bản thể Thánh Chủ của Dương Ly tông bị văng ra ngoài khi nảy đều bất ngờ
sửng sốt.
Một đạo ý niệm đã bị phá hủy, tuy ảnh hưởng của nó không lớn nhưng cũng
khiến sắc mặt họ trắng bệch, đầu óc quay cuồng.
Vân Đoan động phủ to lớn phát sáng rực rỡ, phản chiếu khuôn mặt ngạc nhiên
không thể tả nổi của Hư Dương chưởng môn.
“Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?”
Biểu cảm của hai mươi tư người còn lại trong động cũng không khá hơn hắn là
bao.
“Sao lại bị văng ra ngoài cả rồi?”
“Là ai làm vậy?”
“Ai có thể làm ra chuyện này chứ?”
Đối với họ mà nói, khoảnh khắc vừa rồi thật sự quá kì lạ.
Ban đầu họ vẫn tràn đầy tự tin, dự định sẽ đè bẹp đối phương bằng một cú phi
long kỵ liễm.
Kết quả, giống như bị đập một búa vào đầu vậy, vô duyên vô cớ lại bị quét sạch
ra bên ngoài, cơ duyên cũng tan thành mây khói.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ta nhớ lúc đó phía đối diện chỉ có bảy người, sẽ không phải là bọn họ đấy
chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, trừ khi bọn họ chính là Thánh Tôn, nhưng Thánh
Tôn thì không thể vào được Vẫn giới tiên tàng.”
“Bảy người đó đều rất lạ mặt, không giống những người sống lâu năm ở
Thương Lan đại lục.”
Họ thảo luận một hồi, cuối cùng cũng không đoán ra được điều gì cả.
Nhưng nhìn chung cũng đã hiểu được tại sao Kim Hàn tông thà hấp thụ đạo vận
ở bên ngoài, chứ không vào bên trong để hấp thụ đạo hạch.
“Vừa rồi ở trong đó cũng không nhìn thấy người của Tử Tà tông và Bạch Tiên
tông.”
“Thương Lan đại lục nhất định đã xảy ra biến cố lớn.”
Cuối cùng, Hư Dương Thánh Chủ quyết định phái vài người đến đó để thăm dò
tình hình.
Ở Vẫn giới tiên tàng, Khương Thành và những người khác vẫn đang tiếp tục
hấp thụ đạo hạch.
Cho đến khi hấp thụ xong, hắn mới cảm nhận được đạo cảnh của bản thân đã
cách đột phá Thánh Chủ không còn xa nữa.
“Ba lần cơ duyên nà, thật sự đã tiết kiệm rất nhiều năm công lực!”
“Nếu thật sự để bản thân từ từ ngộ đạo, e rằng mãi mãi sẽ không thể có được
ngày hôm nay.”
Những người hấp thụ chung với hắn, cũng thu hoạch được rất nhiều.
Mặc dù đám người Trường Dương, Trường Linh không nhận được “sự chiếu cố
đặc biệt” của Lăng, hơn nữa lượng hấp thụ của họ cộng lại với nhau cũng chưa
bằng một phần trăm của Khương Thành, nhưng đạo bản của họ bình thường
cũng đã nhiều hơn đạo của quy tắc rồi.
Khi đạo hạch biến mất, cả bốn người họ đều có được dự cảm sẽ đột phá Thánh
Chủ.
Ngộ Sơn cũng được hưởng lợi rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như này thì rất có khả
năng trở thành đột phá Thánh Tôn.
Bọn họ cùng quay trở về Phi Tiên môn, Đám người Trường Dương, Trường
Linh cũng vội vã chạy đi bế quan.
Còn đám người Ngộ Sơn, Diệu Du và Xung Vi thì vây quanh Thành ca.
Thực ra họ nhìn chẳng hiểu gì về trận chiến một chọi mười sáu trước đó cả, hơn
nữa còn có rất nhiều nghi vấn về nó.
Bây giờ Vẫn giới tiên tàng đã kết thúc, cuối cùng cũng có thể nắm bắt cơ hội
rồi.
“Khương chưởng môn, trong cuộc đại chiến với liên minh Bách Tộc, ngươi đã
làm thế nào mà sử dụng được đạo hải để tiêu diệt thánh giới vậy?”
“Đúng vậy, tuy rằng nguyên thuật bách nhị thập trọng rất phức tạp, nhưng nhìn
vẫn có thể hiểu được.”
“Nhưng lúc sau bọn ta thực sự không hiểu đạo hải đã đè bẹp thánh giới như thế
nào.”
Khi bọn họ hỏi những câu hỏi này, đám người Đoan Phong và Đoan Dịch cũng
không nhịn được mà vểnh tai lên nghe.
Họ cũng rất tò mò về chi tiết này.
Khương Thành đương nhiên không thể nói cho bọn họ biết rằng hắn đã mở hệ
thống hack.
Thế là hắn bắt đầu nói bịa: “Đó là một môn thần thông đặc biệt, gọi là “Vạn vật
luân chuyển”, có thể lợi dụng ý thức để chuyển hóa thánh lực của bản thân
thành đạo, trong khoảng thời gian ngắn có thể nâng cao cấp đạo.”
“Vì vậy mà đạo hải của ta mới đột nhiên được nâng cao, vượt qua thánh giới
của bọn họ.”
Dường như hắn cảm thấy điều này là có chút khoa trương, dù gì thì hệ thống
hack này chỉ có thể sử dụng được một lần, lần sau hắn cũng không thể sử dụng
được nữa.
Thế là hắn lại nói thêm một câu: “Tuy nhiên, loại môn pháp này sẽ gây tổn
thương căn cơ, tổn hại tâm đ*o, phải trả giá rất lớn, nên chỉ khi lâm vào đường
cùng muốn giữ mạng sống mới dùng đến.”
“Thánh lực chuyển hóa thành đạo? Nâng cao cấp bậc đạo hải?”
Tất cả mọi người đều bị những lời nói hời hợt của hắn làm kinh ngạc đến phát
ngốc.
Trên thế giới lại có loại môn pháp như vậy sao?
Vậy nếu Thánh Chủ mà học được môn thần thông này, chẳng phải là có thể đè
bẹp cả Thánh Tôn xuống đất sao?
Nếu chiến tích trước đó của Khương Thành không xảy ra ngay trước mắt họ, thì
họ chắc chắn sẽ chỉ coi đó là một trò đùa lố bịch, căn bản sẽ không tin.
Nhưng bây giờ, ngoài điều này ra thì dường như không còn lời giải thích nào
hợp lý hơn nữa.
Đám người Đoan Phong, Đoan Dịch nhìn nhau, họ đều nhìn thấy được thần sắc
kinh ngạc hiện lên trong mắt của đối phương.
Bọn họ thậm chí đã liên tưởng đến ý niệm mạnh mẽ của Khương Thành, lẽ nào
“Vạn vật luân chuyển” còn có thể biến thánh lực và đạo chuyển hóa ngược lại
thành ý thức chăng?
Ngay cả Lăng khi đã về đến động phủ rồi, vẫn trông như người mất hồn.
Nàng đang nghĩ, chẳng lẽ đây cũng là tác dụng của linh ý Thiên tộc sao?
“Sư tôn, xin hãy dạy cho đệ tử!”
Ngộ Sơn là người đầu tiên đánh mất bình tĩnh.
Hắn nắm chặt cánh tay của Khương Thành mãi chẳng chịu buông ra.
“Ta có thánh lực, cũng rất có duyên với môn pháp thần thông này!”
Đừng nói tới việc có tồn tại loại thần thông này hay không, cho dù là tồn tại đi
chăng nữa, Khương Thành cũng không có hứng thú để dạy cho hắn.
Hơn nữa hắn còn không phải là một đồ đệ chân chính.
Khương Thành gắng sức thoát khỏi sự day dưa của hắn, tức giận nói: “Không
phải ta đã nói rồi sao, môn thần thông này làm hại căn cơ tâm đ*o, không thích
hợp để tu luyện.”
“Đồ nhi không quan tâm đến điều đó, chỉ cần có thể học được môn pháp thần
thông này, cho dù phải trả giá như thế nào ta cũng đều chấp nhận!”
Những người còn lại cũng đồng loạt gật đầu.
Không sai, không sai, nếu như học được môn thần thông này, Thánh Chủ đã có
thể nghiền nát Thánh Tôn rồi.
Nếu mang ra so sánh, tác dụng phụ đó cũng không đáng để nói.
Thấy hắn lại định vồ tới, Khương Thành chỉ có thể tay đấm chân đá, đuổi tên
dính người ấy đi.
“Ý thức của ngươi quá yếu, căn bản không có tư cách nhập môn!”
Ngộ Sơn vẫn không chịu bỏ cuộc, nhưng lúc này ở phía xa kia lại xuất hiện
bóng dáng của một nhóm người.
Mọi người đưa mắt nhìn thì thấy đó chính là những môn đồ không lâu trước đó
đã trốn chạy khỏi Phi Tiên môn.
Khi ấy mười sáu Thánh Chủ đến tấn công, họ cảm nhận được đại nạn ập đến
liền co cẳng chạy trốn.
Còn bây giờ sau khi Khương Thành đã giết chết mười sáu vị Thánh Chủ kia, thì
bọn họ lại cảm thấy quả nhiên Phi Tiên môn chính là môn phái an toàn nhất,
đáng để họ nương tựa cả đời.
Nhìn thấy bọn họ bay nhanh về phía phân đường thứ nhất và nội ngoại môn một
cách ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra, khóe mắt của Ngộ Sơn, Diệu Du
và những người khác hơi nhếch lên.
Đang nghĩ xem những người này có phải cho là họ bị mù rồi hay không?
“Tất cả đứng lại cho ta!”
“Ai cho các ngươi quay về?”
“Đã phản môn mà còn tưởng bản thân vẫn có thể quay trở lại sao? Các ngươi
xem đây là đâu hả?”
Đại trận của Phi Tiên môn mở ra, chặn hết tất cả triệu môn đồ vừa mới quay trở
lại ở bên ngoài.
Trong số hơn ba triệu người chạy trốn kia, có không ít người còn là Đạo Thần
nữa cơ.
Lúc này, những kẻ phản môn này quay lại, nhìn thấy sơn môn bị phong lại, ai
nấy đều bắt đầu biện minh.
“Bọn ta vừa rồi không phải là phản bội môn phái!”
“Bọn ta là ra ngoài để tìm viện binh.”
“Đúng, đúng, đúng, bọn ta đều nghĩ cho Phi Tiên môn.”
Lý do này của bọn họ, đám người Ngộ Sơn, Diệu Du đương nhiên là không tin.
“Đủ rồi!”
“Những kẻ ba phải như các ngươi, căn bản không xứng để ở lại Phi Tiên môn!”
“Còn không mau cút đi?”
“Bọn ta biết sai rồi, hãy cho bọn ta thêm một cơ hội!”
Hàng triệu tiên nhân ở bên ngoài đều tỏ vẻ ăn năn, hối hận.
Bây giờ bọn họ khóc lóc ỉ ôi để được gia nhập Phi Tiên môn, dù sao chiến tích
giết chết mười sáu vị Thánh Chủ của Khương Thành thật khiến người ta kinh
hãi.
Đó quả thực là sức chiến đấu của cấp bậc Thánh Tôn.
Chỉ cần gia nhập vào đây thì ở Thương Lan đại lục này sẽ không còn ai dám
động vào bọn họ, hệ số an toàn trực tiếp lấp đầy!