khăn” luyện hóa xong đạo căn nguyên kiếm đó.
“Đúng là một công trình siêu to mà!”
Đối với hắn mà nói, luyện hóa một căn nguyên cần đến một tháng là quá dài rồi.
Nhưng trên thực tế, đây đã là thần tích rồi.
Phải biết rằng, những Chí Tôn khác lần đầu luyện hóa căn nguyên, thời gian hao
phí phải dùng trăm triệu năm trở lên để tính toán.
Thành ca mới mất có một tháng, ngoại trừ việc trình độ cảm ngộ quy tắc kiếm
của hắn rất cao ra, nguyên nhân chính vẫn là Thiên Hoang Bất Diệt Thể quá
thần
kì rồi.
Giống như trước kia, người khác hấp thụ hết một viên đan dược cần mười ngày
nửa tháng, hắn lại chỉ cần ăn như ăn kẹo là được rồi.
Căn nguyên bị luyện hóa được gọi là căn nguyên thuộc về bản thân Chí Tôn đó.
Bây giờ sau khi chính thức luyện hóa được căn nguyên kiếm đó, Khương Thành
phát hiện nó khác với hai căn nguyên là căn nguyên băng và căn nguyên đan đã
chấp nhận mình.
Cảm giác đó giống như là trước sau luôn có một sự ngăn cách vậy.
Căn nguyên này tuy có thể tiến thêm một bước gia tăng vào pháp cảnh của hắn,
nhưng hắn vẫn cảm thấy không ổn định.
“Xem ra, thứ này vẫn cứ không coi là căn nguyên của mình.”
Chỉ có thể có được sự công nhận của nó mới có thể coi là chủ nhân thật sự.
Thu hồi căn nguyên kiếm về, hắn cũng kết thúc việc bế quan.
Vừa mới ra ngoài, hắn đã phát hiện ra Phạm Lôi Đạo Tôn đang chờ ở đó.
“Ngươi, ngươi thành Chí Tôn rồi?”
Phạm Lôi Đạo Tôn cảm thấy chuyện này quá hoang đường.
Lần đầu tiên khi hắn gặp Khương Thành, tiểu tử này mới chỉ là Đế cảnh cửu
trọng mà thôi.
Bây giờ mới qua bao lâu chứ?
“Bỏ đi, vốn dĩ đã rất kì lạ rồi…”
Theo Khương Thành cứ bị kinh hoàng mãi, hắn giờ đây cũng dần dần tê liệt rồi,
bây giờ thấy gì cũng có cảm giác lạ chẳng lạ nữa.
“Ngươi tìm ta có việc gì?”
Bị hắn tìm đến tận cửa, Thành ca có hơi bất ngờ.
Thầm nghĩ trong lòng, trừ khi giá trị thật sự cua số thuốc lá đó bị hắn phát
hiện rồi, bây giờ tìm mình để trả hàng?
Mối quan hệ giữa Phạm Lôi Đạo Tôn này và hắn cũng khá quái dị.
Cũng chẳng nói là kẻ địch vì suy cho cùng thì Phạm Lôi cũng chẳng có ý nghĩ
mưu hại hắn.
Nhưng cũng chẳng thể nói là bạn bè, vì luôn muốn thấy hắn gặp xui xẻo.
Nói là đồng đội ở bên nhau theo kiểu oan gia ngõ hẹp vậy.
“Ngươi nói xem?”
Thành ca nhìn biểu hiện quái gỡ của hắn, lười liếc qua loa một cái với hắn.
“Nói cái con khỉ á, ca đây không thích giải đố, không nói thì thôi đi.”
“Đứng lại.”
Phạm Lôi Đạo Tôn hung hăng vứt ra một câu, thấy hắn quăng mình đi như vậy
thì
càng trở nên khó chịu hơn.
“Có phải ngươi đã quên đi một chuyện chính sự rồi không?”
Thành ca quay đầu: “Chính sự gì? Làm màu sao? Ngày nào ta cũng nhớ kĩ mà!”
“Ngươi!”
Trong đầu tiên tiểu tử này chứa thứ quái gì thế nhỉ?
Phạm Lôi Đạo Tôn phát hiện bản thân mình rất khó có thể chơi trò công kích
với
hắn, bởi vì hắn sẽ lái câu chuyện theo một hướng vô cùng kì dị.
Hắn có phần nghi ngờ là do Khương Thành cố ý, nhưng mà cũng chẳng có bằng
chứng.
“Nhiệm vụ lần này đến Đạo Tuyệt Chi Địa của chúng ta, ngươi quên rồi sao?”
Nghe thấy câu này của hắn, Thành ca mới vỗ đầu, nhớ lại.
“Đúng thật, chúng ta phải hội họp với Thiên Đan Tư, cùng nhau đi tham gia đại
hội giao lưu đan đạo nữa.”
“Hừ, coi như ngươi cũng đã nhớ lại rồi.”
Phạm Lôi Đạo Tôn bĩu môi, khinh thường nói: “Người không biết nhìn thấy
ngươi
còn tưởng ngươi sẽ ở Ma Ngộ Tông khai chi tán diệp nữa đấy.”
Hắn vốn không muốn ở lâu trong Đạo Tuyệt Chi Địa, chỉ muốn sớm kết thúc
nhiệm
vụ này một chút, sau đó về làm Thủ Tọa của Thiên Đan Tư.
Lần này Thành ca ở Đoạn Dương Đạo đã làm lỡ mất gần hai tháng rồi, tính
ngày
thì đại hội giao lưu đan đạo cũng sắp mở rồi.
“Chuyện này à…”
Thấy hắn không phải đến hỏi tội vì thương phẩm hàng giả kém chất lượng,
Thành
ca vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thầm tính toán.
Nguyên Kha Đạo Thánh nói sẽ đến trả thù mình thì sao?
Sao vẫn chưa đến cửa nữa chứ?
Chiến lợi phẩm đến tận miệng chưa lấy đã đi rồi, quả thực lỗ nặng.
Thế là hắn khua tay: “Đại hội đan đạo không gấp, qua một khoảng thời gian nữa
rồi hẳn đi.”
Phạm Lôi cáu lên: “Ý gì đây? Lại vẫn tiếp tục ở lại đây à?”
“Không được sao?”
Ban đầu khi hắn quyết định tham gia Đại hội giảng đạo cũng bởi chỉ bời vì làm
màu màu thôi.
Bây giờ ở Đoạn Dương Đạo cũng làm màu được vậy, ở đâu chả phải làm màu
chứ?
“Ngươi…”
Phạm Lôi Đạo Tôn tức đến nghiến răng nghiến lợi, tên này mà cũng coi như là
Thủ Tọa của Thiên Đan Tư sao?
Đại hội đan đạo quan trọng như vậy, hắn lại chả coi là gì?
“Đoạn Dương Đạo này tốt đến vậy sao?”
“Đúng vậy, vui quên cả đường đi lối về.”
Thành ca lắc đầu, từ từ đi ra ngoài.
Nghe nói hắn xuất quan, Lâm Tịnh, Minh Già bốn vị Đạo Tôn toàn bộ đều đến
nghênh đón.
Lại một làn sóng nịnh nọt.
Sau đó ọi người đi vào vấn đề chính.
“Không biết Khương chưởng môn dự định khi nào sẽ xuất chinh?”
“Phải đấy, ta đã xoa tay sẵn từ sớm rồi này.”
“Chỉ chờ Khương chưởng môn lãnh đạo bọn ta, thống nhất cả Đoạn Dương Đạo
này.”
“Xuất chinh?”
Thành ca ngớ ra, mình từng nói sẽ đông chinh tây phạt à?
“Các ngươi tìm được Nguyên Kha Đạo Thánh rồi sao?”
“Chưa được…”
“Vậy các ngươi tìm ra những Đạo Tôn khác của Đoạn Thiên Minh rồi?”
“Khương chưởng môn cười rồi, bọn họ đến nay nào dám lộ diện, tất cả đều trốn
chui trốn nhủi nơi sâu thẳm rồi.”
“Vậy còn xuất chinh cái quái gì hử?”
Thành ca chẳng vui vẻ gì cáu lên: “Lẽ nào các ngươi mong chờ ta tìm kiếm bọn
họ khắp thế giới này, đòa ba thước đất chăng?”
“Ca đây cũng chẳng bán sức đâu nhé!”
Ca này cứ nói rồi nói, bản thân mình đột nhiên phát hiện ra một vấn đề rất
nghiêm trọng.
Đó là sau khi có Bách Chiến lệnh, kẻ địch căn bản chẳng dám động đến mình.
Hắn cuối cùng cùng hiểu, vì sao Nguyên Kha Đạo Thánh cứ mãi chẳng xuất
hiện
rồi.
Nắm giữ “thần khí” khinh đầu nhất Đoạn Dương Đạo, người ta sợ còn chẳng
kịp
chứ nói gì đến báo thù chứ?
Thế này thì không được rồi.
Hắn cảm thấy bản thân cần phải nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, thay đổi
hoàn cảnh “bất lợi” này.
Hay là, tiễn Bách Chiến lệnh này đi.
Lệnh bài này là thần binh lợi khí ở Đoạn Dương Đạo, nhưng đâu phải cả đời
này
hắn sẽ ở lại Đoạn Dương Đạo đâu chứ, gợi sóng rồi biến.
Rời khỏi Đoạn Dương Đạo, thứ này cũng thành phế phẩm rồi.
Càng huống hồ gì còn có hệ thống, hắn muốn thắng cũng chẳng cần phải dùng
Bách
Chiến lệnh để chiếm hời của người khác.
Nếu như bản thân không còn Bách Chiến lệnh, chẳng phải kẻ thù sẽ đến sao?
Hắn có phần bái phục trí thông minh của mình, lại có thể nghĩ được một “diệu
kế” như thế này.
Lệnh bài này tặng ai đây nhỉ?
Đầu tiên đương nhiên là Lâm Tịnh Đạo Tôn, thứ hai là Minh Già Đạo Tôn, suy
cho
cùng thì hai người này cũng là người của mình, thóc đâu mà đãi gà rừng chứ.
Nhưng Thành ca nghĩ kĩ lại, lại cảm thấy không được thỏa đáng.
Trên trán hai người này chỉ thiếu có ghi bốn chữ “fan của Thành ca” nữa mà
thôi.
Nếu như cho bọn họ, kẻ địch vẫn cứ không dám đến.
Nhất định phải cho người ngoài, sau đó bảo họ cầm lệnh bào này rời khỏi Ma
Ngộ
tông.
Như vậy kẻ địch mới yên tâm mà đến được.
Nghĩ đến đây, hắn lướt một vòng những Đạo Tôn bên cạnh mình.
“Có một vấn đề ta muốn thỉnh giáo các ngươi.”
Thỉnh giáo?
Mọi người ngơ ra rồi vội khua tay.
“Không dám nhận, không dám nhận!”
Bọn họ đến đây đương nhiên là muốn lăn lộn với Thành ca.
Tự nhiên cũng sẽ kiếm mấy từ dễ nghe.
“Khương chưởng môn có việc gì thì cứ trực tiếp phân phó là được rồi.”
“Phải đấy, ta đây ở trước mặt Khương chưởng môn là cái thá gì chứ, làm sao có
thể nói đến thỉnh giáo được?”