lực mà là Tiên lực mà Khương Thành quen thuộc nhất.
Dịch Sơn cũng là “người xuyên không” tới từ kỷ nguyên thứ ba, hắn cũng
không thấy lạ với điều này.
Dù sao có khoảng trăm ngàn người tới đây, thêm một người là hắn cũng không
nhiều lắm.
Nhưng hắn có thể lấy ra đạo khí của kỷ nguyên thứ ba làm cho Khương Thành
vô cùng ngạc nhiên.
“Ngươi không phải là hồn xuyên, mà là bản thể đi thẳng đến kỷ nguyên đầu tiên
giống như ta?”
Vừa mới hỏi xong câu này, hắn lập tức tự lắc đầu, phủ nhận suy đoán này.
Bởi vì đám người Dịch Sơn và Chỉ Dư cũng quen biết mấy chục tỷ năm rồi.
Đương nhiên tình hình của hắn không giống với mình và Thu Vũ Tuyền.
“Ta chính là Dịch Sơn.”
Khí thế của Dịch Sơn ở đối diện cứ thế tăng lên, rất nhanh đã đột phá đến Thiên
giai thập nhất trọng.
Cùng lúc đó hắn cũng tạo ra đạo hải.
Hơn nữa, quy mô của đạo hải kia cũng nhanh chóng đạt tới trình độ Đạo Thần
cao cấp.
“Con mẹ nó, ngươi lại có thể đồng thời tu luyện được hai thể hệ sức mạnh?”
Khương Thành bị kinh ngạc đến mức thân thể chấn động.
Thân thể bẩm sinh của Thiên tộc không thể nào ngưng tụ Đạo Tâm, cũng không
có cách nào hấp thu được nguyên lực.
Mà trừ Thiên tộc, vốn dĩ những tộc khác không thể nào lĩnh ngộ được Linh ý.
Hắn có thể có được đầy đủ cả hai, là vì sau khi đã chết một lần, hệ thống mở
hack đã giúp hắn có được Linh ý.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng trên đời chỉ có một nhà duy nhất chứ không có chi nhánh
ấy chứ.
Không ngờ Dịch Sơn ở trước mặt cũng có thể làm được.
Hơn nữa cảnh giới của hai hệ thống còn vượt xa hắn, làm sao điều này có thể
không làm hắn kinh ngạc được chứ?
“Hai hệ thống?”
Dịch Sơn chậm rãi móc ra một giọt nước vỡ.
Không sai, đó chính là một giọt nước có thể di chuyển, nhưng hết lần này tới
lần khác vẫn bị vỡ một phần nhỏ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Và hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh xa lạ từ giọt nước đó.
“Đây là?”
“Sức mạnh của Chủ tu kỷ nguyên thứ hai.”
Dịch Sơn trân trọng cất giọt nước vỡ đó đi.
Rõ ràng nó có ý nghĩa rất lớn với hắn.
“Kỷ nguyên thứ hai?”
Khương Thành lại bị làm cho kinh ngạc một lần nữa.
“Ngươi ở trong kỷ nguyên thứ hai đến sao?”
“Không sai.”
Vẻ mặt của Dịch Sơn ngập tràn vẻ tang thương.
“Hai kỷ nguyên đã bị hủy diệt, ta may mắn sống sót.”
“Cho đến lần tranh đoạt Thần vị này, cuối cùng lại đến lại kỷ nguyên đầu tiên.”
Suỵt!
Với hiểu biết của Khương Thành, hắn không nhịn được hít sâu một hơi.
Người này lại có thể sống sót được từ kỷ nguyên đầu tiên tới kỷ nguyên thứ ba?
Thiên Đạo diệt thế cũng không thể tiêu diệt được hắn hoàn toàn sao?
“Thâm niên của ngươi thật là lão luyện mà!”
Cuối cùng hắn cũng biết tại sao Dịch Sơn lại mạnh như vậy rồi.
Nói đùa, sống qua ba kỷ nguyên, cho dù là một con heo cũng có thể tu luyện tới
trình độ Thánh chủ đúng không?
Dịch Sơn với tư cách là kẻ có được chân phải của Thần mà rõ ràng chỉ là Đạo
Thần cao cấp đã đủ làm cho hắn bất ngờ rồi.
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn, Dịch Sơn cười nói.
“Có phải ngươi cảm thấy tu vi của ta hơi thấp không?”
Mặc dù với cảnh giới của một Đạo Thánh, nói cảnh giới Đạo Thần cao cấp là
thấp thì có hơi buồn cười, nhưng Thành ca vẫn gật đầu một cách thành thật.
“Đúng vậy.”
Trên gương mặt Dịch Sơn xuất hiện một tia bất đắc dĩ.
“Bởi vì mỗi lần diệt thế ta đều bị thương nặng.”
“Mà bắt đầu từ kỷ nguyên thứ hai, Thiên Đạo đã tiến hành áp chế với mọi
người.”
“Áp chế kịch liệt nhất là ở kỷ nguyên thứ ba.”
“Ở đó, vị trí cao nhất chính là Đạo Thần cao giai.”
“Thế nên thứ mà ta mang tới được cũng chỉ là tu vi Đạo Thần cao giai mà thôi.”
Trong giọng điệu của hắn ngập tràn tiếc nuối.
Nếu như Thiên Đạo không áp chế, vậy thì thứ mà hắn mang tới từ kỷ nguyên
thứ ba không chừng sẽ là một bản thể mạnh hơn cả Thánh chủ.
“Tại sao Thiên Đạo phải áp chế hạn mức tối đa của mọi người?”
Mặc dù sắp phải chiến đấu sống chết ngay tức khắc, nhưng rõ ràng tầm nhìn của
Dịch Sơn lớn hơn nhiều so với Nguyệt Sâm và Mặc Đỉnh.
Hắn rất kiên nhẫn giải thích cho Khương Thành.
“Để ổn định.”
“Ổn định?”
“Cảnh giới tu luyện của vô số người càng sao thì Thiên Đạo cũng càng mạnh
hơn.”
Khương Thành có chút không hiểu ra sao: “Ngươi thế này không phải là nói
không thông à, nếu đã như vậy, có lẽ ngày đó nên khích lệ mọi người tu luyện
mạnh hơn chứ, tại sao ngược lại bị hạn chế?”
Dịch Sơn thản nhiên nói: “Bởi vì vượt qua cấp bậc Thánh chủ thì sẽ thoát khỏi
sự kiểm soát của Thiên Đạo, sẽ thực sự uy hiếp đến sự tồn tại của nó.”
“Vậy nên đến kỷ nguyên thứ ba, Thiên Đạo thà là bản thân kém hơn một chút
cũng không muốn bên trong thế giới của mình xuất hiện sinh linh cao hơn
Thánh chủ.”
Vẻ toan tính xoẹt qua khóe miệng của hắn.
“Nhưng mà trời tính cũng không phải là hoàn hảo tốt đẹp, ở kỷ nguyên thứ ba
nó vẫn gặp phải người đó.”
“Người đó? Ngươi nói đến người đánh cắp Thiên Đạo ở Nguyên Tiên giới cổ
đại chính là người đó sao?”
“Không sai, suýt chút nữa hắn đã thật sự hủy diệt Thiên Đạo.”
Tinh thần chiến đấu của Dịch Sơn dâng lên, dường như không muốn nói thêm
về vấn đề này nữa.
“Được rồi, không liên quan tới trận chiến này.”
“Ngươi sắp chết rồi, có biết được nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Khương Thành vốn còn muốn hỏi nữa, bản thể của ngươi xuyên tới thời đại kỷ
nguyên đầu tiên này, vậy trước đây người đó thì sao?
Nhưng lúc này Dịch Sơn đã bay thẳng đến phát động tấn công với hắn, vậy nên
hắn chỉ có thể lựa chọn nghênh chiến.
Vừa mới giao thủ, Khương Thành đã lập tức cảm nhận được áp lực từ trước tới
nay chưa từng thấy.
Lúc trước giao thủ cùng với Đạo Thần khác, hắn cũng dùng Linh ý và Pháp
cảnh để đánh từ hai mặt trong ngoài, tạo thành cục diện hai đánh một.
Nhưng bây giờ, Dịch Sơn cũng đang dùng chiến thuật hai đánh một.
Hơn nữa cả hai đều mạnh hơn hắn.
Cái này khiến cho Thành ca rất khó chịu.
Rất nhanh Pháp Tắc không gian của hắn đã bị đạo hải của Đạo Thần cao cấp
bao phủ.
Cùng lúc đó, lực thiên địa được điều khiển ở bên ngoài cũng bị đối phương
hoàn toàn đè xuống.
Đây là sự chênh lệch giữa Thiên giai thập trọng và Thiên giai thập nhất trọng.
Bây giờ hắn chỉ có thể chật vật chống đỡ được một lúc, chỉ vì còn có lực trọc và
thánh lực thứ hai.
Lực trọc ở bên trong Pháp cảnh tạp thành một lớp phòng ngự, gắng gượng
không cho đối phương đánh sâu vào.
Còn về thánh lực thứ hai, hắn vẫn biến chuyển thành “lực thiên” để phân chia
một phương thế giới của đối phương.
Đây cũng là ưu thế duy nhất của hắn.
Dù sao tất cả “lực thiên” mà Dịch Sơn nắm giữ đều xuất phát từ chân phải của
Thần, đó là giới hạn tối đa.
“Ngươi thật sự làm cho ta phải thay đổi cách nhìn.”
Dịch Sơn thành thạo cũng không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Lúc đầu hắn cho rằng mình khắc tinh bẩm sinh của Khương Thành, chỉ trong
nháy mắt là có thể giết chết hắn.
Không ngờ lại khó như vậy.
Nhưng dù sao hắn vẫn chiếm được thế thượng phong tuyệt đối.
“Các ngươi đừng đánh nữa!”
Chỉ Dư ở bên cạnh đã sắp khóc rồi.
“Tại sao phải chém giết lẫn nhau…”
Bây giờ nàng cũng không biết nên giúp ai.
Mặc dù vừa rồi nàng nghe không hiểu về kỷ nguyên thứ nhất thứ ba gì đó,
nhưng ít ra có thể xác định Dịch Sơn là Dịch Sơn thật sự.
Không phải là ngoại nhân bị “hồn xuyên” giống như Mặc Đỉnh.
Nàng đã quen biết Dịch Sơn mấy tỷ năm, không biết đã kề vai chiến đấu và
nâng đỡ lẫn nhau biết bao nhiêu lần.
Còn Khương Thành, mặc dù thời gian quen biết hắn ngắn, nhưng hắn rất tốt với
nàng, vừa rồi còn tặng cho nàng ba bộ phận của Thần.
Nàng không muốn giết ai trong hai người đó cả.
Nàng từng mong đợi hợp thể triệu hồi ra Thần nhất, cuối cùng khàn giọng hét
lên câu nói đó.
“Đừng hợp thể nữa, tại sao chúng ta không thể cùng tồn tại chứ?”
Chỉ tiếc, trong lúc hai người trong cuộc chiến đấu kịch liệt, căn bản là nhắm mắt
bịt tai.
Cuối cùng, nàng lau nước mắt hạ quyết tâm —— giúp Khương Thành.
Dù sao thì ngoài nàng ra, Thành ca là người duy nhất không có ý định cướp
đoạt bộ phận Thần của người khác.