hoảng sợ.
Đại lão, đừng như thế mà.
Chúng ta cứ dựa theo tiết tấu, nhịp điệu bình thường, lại tùy ý chọn một Đế
Cảnh bát trọng không được sao?
HÌnh thế tốt như thế, đừng lãng phí mà!
Ngộ nhỡ phía đối diện lại có một Đế Cảnh cửu trọng hậu kỳ đến, nhưng phong
cách lại hoàn toàn không giống với Nham Cốt Chí Tôn, cũng không phải là
không tồn tại khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Chỉ đáng tiếc, bọn họ có nói gì thì cũng muộn cả rồi.
Còn đám Tà tiên ở trước mặt sau khi nghe thấy Thành Ca bảo bọn họ tự mình
chọn người, lập tức cảm nhận được một cảm giác nhục nhã vô nặng nề.
“Mẹ kiếp, ngươi thực sự ngông cuồng quá mức rồi đấy.”
“Để bọn ta tự mình chọn?”
“Ngươi thật sự cho rằng bọn ta sợ ngươi sao?”
Vừa dứt lời, 16 vị Đế Cảnh bát trọng ở trên phía trước cùng nhau bao vây lại.
Sau đó, 15 vị Đế Cảnh lục trọng và thất trọng ở hậu phương, cũng rút binh khí
ra, từ từ bay đến vây ở bên ngoài.
Hai vòng bao vây, đã vây Khương Chưởng môn một cách kín kẽ, chặt như nêm
cối.
Mãi đến tận lúc này, đám Tà tiên ở phía đối diện mới âm u cười lạnh.
“Hi hi hi, không phải ngươi bảo bọn ta tự chọn người sao?”
“Bây giờ bọn ta đã chọn xong rồi đó, 31 người còn lại, chính là đối thủ trong
trận thứ ba này của ngươi.”
“Lên đi, không phải ngươi lợi hại lắm à?”
“Để ta xem trận thứ ba này ngươi thắng kiểu gì!”
Tâm trạng của đám người Lại Bình, giống y như đang ngồi tàu lượn siêu tốc
vậy.
Lúc thì vui mừng khôn xiết, lúc thì tuyệt vọng, lúc lại vui mừng khôn xiết…
Bây giờ, tâm trạng của bọn họ lại biến thành tuyệt vọng, ngoài ra còn có cả sự
căm phẫn vô cùng mãnh liệt.
Đến nỗi mà, bọn họ còn dám đứng trước mặt đám Tà tiên đáng sợ này mà lớn
tiếng chỉ trích luôn.
“Các ngươi thế này cũng quá vô lý, không có tí võ đức nào rồi đấy, cậy mạnh
bắt nạt kẻ yếu đúng không?”
“Rõ ràng lúc trước đã nói rõ, mỗi trận chọn một người, thế này thì tính thế
nào?”
“Vây đánh hội đồng thực sự không hề tuân theo quy tắc gì cả, thế còn cần phân
ba trận quái gì nữa?”
“Đây đơn thuần rõ ràng chính là lật lọng, nói một đằng làm một nẻo!”
Nghe thấy những lời chỉ trích, buộc tội của bọn họ, đám Tà tiên ở phía đối diện
không những không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn điên cuồng ngang ngược
cười lớn.
“Ha ha ha ha…”
“Võ đức?”
“Quy tắc?”
“Đó là quái quỷ gì chứ?”
Bọn họ giống hệt như đang nhìn một lũ ngốc, ánh mắt mang đầy sự giễu cợt,
khôi hài lượn lờ, du ngoạn trên khuôn mặt của đám người Lại Bình và Chung
Mạn.
“Đám đần độn các ngươi, chẳng lẽ đã quên mất bọn ta là Tà tiên rồi sao?”
“Nếu như bọn ta cũng cổ hủ, bảo thủ, cứng nhắc nói mấy thứ võ đức quỷ quái,
tuân thủ quy tắc gì gì đó, thế thì còn gọi gì là Tà tiên nữa?”
“Lật lọng, nói một đằng làm một nẻo, đối với bọn ta đó chính là khen thưởng,
tán dương đó nha ha ha ha ha!”
“Các ngươi thực sự cho tặng bọn ta sẽ tha cho các ngươi à?”
“Cái gì mà thắng ba trận chứ, đấy chẳng qua là giỡn mặt với các ngươi mà
thôi!”
“Nói thật cho các ngươi biết, cho dù hắn vốn dĩ có thể thắng được ba trận đi
chăng nữa, thì bọn ta cũng từ từ, chậm rãi hành các ngươi đến chết mà thôi.”
Nghe những lời lẽ không biết liêm sỉ nhưng lại được nói bằng ngữ khí hào
hùng, cây ngay không sợ chết đứng này của bọn họ, đám người Lại Bình run
rẩy hết cả mình mẩy.
Bình thường bọn họ sinh sống ở đại hậu phương của Nguyên Tiên Giới, thực sự
chưa từng thấy loại cực phẩm nào không có giới hạn đến mức độ này.
Cùng lúc này, trong lòng bọn họ cũng dần nguội lạnh.
Thế này còn chơi cái rắm nữa à?
Đánh cả nửa ngày, hai trận trước coi như thắng một cách vô ích rồi, trận cuối
cùng còn chẳng kịp chuẩn bị gì đã phải đánh đấm rồi?
Cho nên ngay từ lúc bắt đầu đã chỉ có đường chết rồi!
“Đội trưởng…”
“Làm thế nào bây giờ?”
Lúc trước bọn họ còn cảm thấy Thành Ca không đáng tin cậy, nhưng trải qua
hai trận thắng lợi, đã bắt đầu ỷ lại vào vị đội trưởng này rồi.
“Ngươi có nắm chắc sẽ đột phá vòng vây mà thoát ra không?”
“Hay là chúng ta xin chi viện từ chiến khu Vân Chiêu ở hậu phương đi…”
“Chẳng có ích gì đâu, chúng ta không tiếp nhận thẻ lệnh, không nằm trong
phạm vi của chiến khu Vân Chiêu, sẽ chẳng nhận được bất kỳ sự phối hợp và hổ
trợ nào đâu?”
“Vậy nên làm thế nào bây giờ?”
“Hỏng rồi, hỏng rồi.”
Nếu như trước mặt chỉ có một đối thủ, bọn họ tự nhiên sẽ tin tưởng Khương đội
trưởng có thể giành được thắng lợi.
Nhưng bây giờ, ở phía trước có đến tận 31 tên Tà tiên, trong đó lại còn có năm
tên là Đế Cảnh cửu trọng, thế này còn thắng được nữa không?
Cho dù là Thiên Tôn đi chăng nữa thì gặp phải đội hình như thế này cũng phải
tróc một lớp da rồi.
Nhưng sau khi Thành Ca nghe thấy những lời này…
Bộp bộp bộp bộp!
Hắn vỗ tay.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui sướng của hắn, tất cả mọi người ở đó đều
mơ mơ hồ hồ khó hiểu.
Lão huynh à, tại sao ngươi lại vui vẻ hứng khởi như thế?
“Ha ha ha, quả đúng là anh hùng luôn có cùng chung chí lớn, ta rất thích!”
Vẻ mặt của ca này chẳng có tí gì căm phẫn, không cam lòng cả, ngược lại còn
like cho đối thủ một cái.
“Thực ra ngay từ khi bắt đầu, ta cũng không hề chuẩn bị đánh hết ba trận đâu.”
“Ta cũng có ý định sẽ thịt sạch đám các ngươi ấy.”
“Mục tiêu của tất cả mọi người, thế mà lại nhất quán đến mức đáng ngạc nhiên
như vậy, các ngươi nói xem, đây chẳng phải là vừa hay hay sao?”
Những điều hắn nói là sự thật.
Tha cho một kẻ, chính là đánh mất một phần chiến lợi phẩm và điểm Thiên
Đạo, như thế sẽ bị trời phạt đó.
Hắn làm sao có thể để cho đám ngươi này một con đường sống cơ chứ.
Khóe miệng của đám Tà tiên vốn dĩ còn tự cho rằng âm mưu của bọn họ đã
thành công ở phía đối diện co giật không thôi, tất cả đều bị hắn làm cho ngơ
luôn rồi.
Bọn ta nói những điều này, không phải để cho ngươi tán đồng đâu nhá!
Mẹ nhà nó chứ, tên này sao còn tự phụ, kiêu ngạo hơn cả bọn họ vậy?
Rốt cuộc ai mới là Tà tiên hả?
“Ngươi thực sự vẫn trước sau như một, ngông cuồng, ngạo mạn!”
Đám Tà tiên lại cảm thấy bị khinh bỉ và sỉ nhục lần nữa, tức đến mức nghiến
răng nghiến lợi.
“Thường thôi, thường thôi, nhập gia tùy tục ấy mà.”
Thành Ca cười típ mắt lắc lư Băng Trừng Kiếm Đạo ở trong tay.
Sau đó lại hỏi câu hỏi mà hắn đã hỏi hai lần rồi.
“Cho nên, các ngươi muốn chết thế nào đây?”
“Chết cái ông nội nhà ngươi!”
Đám Tà tiên không chịu nổi nữa rồi.
“Giết chết hắn!”
Ngay sau đó, 31 người cùng lúc lao về phía Khương Chưởng môn mà tấn công.
Nhìn thấy quy tắc loạn lưu như long trời nở đất, hủy thiên diệt địa, cảm nhận
được hơi thở chết chóc ở trong đó, đám người Lại Bình vây ở bên ngoài vòng
chiến sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.
Giây phút này, bọn họ cảm nhận được sự yếu đuối và bất lực của mình một cách
sâu sắc.
Phảng phất dường như bọn họ chỉ là một ngọn lửa nhỏ trong cơn cuồng phong
bão táp, bị dập tắt dễ như trở bàn tay mà thôi.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một cơn mưa giống như sủi cảo đổ từ trên trời xuống
vậy, lộp bộp lộp bộp, người cứ thế mà rơi xuống.
Chỉ trong một giây đồng hồ thôi.
Trong khoảng hư không nơi chiến trường, chỉ còn lại một ngươi còn sống, chính
là Khương đội trưởng vẫn đứng sừng sững trong khoảng không ấy.
Những đòn tấn công khủng bố lúc trước, phảng phất dường như chỉ là ảo giác.
Đám người Lại Bình và Biện Tu không kìm được mà dụi dụi mắt.
Không sai, 31 vị Tà tiên vừa nãy còn lật lọng, nói một đằng làm một nẻo lựa
chọn vây đánh hội đồng, đã chết không còn một ai.
Chuyện này…
Bốn tên đội viên “gà yếu” lạnh hết cả sống lưng.
Thậm chí còn chẳng hề cảm nhận đường niềm vui sướng, chỉ bất giác rùng hết
cả mình.
Khương đội trưởng, người bọn họ vốn dĩ còn yêu kính, bây giờ trong mặt bọn
họ đã trở nên hơi đáng sợ rồi, giống như thể một con ma quỷ to lớn ở thời hồng
hoang với dáng vẻ, khí thế tàn độc cuồn cuộn ngất trời.
Đây rốt cuộc là sức mạnh đáng sợ đến mức nào chứ?
Thiên Tôn à?
Chắc chắn là Thiên Tôn rồi đúng không!
Thiên Tôn thế mà lại đồng ý để bọn họ ra nhập đội ngũ của hắn?
Rốt cục là hắn muốn làm cái gì?
Bọn họ cảm thấy bất an một cách vô cùng kỳ lạ, bị dọa sợ đến hỏng luôn rồi.
“Còn ngẩn ra đó làm cái gì, không mau xuống thu thập chiến lợi phẩm cho ta
đi.”
Chẳng nhìn thấy sự điên cuồng nịnh nọt, lấy lòng như hắn mong đợi đâu, Thành
Ca vô cùng thất vọng, đến nỗi ngữ khí cũng tệ hơn rất nhiều.
“Phải nhớ, một cái Tiên tinh cũng không được lãng phí!”
Cũng không thể đem theo mấy người này chỉ để tăng điểm Thiên Đạo thôi đúng
không?
Chiến đấu đã không cần đến bọn họ, thì những việc khác cũng phải dốc sức một
tí.
“Vâng vâng!”
Bốn người ngẩn ra một lúc, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất từ hồi cha sinh mẹ đẻ
ra mà bay xuống dưới.