Hắn rất muốn nói chuyện trực tiếp với Đế Tôn Chung Thác đã lạnh thấu ở
Huyền giới.
Băng Cực Thiên Tôn cũng giống như ngươi, cũng là ngôi sao lớn sáng nhất trên
thế giới, nhìn người ta có tư tưởng giác ngộ cao thượng chưa kìa.
Nhìn lại tác phong cách như vua núi của ngươi, tại sao khoảng cách giữa người
với người lại lớn như vậy chứ?
“Vậy thì số người ở Băng Nguyên cốc càng đánh nhau thì càng ít sao?”
Khương Thành suy nghĩ, bản thân hắn còn cách Đế cảnh bát trọng rất xa.
Nếu không có Thông Thiên Phù đó thì chính mình cũng không thể vào được.
“Sau này bọn họ có phát thêm Thông Thiên Phù không?”
Cung Tình lắc đầu: “Bọn họ tuyển thêm bổ sung vào, chỉ có chỗ của những vị
tiền bối đã ra đi mới dư ra Thông Thiên Phù, lúc này mới có thể tuyển chọn bổ
sung thêm người từ bên ngoài vào.”
“Số người ở Băng Nguyên cốc vẫn không thay đổi ở mức năm trăm lẻ một
người.”
“Cho đến bốn triệu năm trước, thời điểm đó, cuối cùng đã có một ngoại lệ…”
Thời gian vút qua, trong chốc lát đã tới bốn triệu năm trước, Thành Ca cũng có
hơi chóng mặt.
“Lần đó của Kỷ Linh Hàm?”
“Đúng vậy, vào thời điểm đó, bảy người mới đến từ toàn bộ Băng giới đã được
chọn để vào Băng Nguyên cốc, mà Kỷ Linh Hàm là một trong số họ.”
“Bắt đầu từ ngày hôm đó, số lượng người của Băng Nguyên cốc đã trở thành
năm trăm lẻ tám.”
Cuối cùng Thành Ca cũng hiểu tại sao Tiểu Kỷ lại nổi tiếng như vậy.
Chỉ có bảy người được chọn trong toàn bộ Băng giới, chưa kể đến sự thay đổi
lịch sử của việc mở rộng hạn ngạch của Băng Nguyên cốc.
Không thể không được chú ý.
Không có gì lạ khi Cung Tình đã lưu lại hình ảnh của nàng.
“Vậy bây giờ nàng đang ở Băng Nguyên cốc sao? Bốn trăm triệu năm rồi vẫn
không hề ra ngoài?”
Cung Tình khẽ gật đầu, cực kỳ ghen tị: “Đúng vậy, cơ hội như vậy, ngay cả ta
cũng không nỡ lòng mà đi ra ngoài.”
“Tuyển chọn nhân tài của Thiên Đạo kia là chiến đấu như thế nào vậy?”
Thực lực của Kỷ Linh Hàm bốn triệu năm trước chắc không tính là quá mạnh
đâu nhỉ?
Xem chừng thì, cùng lắm cũng chỉ là Đế cảnh tam tứ trọng.
Kiểu thực lực như thế này không thể nào lột tả được trong cả cái Băng giới này.
“Tuyển chọn nhân tài của Thiên Đạo không yêu cầu chiến đấu, mà chỉ là một
lần chọn người của Băng Nguyên cốc.”
“Hả? Vậy bọn họ chọn như thế nào, tiêu chí là gì?”
Vốn dĩ ban đầu Thành Ca nghĩ rằng trận đấu này không khác Đại hội Giảng
Đạo là bao.
“Ta cũng không biết…”
Cung Tình lắc đầu: “Mãi cho đến sa khi bảy người được chọn kia ra ngoài,
tuyên bố với thiên hạ, bọn ta mới biết được chuyện tuyển chọn nhân tài của
Thiên Đạo, nghe nói lúc đó Băng Nguyên cốc đã bí mật đánh giá tất cả các tu sĩ
trong toàn bộ Băng giới.”
“Nhưng mà tuyển chọn như thế nào thì bọn ta cũng không rõ lắm.”
“Băng Nguyên cốc làm việc cao sâu khó đoán, chắc chắn là bọn họ do có lý do
riêng, không thể đoán trước và phải có lý do của họ, vượt xa những gì những
người như bọn ta có thể đoán được.”
“Vậy sao?”
Thành Ca sờ cằm, lại hỏi tiếp: “Bảy người ngoại trừ Kỷ Linh Hàm, những
người còn lại là ai?”
Cung Tình không chút do dự trả lời: “Ngoài nàng ra, còn có Chung Ly Khuyết,
Khương Gia Di, Lục Thanh, Ngụy Sơn, Khưu Nhiễm, Tông Tịch.”
“Cái gì?”
Khóe miệng Thành Ca giật giật.
“Chung Ly Khuyết? Khưu Nhiễm? Khương Gia Di?”
Ba người này cũng là đệ tử của Phi Tiên Môn hắn!
Chung Ly Khuyết giống như Kỷ Linh Hàm, là một trong những người sớm
nhất, có thể nó là những người nổi bật nhất trong số các đệ tử đời thứ hai.
Năm đó Phi Tiên Môn ở Thượng Tiên giới bị đuổi giết, hắn là một trong số hơn
một trăm người sống sót và là số ít người đầu tiên bước vào Chuẩn Đế.
Còn Khương Gia Di và Khưu Nhiễm là hai người thuộc nhóm đệ tử đời thứ tư.
Thành Ca cũng không biết nhiều về các đệ tử của mình.
Nhưng khi hắn cân nhắc lại thì, bốn người này hẳn là là bốn người duy nhất
trong số các đệ tử của Phi Tiên môn học chủ yếu tu luyện quy tắc Băng?
Sau tất cả thì, tổng cộng có hơn một nghìn đệ tử, mà số quy tắc có thể chọn thì
lại rất nhiều.
Nói cách khác, bốn người bước vào Chân giới Băng của Phi Tiên Môn đều được
Băng Nguyên cốc đó chọn để đi vào?
Chuyện này chắc chắn không phải là chuyện trùng hợp.
Băng Nguyên cốc dựa trên tiêu chí nào để chọn người?
Chắc chắn không phải là thiên phú.
Bởi vì hai đệ tử đời thứ tư là Khương Gia Di và Khưu Nhiễm này, Thành Ca
không nâng bọn họ lên tư chất nhất đẳng, mà chỉ là nhị đẳng.
“Rốt cuộc thì chọn thế nào?”
“Có phải là vì bọn họ đến từ bên ngoài? Bọn họ là người thuộc về dị giới?” Hắn
sờ cằm suy nghĩ.
“Dị giới, chắc là không phải đâu?”
Nghe thấy từ “dị giới” này, Cung Tình không có bất kỳ biểu biểu cảm đặc biệt
ngạc nhiên nào.
Ba nghìn Chân giới của bọn họ không hề cô lập ngăn cách, thỉnh thoảng vẫn có
người thuộc các Chân giới khác vào Băng giới.
Trong mắt của nàng, như vậy đã được coi là người dị giới.
Làm sao có thể biết được rằng dị giới mà Thành Ca đang nói chính là Tiên giới.
Nàng lắc đầu: “Nguồn gốc của nhiều người rất khó tìm, Băng Nguyên cốc cũng
không hề công khai, nhưng ít nhất ta có thể chắc chắn Ngụy Sơn là người của
Băng giới.”
“Ngươi biết hắn?”
“Ta biết hắn, nhưng hắn không biết ta, hắn cũng là một tuyệt thế thiên tài nổi
tiếng gần xa hai trăm triệu năm trước, có thể nói là ta nghe tên của hắn mà lớn
lên.
Cung Tình nhớ lại: “Người này là con trai thứ ba của Vực chủ Ngụy Bách của
Huyền Quang vực, từ lúc mười mấy tuổi cái danh thiên tài của hắn đã lưu
truyền khắp nơi…”
Nàng giới thiệu một chút về cuộc đời của Ngụy Sơn.
Cũng không khác gì khuôn mẫu của Vị Diện Chi Tử - Chung Thác, lúc đọt phá
phá bỏ rất nhiều kỉ lục về người trẻ tuổi nhất.
Bốn triệu năm trước, người này đã vượt qua người cha là Vực chủ của mình, đạt
đến Đế cảnh lục trọng.
Vậy thì Ngụy Sơn này chắc chắn không phải là người dị giới, mà điều này đã
trực tiếp lật ngược suy đoán vừa rồi của Thành Ca.
“Thôi kệ đi, lười chẳng muốn đoán nữa, đợi sau này tìm được người rồi hỏi sau
vậy.”
Hắn nhìn về phía Cung Tình: “Cung quân sư, đã đến lúc ngươi phải vận dụng
đầu óc thông minh của mình rồi, giao cho ngươi một nhiệm vụ nhỏ.”
Nghe những lời này của hắn, Cung Tình xúc động đến mức nước mắt lưng
tròng.
Cuối cùng thì ngươi cũng biết giá trị của ta rồi sao?
Cuối cùng thì cũng chịu sử dụng năng lực của mình?
Nàng ngay lập tức ngạo nghễ nói: “Ngươi nói đi, gặp phải vấn đề khó khăn gì?”
Thành Ca nở nụ cười chân thành, xoa xoa tay nói: “Ngươi có thể nghĩ ra cách
để chúng ta có thể trực tiếp đi vào Băng Nguyên cốc mà không cần dùng đến
Thông Thiên Phù hay không?”
Dù sao thì ca đây cũng cho rằng bản thân mình là nhân vật chính, chắc chắc là
người đặc biệt nhất.
Nhưng xem ra trong khoản thời gian ngắn này thì, Băng Nguyên cốc sẽ không
phát thêm Thông Thiên Phù để tuyển người mới.
Huống chi hắn cũng không thể đợi được nữa.
Phụt!
Cung Tình suýt chút nữa đã phun máu.
Việc như vậy, trong lịch sử của Băng giới không ai có thể làm được.
Nếu có cách này, thì nàng đã tự mình đi vào từ lâu rồi, làm gì có chuyện nàng
còn đứng ở đây chứ.
Nàng thành thật nói: “Ta không thể làm được.”
“Hiếm lắm ta mới nhờ ngươi làm việc gì đó một lần, mà ngươi không thể làm
được sao?”
Vẻ mặt Thành Ca còn đầy sự thất vọng, như thể Cung Tình đã phụ lòng mong
đợi của hắn vậy”
“Haizzz, uổng công ta còn nghĩ là năng lực của ngươi rất xuất sắc.”
Cung Tình bị mấy lời nói này của hắn chọc tức đến mức nheo hết mắt lại.
Việc mà ngươi nhờ ta làm này, có phải là khó tới mức không hợp với lẽ thường
rồi không?
Việc này có phải là việc có thể làm được với năng lực xuất sắc sao?
Hả?
Ngoài Băng Cực Thiên Tôn, có ai trên đời này còn có người nào thể hoàn thành
nhiệm vụ này sao?
Làm sao ngươi có thể vô liêm sỉ đến mức dùng cách nói hời hợt này để coi
nhiệm vụ khó khăn cấp địa ngục này như một vấn đề tầm thường để giao cho
cấp dưới làm?
Nàng nghiến răng, cực kỳ khó chịu mà oán trách nói: “Có rất nhiều người cũng
cố gắng tìm cách vào Băng Nguyên cốc, rất nhiều, mỗi ngày đều có vô số người
không biết lượng sức mình mà đến thử, nhưng trong lịch sử chưa có ai thành
công.”
Suýt chút nữa là nàng đã nói rằng ngươi sẽ không ngoại lệ