Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành ca đương nhiên biết nàng sẽ không có lòng tốt như vậy.

Nhưng ngẫm nghĩ lại thì đứa em gái này luôn bị mình áp bức thành hung ác,

thỉnh thoảng cũng muốn cho nàng rực rỡ đôi chút.

Nên giả bộ tỏ ra rất lo lắng.

“Vậy ngươi nhanh đi nói với hắn đi!”

Lần này đến lượt Thu Vũ Tuyền cố ý giả ngu rồi.

“Nói cái gì?”

Thành ca hận không thể một cước đạp nàng từ trên giường đạp xuống.

Cái quái gì vậy, ca đây đã phá lệ để ngươi làm màu rồi, nhưng không cho phép

ngươi chơi chiêu.

Hắn nén tính khí xuống nói: “Lời gì mà vừa nảy ngươi mới nói ấy? Hiểu lầm

cái gì đó…”

“Chậc chậc chậc!”

Thu Vũ Tuyền lắc lắc đầu đầy tiếc nuối.

“Sợ là không có cách nào nói ra khỏi miệng.”

“Vì sao?”

“Ngươi nói vì sao?”

Nụ cười của Thu Vũ Tuyền trở nên hơi cân nhắc rồi.

Tiếp theo nên làm như thế nào, không cần ta dạy ngươi chứ?

“Gợi ý chút đi.”

“Ngươi không nhanh nhạy tí nào cả?”

Nụ cười của Thu Vũ Tuyền chợt tắt, đứng dậy nhìn hắn bên dưới, ánh mắt trở

nên lạnh lùng một cách khó hiểu.

“Rất đơn giản, hủy bỏ hai lần cá cược đó đi.”

“Giao hẹn trước đây đều mất hết hiệu lực!”

Nàng nhắc tới hai cuộc cá cược, một là làm thị nữ, một là một nửa sau khi thu

hoạch phải dâng cho Khương Thành.

Hai điều kiện này lại giống như xiềng xích, cho dù là cái nào nàng cũng không

thể nào chấp nhận được.

Chỉ cần chính miệng Khương Thành nói hết hiệu lực, sẽ không tính là nàng làm

trái với giao ước, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đạo tâm của nàng.

Nhân cơ hội tuyệt hảo trước mắt này, nàng muốn một lần chặt đứt hai cái xiềng

xích này.

Về sau, dĩ nhiên vẫn muốn đeo vài bộ xiềng xích lên trên người cái tên này, để

hắn từ đây về sau nằm rạp ở dưới chân mình.

“Cá cược đã có hiệu lực, làm gì có cách nào để xóa bỏ quy tắc, không hợp với

phép tắc cho lắm?” Thành ca còn đang cò kè mặc cả.

Lúc này ở bên ngoài, tiếng xé gió mãnh liệt đã truyền đến.

Ngoài ra, còn có tiếng huyên náo của đoàn người đang dần dần đi đến gần.

Khê Vũ Chí Tôn sắp đến rồi.

Thu Vũ Tuyền nóng lòng thoát khỏi điều kiện ràng buộc của hai lần cá cược,

không thể chờ đợi thêm được nữa.

“Vậy ngươi nhanh đồng ý với ta, cũng làm nô bộc của ta, sau này sẽ cho ta một

nửa số thu hoạch, như vậy hai chúng ta đều có điều kiện ràng buộc lẫn nhau!”

Phì!

Thành ca suýt chút nữa bị nàng trêu cười.

Em gái à,hành vi của ngươi là sao?

Hử, làm nô bộc và thị nữ của nhau, cùng nhau lấy một nửa số thu hoạch của đối

phương, cái này gọi là huề cả làng?

Một nửa số thu hoạch của Ca, ngươi có biết nó nhiều đến mức nào không?

Nghĩ hay thật.

“Vậy ta phải suy nghĩ kỹ càng một chút.”

“Ngươi còn cân nhắc cái gì, trễ nữa là không kịp đâu!”

Lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng quát lạnh trầm thấp.

“Khương Thành, ra đây chịu chết đi!”

Thành ca vội vàng đứng lên.

Thu Vũ Tuyền vội vàng ngăn cản hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Thành ca chỉ ra bên ngoài.

“Người khác gọi ta, ta đương nhiên phải đi ra ngoài, nếu không sẽ không lễ

phép?”

Thu Vũ Tuyền suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết.

“Ngươi điên rồi sao, lúc này đi ra ngoài là tự tìm cái chết, ngươi mau mau đồng

ý điều kiện của ta, như vậy ta có thể xin người ta tha cho ngươi!”

Thành ca tiếp tục giả vờ ngây ngốc: “Điều kiện của ngươi để sau rồi từ từ nói

chuyện, bây giờ người ta đến cửa rồi, ta phải đi ra ngoài tiếp đón, không thể để

thất lễ được…”

Nói xong hắn đã bay ra bên ngoài.

Ở phía sau Thu Vũ Tuyền tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

Cái tên này ngốc thật hay là giả ngốc đây?

Lúc nàng chạy ra tới bên ngoài, Khê Vũ Chí Tôn đang dùng kiếm chỉ thẳng vào

Thành ca.

Ở phía sau còn có một đám Tiên nhân Thượng Đình đang vây xung quanh chờ

xem trò vui.

Còn Khương Thành đang bị kiếm chỉ vào mình nhưng vẻ mặt vẫn không sao cả.

“Ngươi dám ép Thu Vũ Tuyền làm thị nữ của ngươi, còn dám dùng hạ thủ đoạn

độc ác với nàng?”

Khê Vũ Chí Tôn có dáng vẻ bên ngoài của một người trung niên, vẻ mặt không

hề có chút cảm xúc, nhưng không một ai nghi ngờ tính chân thực của sát khí

trong lòng hắn.

Người này ở trên Thiên Cung còn dám hại người huống hồ là đạo trường?

“Thị nữ đúng là sự thật, có điều dùng thủ đoạn độc ác…?

Thành ca có chút buồn bực, có chuyện này sao?

Hắn không nhịn được dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Thu Vũ Tuyền.

Mà trong lòng nhiều người đều biết đây nhất định là tin tức do Văn Nhân Tư

Hải lan truyền.

“Thủ đoạn độc ác thật sự là không có.”

Nàng không đến mức ăn không nói có.

Huống hồ chuyện này, với thực lực của Khê Vũ Chí Tôn, điều tra một chút sẽ

biết được thật giả.

“Thật không?”

Khê Vũ Chí Tôn sát khí vốn ngút trời bỗng nhiên khó xử.

Ngay sau đó bèn trút lửa giận lên ba tên đệ tử khác đang đứng bên cạnh xem

náo nhiệt.

“Các ngươi dám gạt ta?”

“Bọn ta không có…”

Ba người cực kì hoảng sợ.

Lúc đầu còn định đi theo đến xem náo nhiệt, nhìn Khương Thành bị giết ra sao,

đâu có biết lửa ở đâu bỗng nhiên lại đốt tới mình.

“Còn nói không có?”

“Dám ở trước mặt ta bịa đặt thị phi!”

Khê Vũ Chí Tôn hung hắn lia nhanh kiếm qua.

Ba người căn bản không kịp chống đỡ, đã bị văng ra xa không biết mấy vạn

dặm bên ngoài.

Cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, xương cốt cũng không biết đứt đoạn mất bao

nhiêu cái, không nằm mấy trăm năm thì không thể khôi phục lại được.

Sau khi loại bỏ ba người kia đi rồi, Khê Vũ Chí Tôn lại nhìn chằm chằm

Khương Thành.

“Ngươi là cái thá gì mà bắt em gái của ta làm thị nữ của ngươi?”

Hắn lại giương kiếm lên, nhắm thẳng vào Khương Thành.

Mà lúc này, Chá Lạc Thiên Tôn người giúp đỡ của Thành ca trong trí tưởng

tượng của Thu Vũ Tuyền bỗng nhiên xông ra.

“Khê Vũ Chí Tôn bớt giận, việc này chắc chắn có hiểu nhầm…”

Khê Vũ Chí Tôn chưa kịp nói gì, Khương chưởng môn lại phất phất tay với hắn

trước.

“Xuống đi, chuyện này không liên quan đến ngươi.”

“Hả.”

Chá Lạc Thiên Tôn vốn đang lớn tiếng cầu xin lập tức câm miệng, sau đó rất

ngoan ngoãn lui vào trong đám người.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Đừng nói đến tiên nhân Tam Đình kia, ngay cả Khê Vũ Chí Tôn và Thu Vũ

Tuyền đều ngây ra.

Vừa nãy có người xông ra, lại lui về phải không?

Chắc không phải nhìn lầm chứ?

Tình huống gì thế này?

Ngươi không phải muốn tới cầu xin sao?

Cứ thuận miệng nói một câu như vậy, rồi lui về sao?

Thật không có thành ý?

Bọn họ làm sao biết được, Chá Lạc Thiên Tôn là người duy nhất có lòng tin rất

lớn với Thành ca.

Sở dĩ xông ra cầu xin, chẳng qua là cảm thấy bản thân nên đứng ra, bày tỏ sự

quan tâm và ủng hộ với Khương chưởng môn.

Mà đến khi Thành ca vừa mở miệng ra đã nói không cần, ngay lập tức hắn biết

là thật sự không cần.

Khương chưởng môn tạo ra rất nhiều kỳ tích, không tới lượt mình ra mặt, ngoan

ngoãn ở một bên nhìn hắn biểu diễn là được.

Đón kiếm của Khê Vũ Chí Tôn, Thành ca cũng chậm rãi rút kiếm ra.

“Ngươi nói không sai, nàng chính là thị nữ của ta, thế nào?”

Con mắt của Khê Vũ Chí Tôn híp lại.

“Xem ra, ngươi cố ý muốn tìm đến cái chết?”

Phía sau Thu Vũ Tuyền vội vàng truyền âm cho Khương Thành, nỗ lực tạo ra sự

cố gắng cuối cùng.

“Ngươi mau đáp ứng điều kiện của ta đi, như vậy ta sẽ mở miệng cầu xin cho

ngươi.”

“Nếu như ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ, vậy thì đúng là đang tự tìm đến cái

chết!”

Thành ca lắc lắc đầu.

Đối mặt với rất nhiều người xem, hắn vẫn dũng cảm lắc thanh kiếm trên tay.

“Đây là trận quyết đấu giữa những người tu luyện kiếm bọn ta, không liên quan

gì đến các ngươi!”

Trên thực tế, trong đầu đang tính toán vị Chí Tôn này chết rồi, có thể thu được

bao nhiêu chiến lợi phẩm từ hắn.

Thấy trên người Khê Vũ Chí Tôn cũng không mặc đồ bảo hộ, cũng không đeo

Tiên bảo và đồ vật quý giá bí mật gì, dường như cũng không có dáng vẻ giàu

có.

Hắn có chút thất vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK