Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nhát đâm sau lưng này của Vân tộc khiến cho Minh Đồng bị đâm đến mức

lạnh thấu cả tim.

Hắn thậm chí mất luôn động lực để mắng chửi, càng không có tâm trạng để

tranh luận với bọn họ.

Dù là đối với Vân tộc hay là Bạch Yểm tộc và Tinh tộc thì hắn cũng chỉ còn lại

nỗi thất vọng khôn cùng.

Chuyện xảy ra ở bên phía này của bọn họ cũng nhanh chóng gây nên sự chú ý

cho các tông môn và quần tộc khác.

Dẫu sao Lam Đề cũng vẫn làm Hư Vương kể từ khi nàng đến từ suối nguồn.

Vân Niết chi nhãn có tổng cộng ba mươi sáu Hư Vương, ở nơi này, vốn mọi

người đều biết đến nàng nên vô cùng thu hút sự chú ý.

Bây giờ nhìn thấy nàng bị Vân tộc giải quyết tận gốc, khắp nơi vang lên tiếng

ồn ào ầm ĩ.

“Đậu xanh, một đao này của Vân tộc đâm cũng ác phết.”

“Lần này Vu tộc bị tính kế luôn rồi, sợ là từ nay khỏi ngóc đầu lên được quá.”

“Đúng đó, Vân tộc đoạt lấy vị trí Hư Vương này đã chắc như đinh đóng cột rồi,

với Lam Đề của Vu tộc cũng sẽ sa xuống làm Hư Tướng thôi.”

“Bọn họ vốn đã chẳng có trợ thủ nào rồi, kết quả còn bị Vân tộc ngấm ngầm

xách động hết, lần này xem như triệt để đi đời, hết đường lật ngược ván cờ.”

“Vân tộc quả thực là không nói đạo nghĩa gì hết!”

“Đạo nghĩa? Có thể lên làm Hư Vương mới là đúng đắn nhé.”

“Sau này Vu tộc ngược lại còn phải lệ thuộc vào bọn họ, cuộc sống sẽ càng khó

khăn hơn đây.”

Nghe cuộc bàn tán của bọn họ, Minh Đồng và ba tế tư tưởng chừng như đã già

đi rất nhiều.

Nhưng Dung Đình và vị tộc trưởng Dung Phong ở trên dĩa tròn của Vân tộc

phía đối diện, chẳng những không có chút áy náy hổ thẹn nào, ngược lại còn

đắc ý khoe khoang.

“Vì lần thay đổi lật trời này, bọn ta đã bắt đầu bố trí từ nhiều năm trước rồi.”

“Các ngươi sẽ mãi mãi không biết được bọn ta đã ở sau lưng bố trí những thứ

kia, cũng giống như các ngươi không biết rốt cuộc trong đám mây của bọn ta

chứa đựng cái gì.”

“Vị trí này, vốn nên thuộc về bọn ta.”

“Sự lựa chọn của các tộc như Bạch Yểm tộc và Tinh tộc cũng đã nói rõ lòng

mọi người hướng về đâu rồi, ha ha ha…”

Gương mặt đắc ý của bọn họ khiến cho một vài tiên nhân không liên quan gì ở

các tộc đứng bên cạnh cũng bị chọc tức cười.

“Lấy oán báo ơn mà còn điếm thối thế nữa, lần đầu tiên ta thấy luôn đó.”

“Cái quần tộc này cũng xem như thuộc loại đẳng cấp.”

“Cũng may mà bọn ta cách Vân tộc xa đấy, đại bác bắn cũng chả tới.”

Trong lúc mọi người xôn xao bàn tán, Khương Thành cũng đã mang theo đám

người Kỷ Linh Hàm bay đến bên cạnh của Minh Đồng.

Nhưng bọn họ không phải là tông môn bản địa, cũng không có lệnh phù xếp

hạng thực lực, vậy nên dòng tinh hà nơi Lam Đề đứng chẳng hề có thay đổi gì.

Nhìn thấy cảnh này, Dung Đình lại phát ra tiếng cười chế giễu bén nhọn.

“Ha ha ha, bọn Vu tộc các ngươi tìm người gì đến vậy hả?”

“Ban nãy thấy bọn chúng với các ngươi như hình với bóng, ta còn tưởng là

minh hữu hùng mạnh gì nữa chứ.”

“Kết quả đến cả lệnh phù thế lực cấp bốn cũng chẳng lấy ra nổi?”

Các tộc trưởng của Bạch Yểm tộc và Tinh Tộc cũng cười khẩy theo.

“Trên đường tới đây, mấy người bọn ta cũng tưởng mấy tên này có lai lịch lớn

lắm đấy.”

“Kết quả chỉ có thế á?”

“Chậc chậc chậc, ngoài việc đắp cho đủ số thì loại minh hữu này đến còn tác

dụng gì đâu chứ?”

Dung Phong xếp hạng thứ hai mươi hai ở trên đĩa trong lại nghiêm mặt, sửa lại

lời của bọn họ.

“Cũng không thể nói như vậy được.”

“Vu tộc có thể có minh hữu chí cốt đã xem như là sự tiến bộ cực lớn rồi, sao

còn mong đợi xa xôi đẳng cấp gì đó được nữa?”

Lời nói mập mờ kỳ quặc của hắn khiến cho những tông môn và quần tộc ở phía

sân cũng phải phá lên cười chẳng nể nang gì.

“Cũng đúng, bọn họ đã cố gắng hết sức rồi.”

“Chỉ là người bọn họ tìm được, cũng chỉ có loại trợ thủ chắng có tí tác dụng

thực tế nào cả thôi.”

“Vu tộc ơi, các ngươi nói sớm đi chứ.”

“Nói sớm thì ta đây đã kêu mấy tông môn nhỏ phía dưới ta đến giúp các ngươi

giữ thể diện rồi.”

“Tuy đẳng cấp của bọn họ thấp, không có ích gì, nhưng ít ra nhiều người thì

trông cũng náo nhiệt hơn một tí, cũng hù dọa được người ta mà.”

“Đúng đó, thậm chí bọn ta còn có thể phái ra thêm vài trưởng lão đứng đài giúp

các ngươi nữa!

“Ha ha ha ha…”

Trong nhất thời, toàn trường đều tràn ngập sự hân hoan vui vẻ, Vu tộc trở thành

nguồn mua vui cho mọi người.

Người duy nhất không vui, cũng chỉ có đám Vu tộc bọn họ thôi.

Minh Đồng tức đến mức mặt xanh tím.

Sắc mặt của Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cũng chẳng dễ nhìn gì.

Đến cả Đan Thái, người trước giờ luôn cười hi hi ha ha, lòng bàn tay nắm chuôi

kiếm đã nổi đầy gân xanh.

“Chưởng môn, để ta đi dạy dỗ mấy thứ không biết trời cao đất dày này đi!”

Thành ca cười hì hì phẩy tay.

“Đây là thi đấu, chúng ta nhập gia tùy tục, hiển nhiên cũng phải chơi với bọn họ

theo quy tắc cuộc thi rồi, sao có thể tiên phong phạm quy được chứ?”

Hắn nhìn về phía chúng tiên đang cười vui vẻ không dứt ở phía bên sân kia,

chắp tay nói.

“Đa tạ hậu ái của chư vị với Vu tộc bọn ta.”

“Nếu mọi người đều rất muốn nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt có nhiều trợ thủ

của Vu tộc, vậy ta đây sẽ tìm thêm chút người đến tăng thêm khí thế, thỏa mãn

nguyện vọng của các ngươi.”

Nói xong, hắn gào to về phía mấy đám mây ở đằng xa kia.

“Vào sân hết đi, đây là mong đợi của mọi người đấy!”

Nghe hắn nói cây này, tiếng cười vang ở bên sân lại càng lớn hơn.

Nhưng đám người Dung Đình còn chưa kịp bắt đầu kỹ năng chế giễu lần nữa thì

con ngươi đã trợn tròn rồi.

Chỉ thấy hàng trăm đám mây còn lại ở đằng xa, đồng loạt động đậy.

Mây gió loạn xạ, từng bóng người bay ra.

Chưởng môn và các trưởng lão của hàng trăm quần tộc nào là Nhân tộc, Yêu

tộc, Linh tộc và Quỷ tộc đều cầm trong tay lệnh phù thế lực, nhanh chóng tụ tập

lại với nhau.

Bởi vì phương hướng cuối cùng của bọn họ là như nhau, đều là Vu tộc.

Dù là Vân tộc, Tinh tộc, Bạch Yểm tộc hay các tông môn và quần tộc khác ở

trong sân đều ngu cả người.

Bọn họ chỉ muốn nhìn xem trò cười của Vu tộc thôi.

Ban nãy nói gì mà phái một ít người đến giúp Vu tộc giữ thể diện, cũng chỉ là

cố tình giễu cợt mà thôi.

Bây giờ đôi bên đều đang cạnh tranh, làm gì có ai thật sự muốn giúp Vu tộc kia

chứ?

Lùi một nghìn bước để nói, dù cho thật sự giúp đỡ đứng trên đài, thì đó cũng là

cử những tông môn và quần tộc nhỏ dưới cấp bốn hoặc không có lệnh phù thế

lực.

Nhưng giờ đây hàng trăm thế lực kiên định vững bước, bay vào dòng tinh hà

chỗ Vu tộc kia đều là những người có lệnh phù thế lực đấy.

Trong đó có hơn sáu mươi nhà là thế lực cấp bốn chẳng kém cạnh gì Bạch Yểm

tộc, hơn bốn mươi nhà là thế lực cấp ba cùng cấp với Tinh tộc.

Càng vô lý hơn đó là, trong đó lại có ba nhà có thế lực cấp hai!

Có thể được đánh giá là thế lực cấp hai, bản thân ít nhất cũng phải có một Hư

Tướng.

Cũng giống như Vân tộc và Vu tộc, trước mắt đều là thế lực cấp hai.

Ba thế lực cấp hai kia đều đang tranh giành vị trí ghế phụ, lại còn đi giúp đỡ Vu

tộc nữa, bọn họ đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Trên những tinh hà khác cũng bắt đầu có rất nhiều đại tông môn và quần tộc

nhảy chân.

“Triệt Phong Thánh Tôn, ngươi muốn làm cái gì hả? Chẳng phải Liệt Phong

điện các ngươi đã nói là sẽ ủng hộ Thiên Ngộ tông bọn ta hay sao?

“Ngươi lại muốn nuốt lời, phản bội bọn ta?”

Triệt Phong nhanh chóng đứng bên cạnh Thành ca, lúc này mới ra vẻ lực bất

tòng tâm phất tay.

“Chẳng phải ban nãy các ngươi nói muốn giữ thể diện giúp Vu tộc hay sao, ta

chỉ đang hưởng ứng lời kêu gọi của các ngươi thôi mà, sao có thể gọi là phản

bội được chứ?”

Chưởng môn của Thiên Ngộ tông tức đến mức ngón tay cũng run rẩy.

“Ngươi! Ngươi… ngươi chờ đó cho ta!”

“Diên Chân Thánh Tôn, ngươi điên rồi hả? Vu tộc cho ngươi lợi ích gì chứ?”

“Chẳng cho bọn ta lợi ích gì cả, ta cũng là hưởng ứng lời kêu gọi của mọi người

thôi, bọn ta làm chuyện tốt không mong được báo đáp.”

“Cổ Viên Hoàng, các ngươi chạy đi ủng hộ Vu tộc, lẽ nào vị trí Hư Tướng

không cần nữa hả?”

Cổ Viên khổng lồ phá lên cười, âm thanh như xuyên vàng nứt đá.

“Yêu chủ hạ lệnh một tiếng, chỉ một vị trí Hư Tướng cỏn con có là gì đâu chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK