức của chúng ta thì
không thì không thể cản hắn được.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Kéo dài thời gian, kéo dài đến khi Cảnh Vương và những Thần Quân khác trở
về hết…”
Theo như bọn họ thấy, một mình kẻ kinh khủng như Cảnh Vương thôi cũng
chưa đủ, phải thêm vài Thần Quân nữa mới đủ.
Suy cho cùng thì Khương Ẩn Hoàng này cũng quá tà môn.
Nhưng còn chưa đợi hắn nói xong thì bên ngoài đã vang lên âm thanh cực lớn.
Ầm ầm!
“Báo!”
Tiên nhân truyền lệnh bên ngoài bay vội vào báo.
“Khương Thành giết vào rồi.”
“Cái gì?”
Mấy người bị dọa đến nhảy cẩng lên.
Đệ nhị tiên tướng sốt ruột gầm lên: “Bên ngoài thành không phải có phòng ngự
đại trận sao?”
“Hắn, hắn phá vỡ rồi.”
“Ôi trời ơi…”
Mấy người này chỉ có thể nghiến răng ra nghênh đón.
Chỉ thấy bên ngoài cửa lớn của thành, kiếm của Khương Thành sớm đã phẫn nộ
vô cùng.
Hơn mười ngàn thiên quân ở xung quanh tuy đã bao vây hắn, nhưng lại đứng im
không ai dám chủ động tiến công.
Người có danh, cây có bóng.
Cho dù danh tiếng của Khương Ẩn Hoàng ở Thiên Cung bây giờ không tốt, bị
xem như là tên phản tặc lớn nhất trong lịch sử, nhưng muốn có được cái danh
này thì phải có đủ thực lực.
Người không có thực lực thì sớm đã bị Thiên Cung diệt rồi.
“Khương Ẩn Hoàng.”
“Lâu quá không gặp.”
Đệ nhị tiên tướng vốn không lấy binh khí ra, hơn nữa còn chắp tay.
Một mình Khương Thành giết vào đây còn tưởng sắp phải đón một trận đại
chiến, nghe thấy câu xưng hô này cũng thấy lạ.
“Chức vị Ẩn Hoàng của ta vẫn chưa bị tước đi à?”
Hắn vẫn rất có lòng tự tôn.
Trải qua trận chiến ở Ma Hành Tinh Hà trước đó, Thiên Cung có lẽ phải hận
hắn đến thấu xương rồi nhỉ?
“Không có không có.”
Đệ nhị tiên tướng thấy hắn còn có thể nói chuyện liền gượng cười.
“Ngươi là niềm tự hào của Thiên Cung chúng ta mà.”
“Phải đó phải đó, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn oai như cũ.”