Trước tiên cắt ngang Bích Anh, sau đó muốn đưa hắn xuống dưới.
Chuyện này thật ra cũng là vì để bảo vệ một cái mạng của Bích Anh.
Bởi vì sâu trong nội tâm, bọn hắn cũng cảm thấy lão tổ quá đáng.
Ban nãy xông bừa vào hồn hải của hắn, còn buộc hắn ba quỳ chín lạy, hoàn toàn
hủy đi hai phương diện thân thể và tinh thần của Bích Anh, quả thực thái quá.
Để tay lên ngực mà tự hỏi, đổi lại bọn hắn là Bích Anh, sợ là cũng có tư tưởng
làm phản.
Chỉ tiếc, lúc này Bích Anh đã lên cơn rồi, làm sao bình tĩnh được?
“Đừng cản ta!”
Mắt hắn đỏ lên, vung vẫy hai tay, quay về hướng Dịch Nguyên Đạo Tôn chửi
âm lên.
“Ta chính là muốn chửi lão cẩu này!”
“Người mình cũng không ủng hộ, còn đả kích chèn ép, ngươi có tư cách gì làm
tổ sư gia?”
“Ngươi là cái thá gì?”
“Ta khinh…”
Những Đế Đan Sư phía sau Dịch Đan Lưu, đã bị cử chỉ ngỗ nghịch cực kỳ
nghiêm trọng này dọa cho ngốc luôn.
Người trong cuộc là Dịch Nguyên Đạo Tôn sắc mặt xám xanh.
Trong lòng… thì đang mừng thầm.
Không sai, là mừng thầm.
Điều kiện thứ ba của Khương Thành là bảo hắn tự tay giết chết Bích Anh.
Hắn còn đang rầu vì không có lý do.
Hiện tại Bích Anh bất kính như vậy với hắn, trái lại lại tìm được “Lý do chính
đáng” giải quyết hắn.
“Cái đồ nghiệt súc này, ngươi thật to gan.”
“Gan hay không gan cái gì, lão cẩu ngươi đã còn không xứng đáng với sự tôn
trọng của ta nữa, ngươi nghĩ ta còn sợ ngươi?”
Bích Anh Thiên Tôn đã sớm không thèm đếm xỉa tới.
Đời này cũng chưa từng buông thả như vậy.
“Cùng lắm, ta không ở lại Thiên Đan Tư này…”
Dịch Nguyên Đạo Tôn lạnh lùng quát lớn: “Phản nghịch đáng chết, ngươi muốn
mưu phản Thiên Cung sao?”
Bích Anh thực ra không có ý định phản bội Thiên Cung, chỉ là định thay bộ
môn.
Nhưng Dịch Nguyên không cho hắn cơ hội nói rõ ràng.
“Cho ngươi cơ hội hết lần này đến lần khác, ngươi lại muốn đi đối diện với cả
Thiên Cung…”
“Phản tặc như vậy, ta làm sao có thể giữ lại?”
Tiếng nói vừa dứt, kiếm của hắn cũng vung ra.
Đám người Kim Phi và Chính Hư cực kỳ sợ hãi, thét lên.
“Tổ sư…”
“Đừng…”
Nhưng mà đã muộn.
Khi tiếng của bọn họ phát ra, Bích Anh Thiên Tôn đã bị Dịch Nguyên Đạo Tôn
chém tại chỗ, vì đại nghĩa diệt thân.
Sau khi giết xong, hắn thu kiếm vào vỏ.
Ngẩng đầu ưỡn ngực vẻ mặt uy phong, được gọi là một kẻ quang minh lẫm liệt.
“Bích Anh này bất kính với ta cũng bỏ đi, lòng dạ lão tổ ta rộng rãi, có thể
không tính toán với hắn.”
“Nhưng hắn tuyệt đối không nên, không nên mưu phản Thiên Cung!”
“Đây là tội chết!”
“Chuyện này ta sẽ báo cho Chấp Luật Tư bên kia, chấm dứt ở đây!”
Những người khác còn có thể nói cái gì?
Nhìn qua thi thể Bích Anh Thiên Tôn sẽ không nói chuyện được nữa, tất cả Đế
Đan sư Dịch Đan Lưu đều trầm mặc.
Bọn hắn cảm thấy có một chút bi thương không tên.
Lão tổ ra sân, tất cả mọi người trông cậy vào hắn ủng hộ cho mình.
Kết quả hắn chẳng những thả người, còn kêu mọi người xin lỗi, cuối cùng còn
tự mình dồn ép Bích Anh Thiên Tôn.
Một lần như vậy, hình tượng Dịch Nguyên Đạo Tôn trong lòng bọn họ hạ xuống
mấy tầng.
Không còn hết sức cao thượng giống như trước nữa.
Sở dĩ tạo thành kết quả này, tất cả đều bởi vì tiểu tử truyền âm thương lượng với
lão tổ - Khương Thành!
Bọn hắn nhìn chằm chằm Thành Ca, không còn xem hắn như một Đế Cảnh cửu
trọng bình thường.
Đâu có Đế Cảnh cửu trọng nào có thể khiến Đạo Tôn làm ra nhiều chuyện
nhượng bộ khác thường như vậy?
Cuối cùng bọn hắn nhìn ra Khương Thành rất đặc biệt.
Nhưng rốt cuộc đặc biệt ở đâu, bất kể như thế nào cũng không đoán được.
Sau khi hoàn thành ba điều kiện, Dịch Nguyên Đạo Tôn hướng về Khương
Thành đưa tay trái ra.
“Bây giờ ngươi có thể giao ra rồi.”
Nét mặt của hắn rất bình tĩnh, chả vui cũng chả buồn.
Mà trên thực tế, đã ở biên giới bộc phát.
Thậm chí trong lòng âm thầm thề, nếu như Khương Thành đổi ý, vậy hắn sẽ lập
tức liều giết qua!
Nhưng lo lắng của hắn dư thừa rồi.
Thành Ca rất có phẩm hạnh ném tới Tiên Khí Lưu Ảnh, mí mắt cũng không
chớp một cái.
Dịch Nguyên Đạo Tôn như tiếp lấy nhanh như điện.
Sau đó phất phất tay, nhanh chóng bố trí kết giới ngăn cách cảm giác.
Những người khác ở một bên nhìn thấy đều mơ hồ.
Cũng không biết hai người này rốt cuộc đạt được giao dịch bẩn thỉu gì.
Ngược lại Yên Dĩ bên cạnh Thành Ca bừng tỉnh đại ngộ.
“Hóa ra ngươi dùng chuyện ngày đó áp chế hắn?”
Tiếng nói của nàng vừa hạ xuống, kết giới liền ầm ầm nổ tung, lộ ra Dịch
Nguyên Đạo Tôn vẻ mặt phẫn nộ.
Hắn gào thét vọt tới trước mặt Khương Thành, suýt chút phải mặt dán mặt với
hắn.
“Ngươi đùa ta?”
Vừa rồi hắn ở trong kết giới phát ra hình thu lại bên trong Tiên Khí Lưu Ảnh,
căn bản không phải ngày đó dập đầu hô gia gia, chỉ là hình ảnh hai bên Dịch
Đan Lưu và Cổ Đan Lưu vừa rồi cãi nhau mà thôi.
Chắc là vừa rồi quay tạm.
Chuyện này khiến hắn làm sao có thể không giận?
Ta cũng đã làm ba chuyện khó như vậy.
Kết quả ngươi cho ta một cái Tiên Khí Lưu Ảnh giả đã bị đánh tráo?
“Không có.”
Khương chưởng môn bày tỏ bản thân vô tội vô cùng.
“Ta đưa cho ngươi, chính là cái đó vừa rồi lấy ra.”
“Ngươi là Đạo Tôn, bản thân cũng phân rõ chứ?”
Dịch Nguyên Đạo Tôn đang nổi giận bỗng sửng sốt một chút.
Cho dù mỗi cái Tiên Khí Lưu Ảnh bề ngoài gần giống nhau, nhưng hắn là Đạo
Tôn nên cũng có thể nhìn ra đặc trưng dù chỉ một chút xíu. Dù chỉ là mặt ngoài
chỉ không giống một con vi khuẩn, cũng trốn không khỏi sự phong tỏa của Đạo
Tôn.
Cho nên hắn cũng biết, thứ mình cầm, chính là cái Tiên Khí Lưu Ảnh vừa rồi
Khương Thành dùng để áp chế.
Cũng không đánh tráo.
Thế là hắn vươn tay lần nữa, nghiêm nghị ép hỏi.
“Tại sao có thể như vậy? Tiên Khí Lưu Ảnh ngày đó đâu, giao ra đây!”
“Ngày nào?”
Dịch Nguyên Đạo Tôn hung ác nói: “Ngươi chớ biết rõ còn cố hỏi, chính là
ngày Tiếp Dẫn Tư!”
Thành Ca vẻ mặt không hiểu nhún vai.
“Ngày đó ta căn bản không có thu hình lại, ở đâu ra Tiên Khí Lưu Ảnh?”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta thực ra không có thu hình lại, ngươi có ngốc hay không?”
Khương Thành lộ ra vẻ ngốc.
“Lúc ấy có Thần Quân và nhiều Đạo Tôn như vậy có mặt, nếu ta thu hình lại,
bọn hắn sẽ phát hiện chứ nhỉ?”
A cái này?
Dịch Nguyên Đạo Tôn nghĩ kĩ lại, quả thực là như thế!
Ngẫm lại Khương Thành chỉ là Đế Cảnh cửu trọng mà thôi.
À không đúng, ngày đó hắn vẫn là Đế Cảnh bát trọng.
Hắn làm sao có thể ở ngay dưới mắt nhiều Đạo Tôn và Thần Quân như vậy,
thần không biết quỷ không hay mà ấn mở Tiên Khí Lưu Ảnh, quay được hiện
trường?
Tưởng nhiều Đạo Tôn và Thần Quân như vậy ăn chay sao?
Cho nên…
“Thật ra căn bản không có lưu ảnh ngày hôm đó?”
“Không có.” Khương Thành rất thành thật cấp một tin chính xác cho hắn.
Dịch Nguyên Đạo Tôn thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Hóa ra căn bản không tồn tại cái gọi là lưu ảnh, vậy “lịch sử đen tối” của bản
thân ngày đó cũng không còn chứng cứ nữa.
Vĩnh viễn cũng không cần lo lắng sự kiện kia sẽ bị lật ra nữa.
Ngay sau đó, hắn lên nhảy dựng lên.
“Ngươi thật to gan, dám đùa giỡn với ta!”
Ngẫm lại bản thân vừa rồi đã làm những gì?
Ba cái điều kiện, cái sau hà khắc hơn cái trước, cái sau quá đáng hơn cái trước!
Sau khi làm xong ba chuyện bảo chất bảo lượng, uy vọng của hắn ở Dịch Đan
Lưu đã hạ xuống mấy cấp.
Kết quả bây giờ nói cho hắn, kỳ thật căn bản không cần làm ba chuyện kia?
Đây đây đây…
Đây quả thực có thể chọc tức người thành điên.