trong trạng thái quỷ dị kia thoát ra.
Đồng tử của nàng lại khôi phục lại thần thái một lần nữa. Toàn thân cũng khôi
phục lại sức sống sinh lực. Nhưng còn không đợi nàng làm bất cứ điều gì, lời
chỉ trích trách mắng của Thành ca đã đổ ập xuống đầu nàng.
“Ngươi còn muốn làm gì nữa?”
“Coi thường ta như thế à?”
Cảm xúc của Thành ca vẫn khá xúc động. “Không nói đến căn nguyên ý cảnh,
nhưng ngay cả Tiên lực cũng coi thường không thèm sử dụng.”
Thu Vũ Tuyền có chút sững sờ chết lặng.
Nàng cũng đã đoán trước được Khương Thành sẽ chặn được một kiếm kia một
cách vô cùng kỳ lạ.
Nhưng nàng thực sự không thể ngờ được, thậm chí đến chặn hắn cũng không
cần chặn, mà hắn lại trực tiếp miễn dịch luôn.
“Ta…”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi có ý gì đây hả?”
Khương Thành nới lỏng cổ tay nàng, chống hông một cách khó chịu.
“Lần trước ngươi nói như thế nào? Ngươi muốn ở trước mặt vô số người đánh
bại ta một cách quang minh chính đại, lúc ấy nói nhiều đến mức đinh tai nhức
óc, làm ta cũng có chút cảm xúc mãnh liệt sục sôi.”
“Còn cố ý báo danh chạy đến tiếp trận quyết đấu đỉnh phong này.”
“Vốn tưởng rằng sẽ là một trận kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, đủ để ghi vào
trong đại chiến của sử sách, mà kết quả lại như vậy?”
“Ngươi lại dùng cả cách thấp kém chả bằng nỗi Tôi Thể cảnh để chiêu đãi ta?”
Lời này của hắn thật đúng là không phải đang làm bộ làm tịch sao, là thật sự có
hơi căm tức phát cáu rồi.
Thu Vũ Tuyền muốn đánh bại hắn ở trước mặt mọi người.
Hắn sao lại không muốn đánh bại nữ nhân này ở trước mặt mọi người chứ?
Nha hoàn này gần đay càng ngày càng không tôn trọng Khương lão gia rồi, phải
dùng một trận thất bại thảm hại để cho nha hoàn này nhớ lại gia phong một
chút, để nàng biết được nha hoàn thì không thể trở mình thoát ra khỏi lòng bàn
tay của Khương lão gia được.
Hơn nữa bây giờ tiếng tăm của muội tử Thu cũng khá lớn rồi, đánh bại nàng ở
trước mặt mọi người, hẳn là sẽ phong cách hơn đánh bại Đạo Thánh.
“Đủ rồi!”
Bị hắn chửi một trận như vậy, Thu Vũ Tuyền cũng phát cáu.
Ta cũng đã dùng tuyệt chiêu kinh khủng nhất rồi mà ngươi vẫn còn nói những
lời như vậy?
Nàng vô cùng hoài nghi Khương Thành đang cố ý làm mình nhục nhã, châm
biếm mình.
“Ngươi thắng rồi thì thắng rồi, tội gì phải kỳ quái như thế.”
“Lần này ta thừa nhận, lần sau tuyệt đối sẽ không thua dưới tay ngươi nữa!”
Ý chí của nàng quả thực là vô cùng kiên cường dẻo dai.
Đổi lại là người khác, tuyệt chiêu kia hoàn toàn mất hiệu lực, sợ rằng đã sớm
chịu đả kích lớn, tâm tính đã sớm mất cân bằng bị sụp đổ rồi.
Nói xong nàng liền rời đi.
Thành ca lập tức chặn nàng lại.
“Thế này mà thắng cái lông gì? Ngươi chiến đấu với tinh thần sa sút như vậy,
cho dù ta thắng cũng không hề có sức thuyết phục.”
Căn bản hắn cũng không biết một kiếm kia chính là “Vô Đạo Kiếm”, cũng
không biết bên ngoài đang chấn động vì hắn có thể ngăn chặn được.
“Người khác sẽ nhìn ta như thế nào hả? Không khéo còn cho rằng ta lợi dụng
điểm yếu để ăn gian.”
“Không được, ngươi không thể như vậy được.”
Thậm chí hắn còn truyền âm.
“Hai người chúng ta đánh thêm trận nữa, lần này ngươi nghiêm túc lên một
chút, tất cả Kiếm Đạo căn nguyên ý cảnh gì đó cũng sử dụng hết đi.”
“Đúng rồi, không phải ngươi có được sự chấp nhận của căn nguyên kiếm rồi
sao, hẳn là còn có tuyệt chiêu, thế thì cũng dùng luôn đi, Thành ca ta tiếp nhận
được.”
Vì để Thu muội tử phối hợp đánh nhau ngoạn mục một chút, thành toàn cho uy
năng của mình, thậm chí hắn còn không tiếc lừa gạt người khác.
“Thực ra mấy năm nay ta vẫn luôn rất lười biếng tu luyện, thực lực hoàn toàn
không có tiến bộ gì cả, ngươi muốn thắng ta hẳn là không khó đâu.”
“Hơn nữa với thân phận nha hoàn, ta bảo đảm không hạ đòn chí mạng còn
không được à?”
Trong lòng Thu Vũ Tuyền thì lại đang nói ngươi có ngày nào không lười biếng?
Ngươi có tu luyện à?
Nàng đã không muốn trao đổi với cái tên điên bật hack này nữa rồi.
Bởi vì lời của cái tên này nghe thế nào cũng thấy khoe khoang, kiêu ngạo,
khoác loác, nhân tiện lừa gạt chỗ ngoặt châm biếm mình.
Thành ca còn tính toán lại giữ lại một chút, nhưng lại phát hiện Thu Vũ Tuyền
đã bị những người khác chặn lại rồi.
Nhìn kỹ thì thấy chính là một trong tám vị đại lão của vòng chung kết - Đấu
Không Đạo Thánh.
Hắn cũng từ dưới đi lên.
Bởi vì lúc trước chi đội bảy người đó gần như bị diệt, trước mắt tám vị Đạo
Thánh còn lại ở trong này, chỉ có ba vị đến từ Thiên Cung.
Trong đó vì Chí Nguyên Đạo Thánh đánh úp bao vây tấn công Ma Kiền Đạo
Thánh, lúc này sợ bị trả thù nên kề sát Mộng Ngột Đạo Thánh, như kiểu ôm đùi.
Đối với nhừng Đạo Thánh như bọn họ mà nói, “trận chung kết” cuối cùng
không phải là 49 chọn 7 mà là 8 chọn 7.
Những Đạo Tôn khác cũng chỉ là công cụ cung cấp niềm vui, làm nóng mà thôi.
Trước mắt Đấu Không Đạo Thánh ôm lấy Vân Đình, “bắp đùi” của đám người
Tịch Phong giúp Ma Kiền giữ gìn trật tự của “thi đấu biểu diễn”.
Đấu Không Đạo Thánh hiện nay đang ôm lấy đùi của đám người Vân Đình,
Tịch Phong, giúp đỡ Ma Kiền giữ gìn trật tự của trận “thi đấu biểu diễn” này.
Hy vọng rằng cuối cùng bản thân không phải trở thành người kẻ xui xẻo duy
nhất trong tám Đạo Thánh bị đào thải.
Cho nên, biểu hiện dục vọng của hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy kết cục của Thu Vũ Tuyền và Khương Thành ngay cả một cọng lông
cũng không hề bị thương như vậy, Đấu Không Đạo Thánh lập tức nhảy ra.
Hắn giơ tay ra ngăn cản Thu Vũ Tuyền.
“Ngươi coi lời của bọn ta là gió thoảng qua tai?”
Thoát khỏi Khương Thành, Thu Vũ Tuyền lập tức đã trở thành mỹ nhân băng
lạnh lạnh lùng.
Nàng chỉ thờ ơ lãnh đạm nhìn hắn, ngay cả một câu hỏi lại cũng lười chẳng
buồn hỏi hắn.
Ánh mắt này giống như ánh mắt đang nhìn côn trùng vậy, khiến cho Đấu Không
Đạo Thánh càng thêm khó chịu.
Hắn chỉ vào mũi ngọc của Thu Vũ Tuyền, nghiêm nghị quát lớn: “Vốn dĩ quy
củ của cuộc tỷ thí này là để phân sống chết, hai người các ngươi vừa mới làm
cái gì?”
“Cứ tùy tiện vung lung tung qua loa mấy kiếm như vậy, hai bên đến cọng lông
ngọn tóc cũng không bị thương nói vài câu đã muốn lừa gạt mọi người?”
Lúc hắn quát hỏi mấy cường giả đứng đầu như Vân Đình, Tịch Phong, Mộng
Ngột, Ma Kiền đều nhìn qua.
Biểu cảm của mỗi người đều vô cùng bình thản, cũng không ngăn cản.
Hiển nhiên, bọn họ cũng cảm thấy nhất định phải cho Thu Vũ Tuyền và
Khương Thành một bài học, khiến hai người họ biết cái gì gọi là quy củ của
cường giả đặt ra, cái gì gọi là ngoan ngoãn nghe theo.
Đấu Không Đạo Thánh cũng không biết, lúc này ánh mắt nhìn hắn của người
xem ở bên ngoài tựa như nhìn một tên ngu xuẩn vậy.
Khương Thành trêu chọc Thu Vũ Tuyền một chút thì cũng thôi đi.
Ngươi cũng dám trêu chọc?
Chẳng lẽ ngươi cũng có thể ngăn chặn được một kiếm kia?
Bị hắn đuổi theo lải nhải như vậy, Thu Vũ Tuyền rốt cuộc cũng mở miệng.
“Đó là quy củ của các ngươi, không liên quan gì đến ta.”
Nàng đến đây tham gia đại hội Thông Thần này chính là đến để đánh bại
Khương Thành, những người khác cho dù có mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là gió
thoảng mây bay thôi.
Cái gì mà quy củ “vòng chung kết” từng đôi chém giết, từ lúc bắt đầu nàng đã
không nghe lọt tai, càng không coi ra gì.
Nhất là vừa mới thua một cách dứt khoát như vậy, tâm tình đang không tốt.
“Không muốn chết thì cút đi.”
Nàng vừa nói câu này xong, bảy vị Đạo Thánh còn lại ở bên trong sân suýt chút
nữa nghi ngờ lỗ tai của mình.
Nữ nhân này cũng quá là ngạo mạn rồi?
Lại có thể dùng cái chết để uy hiếp một Đạo Thánh, hơn nữa đằng sau lưng Đạo
Thánh kia còn có vài vị Đạo Thánh còn mạnh hơn đứng đằng sau.
Quả thực là muốn quăng lên trời!
Tuyền muội tử là tri âm duy nhất ở đây cũng là Khương Lão gia.
Thậm chí Thành ca còn không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác thấy có
nguy cơ, chẳng lẽ Thu Vũ Tuyền cũng ngấp nghé vị trí bảo tọa vua làm màu của
mình sao?
“Hà!”
“Ha ha ha ha ha….”
Đấu Không Đạo Thánh giận quá hóa cười.
Cũng giống như Khương Thành, hắn cũng chưa từng nhìn thấy một kiếm kia.
Cho nên bây giờ hắn cảm thấy bản thân mình đã chịu một khiêu khích nghiêm
trọng, căm phẫn rời khỏi.
“Thu Vũ Tuyền, thật sự tưởng rằng Đế Kiếm Tinh Chủ ngươi có thể tạo phản
rồi? Thật sự tưởng rằng Hải Tuyển thứ sáu thì mạnh hơn thực lực của ta ư?”
“Ai cho ngươi ảo tưởng thế?”
“Nói thật cho ngươi biết, bánh xe kia bọn ta căn bản khinh thường không thèm
dùng hết toàn lực.”
“Đại hội Thần Thông này là nơi Đạo Thánh nói chuyện. Cái gọi là Thiên Cung
Song Kiêu của các ngươi, cái gì cũng không phải!”