Không phải là đã sớm bế quan không quan tâm đến chuyện thế gian từ lâu sao?
Nghe nói năm đó khi tầng lớp cao cấp của hai giới Tiên Ma cùng nhau đến thì
cũng không thể gặp được bọn bọ.
Chuyện hôm nay, ngay cả bọn họ cũng bị kinh động?
Không phải chứ?
Cũng chỉ vì một khẩu súng nước kia?
Hay là vì cái tên Khương Thành này?
Mâu Vũ cũng hồ đồ luôn rồi.
Mà Ngân Trí tiếp đến cũng giới thiệu cho bọn họ một hàng rất nhiều cao thủ
khác trong điện.
Trong số những người này, Mâu Vũ không chỉ nghe thấy những cái tên của các
điện chủ quen thuộc như Bạch Thường Ngôn, Kim Tự,…
Còn nghe thấy rất tên của các nhiều đại điện chủ tiền nhiệm.
Đây chính xác là nhóm những người đứng đầu của bốn tộc đang tụ tập lại!
Nếu không phải là Đế Huyền cửu trọng thì chỉ đơn giản là không đủ tư cách để
xuất hiện ở đây.
Trong số những người này, duy nhất có hai vị không phải là Đế Huyền cửu
trọng là Bạch La Chân và Lê Hàn Ngọc.
Nghe được tin tức của Khương Thành, Bạch La Chân không thể nào bình tĩnh
được.
“Các ngươi đã gặp được Khương đại hiền giả sao?”
“Hắn ở đâu?”
“Tại sao lần này lại không đến đây?”
“Hắn đã ở đâu trong suốt những năm qua?”
Đại tỷ này từng coi Thành Ca như con trai mà đối đãi, vẫn rất tình cảm.
Mâu Vũ chỉ có thể tiếc nuối khi nói với nàng: “Hắn tạm thời không thể tới đây
được, ta cũng không biết hắn có phải là đại hiền giả của các ngươi hay không.”
Khương Thành chỉ nói là có quen biết Ngân Trí, không nói là quen biết đại điện
chủ Bạch Thường Ngôn của Nhân Huyền tộc.
Điều này khiến nàng không chắc chắn.
Bạch Vô Khải từ tốn nói: “La Chân lui đi, vẫn không chắc đó có phải là
Khương hiền giả hay không, đợi tới khi chắc chắn rồi hãy hỏi.”
“Món bảo vật kia ở đâu?”
Mâu Vũ lấy khẩu súng nước kia ra lần thứ ba.
“Là thật!”
Một số lão tổ từng nhìn thấy người Viêm tộc thốt lên.
“Ôi trời ơi, thực sự có một cái khác?”
“Không lẽ thật sự là Khương hiền giả?”
“Rất có khả năng đó, bảo vật đó năm đấy là của hắn…”
“Ngoại trừ hắn, lão phu chưa từng thấy ai khác sử dụng loại linh khí đó.”
“Nhưng cũng không phải là không bị bắt chước!”
Người chiến thắng trong trận chiến giành khẩu súng nước năm đó là Bạch Vô
Khải, không thể nhịn được mà lấy khẩu súng nước của mình ra một cách tràn
đầy trân trọng.
Khi nhìn thấy hai khẩu súng nước cùng nhau xuất hiện, Mâu Vũ và nhóm Giáng
Hàn cũng sững sờ.
“Khương Thành mà các ngươi nhắc tới kia, trông như thế nào?”
“Hắn là người như thế nào?”
“Hắn đã từng đến Huyền giới sao? Đã làm những việc quan trọng gì?”
Nhóm Bạch Vô Khải vẫn rất thận trọng.
Mặc dù Khương hiền giả là người mà bất cứ ai ở Huyền giới cũng đều biết,
nhưng bọn họ chưa bao giờ tiết lộ bất cứ bất cứ gì cho Tiên giới.
Người kia chính là thần thánh bất khả xâm phạm của Huyền tộc, giống như một
vị thần.
Không thể chỉ vì người đó cũng có tên là Khương Thành mà vội vàng nhận thân
được.
“Cái này…”
Nhóm Mâu Vũ cẩn thận nhớ lại những đặc điểm của Thành Ca.
Giáng Hàn là người đầu tiên nói: “Hắn rất đẹp trai, là người đàn ông hoàn hảo
nhất mà ta từng thấy.”
À chuyện này?
Các trưởng lão của Huyền tộc nhìn nhau, Khương hiền giả quả thực rất đẹp trai,
nhưng chỉ riêng chuyện này thì không thể kết luận được.
Nhưng Mâu Vũ lại không không nhịn được mà nghiêng đầu sang nhìn Giáng
Hàn.
Sao nào, ngươi rung động vì hắn sao?
“Hắn khá là yêu thể diện, rất thích nghe người ta khen ngợi.” Dù sao bản thân
Thành Ca cũng không có mặt, Mâu tiên nữ tất nhiên là sẽ không chừa mặt mũi
cho hắn, trực tiếp nói ra đặc điểm lớn nhất của hắn.
Ngay khi câu này được nói ra, các cao thủ của Huyền tộc lúc trước thường
xuyên tiếp xúc với Thành Ca như Kim Bột, Hắc Nhạc, Bạch La Chân đều vui
mừng như điên.
“Đúng!”
“Điều này giống hệt Khương hiền giả!”
“Chắc chắn là chính là hắn!”
Tuy nhiên, những lão đại như Bạch Vô Khải và Ninh Chi Lâm vẫn không chịu
buông tha.
“Các ngươi có chân dung hay hình ảnh của hắn không?”
Không chỉ người người của Huyền tộc biết cái tên Khương Thành này, mà cái
đám tà ma dị giới kia cũng biết nó, không phải sao?
Lỡ đâu là do bọn chúng cố tình cử ai đó đến để lừa gạt bọn họ dưới danh nghĩa
Khương hiền giả thì sao?
Nếu không phải là có khẩu súng nước, bọn họ căn bản là sẽ chẳng coi trọng như
vậy.
Nhắc đến hình ảnh, Mâu Vũ cuối cùng cũng nhớ ra “vũ khí” cuối cùng - một cái
Tiên khí lưu cảnh.
“Có có, hắn đã đưa cho bọn ta cái này trước khi đi.”
Lúc đầu Thành Ca nói: “Nếu như đến cuối cùng không có ai tin, thì chỉ cần lấy
cái này ra”
Thật sự không ngờ, vậy mà lại cần sử dụng nó.
Tiên khí Lưu ảnh quay vòng vòng, sau đó trôi lơ lửng trong không trung.
Ngay sau đó, hình ảnh Khương Thành xuất hiện trên không của đại điện, đồng
thời còn có giọng nói của hắn.
“Con mịa nó, thực sự còn phải dùng tới cái này sao?”
“Đã báo tên ông đây ra rồi, cũng lấy khẩu súng nước khẩu súng nước ra rồi, các
ngươi còn nghi ngờ bọn họ sao?”
“Thiên Khu các là người của ta, có hiểu không?”
“Toàn lực phối hợp với bọn họ, dừng có mà lề mề!”
“Còn chuyện hợp tác gì đó cũng nhanh chóng làm cho ta!”
Mâu Vũ gần như ngất xỉu sau khi nghe câu đầu tiên.
Sau khi nghe câu cuối cùng thì gần như suy sụp ngay tại chỗ.
Cái tên kia có bị điên không vậy?
Thực sự coi các vị các lãnh đạo của Tứ đại Huyền tộc như cháu nội mà giáo
huấn sao?
Đây không phải là đang cố gắng đắc tội với tất cả mọi người sao?
Đây mà là người giới thiệu mình sao, là tới để hại mình thì có, có phải không?
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hình ảnh
đã tắt kia, thậm chí còn nghe thấy tiếng hít thở của bọn họ.
Trong lòng Mâu Vũ và Giáng Hàn chùng xuống, xong rồi xong rồi, đừng có
hòng mà nghĩ đến việc hợp tác nữa.
Sẽ có một trận chiến lớn vào ngay tiếp theo, có phải không?
“Ôi trời ạ, thật sự là Khương hiền giả!” Ngân Trí hét lên đầu tiên.
Tiếng hét này phá tan bầu không khí im lặng ngay lập tức.
Tất cả các cao thủ của Huyền tộc đều mất bình tĩnh ngay tại chỗ.
“Trời ạ, đó là thật!”
“Đó thực sự là hắn!”
“Chết tiệt, hắn ta vẫn còn sống, quá tốt rồi!”
“Vậy ra là hắn đã đi đến Tiên giới, ta đã nói mà, sao lại không có tin tức được.”
“Ông trời có mắt, cây cột chống trời của Huyền tộc chúng ta thì ra là vẫn còn!”
“Đại hiền giả, bọn ta nhớ ngươi lắm!”
Có một số cao thủ của tộc Huyền tộc thậm chí còn bắt đầu khóc vì phấn khích
ngay tại chỗ, những năm này bọn họ vẫn luôn không ngừng nhắc đến hắn.
Bạch Vô Khải và nhóm Ninh Chi Lâm không thể nào ngồi yên.
Bạch Lạc Chân không thể bình tĩnh được.
“Hắn đang ở đâu?”
“Tại sao hắn không thể đến được?”
“Tại sao Khương hiền giả lại đi đến Tiên giờ?”
“Các ngươi là gì của hắn? Tại sao hắn lại có quan hệ với Thiên Khu các?”
Hàng loạt câu hỏi ùn ùn kéo đến, khiến cho Mâu Vũ gần như không thở được.
Cuối cùng nàng cũng phát hiện ra rằng Khương Thành không hề khoe khoang.
Hắn thực sự vô cùng nổi tiếng ở Huyền giới, nổi tiếng gấp trăm lần so với tưởng
tượng của nàng.
Tất cả những cao thủ hàng đầu ở đây đều quen thuộc với hắn, điều này thật
không thể tin được.
Đối mặt với những câu hỏi liên tục này, nàng và Giáng Hàn chỉ có thể nói
những gì mà mình biết.
Chẳng bao lâu, mọi người trong Huyền tộc đều biết nhiều điều mà mình chưa
từng nghe thấy.
“Thì ra vốn dĩ Khương hiền giả cũng là một tà ma dị giới ư?”
“Ha ha ha ha, vậy thì có làm sao đâu, lão nhân gia hắn đã được thần của Huyền
tộc công nhận.”
“Đúng vậy, đúng vậy, lão nhân gia hắn đã cứu toàn bộ Huyền giới, không giống
với những người khác.”
“Thì ra hắn còn là Yêu chủ của Yêu giới?”
“Bị Thiên đạo ở bên kia ngăn chặn sao?”
“Không hổ là Khương hiền giả, người bình thường không thể được hưởng được
kiểu đối xử này.”
“Đúng vậy, đại hiền giả của tộc chúng ta cho dù đi đến đâu thì cũng là người
mạnh nhất!”
“Cái gì mà đại hiền giả của tộc các ngươi, rõ ràng là của tộc bọn ta mà!”
Mãi cho đến khi tiếng hò reo vui mừng và bàn luận sôi nổi trong đại điện dần
lắng xuống, Mâu Vũ mới tò mò hỏi.
“Tất cả các ngươi đều có giao tình với hắn sao?”
“Giao tình?”
Nhóm Kim Bột Hắc Nhạc đều không nhịn được mà cười.
“Chúng ta không dám không dám kết giao tình với hắn.”