Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các ngươi nói gì?”

Đồ Khâm suýt nữa đã nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không.

“Lại bắt một Tiên Khí sư cửu phẩm như ta phải cúi đầu sao?”

Trước đó đám người này vẫn còn rất mực kính cẩn lễ độ.

Phải gọi là kính trọng vô cùng.

Mà giờ lại dám ngăn cản mình sao?

“Đại sư nói sai rồi.”

Đối mặt với Đồ Khâm, Thái Ách Ma Đế vẫn giữ lại chút lễ nghĩa.

“Đây là giao ước mà ngươi tự mình định ra, không phải do bọn ta ép buộc.”

“Sao lại nói là bắt ép được?”

“Đúng vậy, có vô số người của Ma giới đều tận mắt chứng kiến trận cá cược

này.”

U Huyết Ma Đế cũng khuyên nhủ: “Nếu ngươi đổi ý chẳng phải sẽ khiến người

trong thiên hạ chê cười sao?”

Người chứng kiến cá cược quá nhiều.

Giờ họ chỉ đành đắc tội Đồ Khâm thôi.

Sâu trong lòng họ lại đang oán trách, ngươi nói xem đang yên đang lành lại đi

cá cược làm cái gì?

Thì coi như là cá đi, lại còn cá trước mặt nhiều người như vậy.

Bọn ta muốn làm như không thấy cũng không được.

Đồ Khâm muốn đi lại đi không được, nổi giận: “Ta đường đường là Tiên Khí sư

cửu phẩm, há lại cúi đầu trước một Thiên Tiên, nàng ta có xứng nhận không?”

Phía sau có vài Ma tu không nhịn được chen lời.

“Không phải nàng ấy cũng là Tiên Khí sư cửu phẩm à?”

“Đúng vậy, người ta cũng là Tiên Khí sư cửu phẩm, có gì mà không xứng.”

“Hơn nữa bốn mục tỷ thí người ta đều mạnh hơn ngươi.”

“Ngươi có bằng người ta đâu mà xứng với chẳng không?”

Nghe được mấy câu này, Đồ Khâm tức thấu tim, thổ huyết tại chỗ.

Nhưng cũng vô ích.

Thấy hắn từ chối thực hiện lời hứa, ba vị Ma Đế thẳng tay túm hắn đến trước

mặt Thải Anh.

Sau đó dùng uy áp mạnh mẽ của Đế cảnh buộc hắn phải quỳ xuống dập đầu.

Sau khi dập đầu đủ ba lần mới ném hắn sang một bên.

Mà Đồ Khâm không chịu được nhục nhã, cuối cùng cũng ngất lịm đi.

Khương Thành rất hài lòng với kết quả này.

Ta không giết ngươi nhưng chắc sau này ngươi sống cũng chẳng có nghĩa lý gì

nữa.

Sau đó các vị Ma Đế lại xúm đến.

“Thải Anh đại sư, ngươi tính vào tông môn nào?”

“Gia nhập Cửu Tinh Ma điện ta đi…”

“Không không không, hãy gia nhập Sâm La Huyết điện bọn ta!”

Đối mặt với sự chiêu mộ của họ, Thải Anh mỉm cười.

“Không, ta không định gia nhập Thánh Điện đâu.”

Cái, cái gì?

“Thải Anh đại sư ngươi vừa nói gì cơ?”

Mọi người còn tưởng mình nghe nhầm.

“Không nghe rõ hả, ta chỉ tới giành hạng nhất thôi, không có ý định gia nhập ai

đâu.” Thải Anh nói rất thản nhiên.

“Ngươi có ý gì đây?”

Chư vị Ma Đế còn đang cười cười nói nói đã lập tức lật mặt còn nhanh hơn lật

sách.

Ý gì hả?

Ngươi định lừa bọn ta sao?

Á à ngươi không định gia nhập ai à?

Vậy vừa nãy ngươi bắt ba vị Ma Đế Thái Ách, U Huyết và Kim Tinh xin lỗi, lại

còn muốn bọn ta giúp ngươi ép Đồ Khâm xin lỗi là trò gì vậy?

Bọn ta nhiệt tình thế là công cốc à?

Thái Ách Ma Đế trực tiếp phất tay, ngăn cách âm thanh với những Ma tu ngoại

giới khác.

Sau đó mới sầm mặt lạnh giọng chất vấn.

“Ngươi đang đùa giỡn bọn ta đấy à?”

Dù là Tiên Khí sư cửu phẩm, nếu không thế sử dụng cho mình thì cũng chẳng

có giá trị gì hết.

Nếu biết trước như vậy thì vừa nãy sao phải đắc tội Đồ Khâm?

Các vị Ma Đế cảm thấy mình như vừa bị “tra nữ” lừa gạt tình cảm, có thể tưởng

tượng họ phẫn nộ thế nào.

“Không gia nhập Thánh Điện thì ngươi tới tham gia Đại hội Giảng Đạo làm

gì?”

Đối mặt với sự chất vấn của họ, Thải Anh tỏ vẻ mình rất vô tội.

“Đại hội Giảng Đạo là Đại hội Giảng Đạo chứ sao, với việc gia nhập Thánh

Điện là hai chuyện khác nhau mà?”

“Ai quy định tham gia đại hội thì nhất định phải gia nhập Thánh Điện đâu?”

Một thân uy áp Đế cảnh của U Huyết Ma Đế phóng ra, sát khí đều ngưng luyện

thành thực chất.

“Ta đề nghị ngươi suy nghĩ lại.”

“Quyết định của ngươi rất không sáng suốt, có thể sẽ dẫn tới tai họa cho ngươi

đấy.”

Hắn uy hiếp trắng trợn không thèm giấu giếm nữa.

Trước nay Thánh Điện đều là thuận ta thì sống chống ta thì chết.

Nếu không phải thiên tài thì họ còn chả xem là gì.

Còn nếu là thiên tài thì nhất định phải về dưới trướng ta.

Bằng không sẽ hủy diệt, tránh cho thế lực khác lôi kéo, làm mạnh cho đối thủ.

Đối mặt với sự uy hiếp, Thải Anh chỉ cười khanh khách.

“Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi đó.”

“Thật ra… ta chỉ đến đùa giỡn với các ngươi đấy, các ngươi làm gì được nào?”

Mấy câu này là Khương Thành dạy cho.

Nói hết ra hắn thoải mái chết đi được.

Má nó, năm đó đám đệ tử của lão tử đây chính là bị các ngươi hại vậy đó.

Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cũng biểu hiện rất vượt trội, cũng là chiêu mộ

nhưng không đồng ý, sau đó Phi Tiên môn bị truy sát bức hại đến diệt môn.

Hôm nay lão tử muốn đùa giỡn các ngươi đấy, nhưng kết quả lần này sẽ không

còn như trước nữa đâu.

“Ngươi đáng chết…”

“To gan!”

“Muốn chết à!”

Đám Ma Đế giận không chịu nổi.

Bị Thải Anh đùa giỡn thì thôi, lại còn trở mặt với Đồ Khâm đại sư, cuối cùng

trận tỷ thí này của nhóm Luyện Khí coi như mất trắng.

Họ giận đến mức hận không thể nghiền Thải Anh thành tro tại chỗ.

Nhưng Đại hội Giảng Đạo còn đang tiến hành.

Nếu những Ma Đế như họ không chú ý thân phận, tự mình ra tay sát hại quán

quân nhóm Luyện Khí, ngàn tỷ Ma tu nhìn vào sẽ nghĩ thế nào?

Như vậy sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng Thánh Điện, sau này Đại

hội Giảng Đạo cũng khỏi làm luôn.

“Nàng còn báo danh nhóm Hỗn Độn nữa.” Thái Ách Ma Đế chợt nói.

“Thật sao?”

U Huyết Ma Đế cười lạnh: “Vậy cũng vừa hay.”

Hắn nghĩ ra cách mượn đao giết người giống như Liệt Vũ Chuẩn đế trước đó.

Để Chuẩn đế nhóm Hỗn Độn giết chết nàng chẳng phải quá hay rồi sao?

“Ngươi đừng hòng chạy trốn, còn chưa thi xong đâu.”

Trước khi bị loại khỏi Đại hội Giảng Đạo thì không cho phép tự ý bỏ đi giữa

chừng.

Bằng không giết chết không tha.

Nếu Thải Anh quy thuận họ, Thánh Điện sẽ ngầm chiếu cố, nhưng giờ tất nhiên

là chỉ mong hủy diệt được nàng thôi.

“Bọn ta sẽ nhìn xem ngươi thi cho xong.”

“Vậy các ngươi nhớ mở to mắt chó ra mà nhìn cho kỹ nhé.” Thải Anh có Yêu

chủ làm chỗ dựa nên cũng bất chấp.

“Chết tiệt.”

“Thật là đáng chết!”

Ma Đế tức trào máu họng nhưng lúc thu hồi lại bức chắn âm lại biến về hình

tượng cao nhân.

“Thải Anh còn có tỷ thí ở nhóm Hỗn Độn cần tham gia.”

“Tiếp theo đây mong rằng nàng sẽ tiếp tục cố gắng không ngừng, tạo ra thêm kỳ

tích…”

Dứt lời, cả đám Ma Đế lại bay lên đài cao.

Lời vừa nói ra, tất cả Ma tu ở đây đều ngẩn người ra.

Nói thật, vì thành tích của Thải Anh ở nhóm Luyện Khí nghịch thiên quá mức,

họ đều quên mất nàng còn là tuyển thủ hạt giống trong nhóm Hỗn Độn nữa.

“Nàng còn muốn tỷ thí ở nhóm Hỗn Độn nữa hả?”

“Luyện khí sư đâu có am hiểu chiến đấu đâu?”

“Nàng chỉ là Thiên Tiên thôi, làm sao mà so được?”

“Đấu loại của nhóm Hỗn Độn là do nàng ăn may thôi, giờ tất cả đều là chính

diện quyết đấu một với một, muốn trốn cũng không trốn được, sẽ chẳng có cơ

hội may mắn nào nữa đâu.”

“Đây là muốn chết à?”

“Thải Anh đại sư sao phải làm vậy, nàng đang nghĩ quẩn đấy à?”

“Đúng vậy, dựa vào trình độ luyện khí thế này thì việc gì phải tham gia vào

nhóm Hỗn Độn?”

Chẳng ai hiểu nổi quyết định của Thải Anh.

Ma giới khắp nơi cũng đều đang tranh luận ầm ĩ.

Mà ở bên kia, tỷ thí của nhóm Hỗn Độn đã sắp đến hồi kết.

Mỗi nhóm đều còn lại tám người sau cùng.

Vừa lúc đến phiên tuyển thủ hạt giống ra sân.

Dưới sự theo dõi của vạn người, Thải Anh được truyền tống vào một chiến

trường trong số những không gian tỷ thí của nhóm Hỗn Độn.

Khi thấy đối thủ đối diện nàng, rất nhiều người đều ngạc nhiên thốt lên.

“Bách Sát Chuẩn đế!”

“Ôi trời ơi sao lại là tên điên này?”

“Ta xem hết mấy vòng tỷ thí trước của hắn, đều đánh đến chết mới thôi, không

để lại một người sống, đến toàn thây còn chẳng có ấy chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK